Hiệu suất của Diệp Vân Chi rất nhanh, buổi chiều bà mua cho Phó Ninh Tất mấy chục loại sữa bò, uống một lần cũng không hết.

Tan học, Phó Ninh Tất về thấy một đống sữa, cậu tròn mắt, “Sao mẹ mua nhiều thế? Nhỡ đâu uống không hết mà nó hết hạn thì sao?”

“Thế thì con mang cho các bạn học đi.” Diệp Vân Chi không để ý, nhà họ không thiếu tiền.

Phó Ninh Tất nghĩ lại, đây cũng là chuyện tốt, cậu cũng không cần kiếm cớ.

Sáng hôm sau, Phó Ninh Tất mới ngồi xuống đã nhìn Kỷ Hạ, cô đang học thuộc bài thơ, cậu cũng không quấy rầy. Phó Ninh Tất cầm 2 hộp sữa bò đưa cho Hồ Minh Thịnh và Hạ Du Du, mỗi người một hộp.

“Sao tự dưng lại cho bọn tôi?” Hạ Du Du nhìn qua, khó hiểu hỏi.

“Đây là sao?” Hồ Minh Thịnh cẩn trọng nhìn Phó Ninh Tất, cậu ta và Phó Ninh Tất ngồi với nhau lâu như thế nhưng chưa từng được cho sữa bao giờ.

Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, lại nghiêm túc nhìn Hồ Minh Thịnh, “Cậu cũng biết tôi không thích uống sữa bò mà, chẳng biết mẹ tôi nghe ở đâu mà mua một đống về, tôi không uống hết nên mang cho các cậu.”

Phó Ninh Tất hắng giọng chỉ sợ người nào đó không nghe thấy.

Hồ Minh Thịnh mặc kệ, có đồ uống là được, cậu ta cười tủm tỉm, “Cảm ơn cậu nha, đúng lúc tôi đang khát nước.”

Hạ Du Du cầm hộp sữa trong tay, nói: “Cảm ơn nhé.”

Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ rồi đưa hai hộp khác loại cho cô. Kỷ Hạ ngẩng đầu, Phó Ninh Tất căng thẳng giải thích: “Mẹ tôi mua nhiều lắm, tôi lại không thích sữa bò, cậu uống hộ tôi được không?”

Cô nhìn hộp sữa lại nhìn Phó Ninh Tất, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cảm ơn cậu.”

Cảm ơn chính là đồng ý, Phó Ninh Tất vui vẻ cắm ống hút cho cô, “Buổi sáng đọc sách dễ khát nước, cậu uống trước đi.”

Mắt Kỷ Hạ khẽ động, ánh mắt bình tĩnh như nước lại gợn sóng.

Nếu Phó Ninh Tất đã có ý tốt thì cô cũng không từ chối, uống một ngụm, “Ngon lắm, cảm ơn cậu.”

Phó Ninh Tất mỉm cười, “Cậu thích là được.” Mấy giây sau cậu lại nói tiếp, “Tôi không thích uống mấy thứ đồ này, về sau cậu uống hộ tôi nhá?”

Kỷ Hạ không trả lời, Phó Ninh Tất coi như cô đồng ý.

Thế là hôm nào Phó Ninh Tất cũng mang 4 hộp sữa tới trường, cho Hồ Minh Thịnh và Hạ Du Du mỗi người một hộp, đưa cho Kỷ Hạ hai hộp, còn dặn cô buổi sáng uống một hộp, chiều uống hộp còn lại.

“Sữa bò hôm nay nè, mẹ tôi bảo cái này hợp với học sinh lắm, vì nó giúp bổ não, mỗi ngày cậu học vất vả như thế, phải uống nhiều mới được.” Phó Ninh Tất lải nhải.

Kỷ Hạ cong môi nghiêm túc nghe cậu nói, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Hồ Minh Thịnh thấy hộp sữa trong tay của Kỷ Hạ khác với mình, không vui nói: “Sao tôi uống sữa vị chuối mà Kỷ Hạ lại uống bổ não. Không được, tôi muốn uống loại đó.”

Hạ Du Du suýt nữa bị sặc, “Cậu có não đâu mà đòi bổ?” Đúng là không biết xấu hổ.

Hồ Minh Thịnh sợ tới nỗi rụt cổ lại, nhưng vẫn mạnh miệng, “Cậu ấy được tận 2 hộp.”

Phó Ninh Tất lườm cậu ta, cái đồ được voi đòi tiên.

“Cậu im miệng đi.” Hạ Du Du liếc nhìn Hồ Minh Thịnh.

***

Đi học được một thời gian, 4 người cũng thân nhau hơn, đến kì thi tháng, 3 người ngồi cạnh thành tích không tồi, Hồ Minh Thịnh thì ngốc nghếch xấu hổ, quyết tâm tu chí học hành.

Giờ ra chơi, Hồ Minh Thịnh cầm đề toán hỏi Kỷ Hạ, “Kỷ Hạ, cậu có rảnh không? Tôi hỏi cậu một bài được không?”

Kỷ Hạ định đồng ý ai ngờ Phó Ninh Tất nói nhanh hơn, giật lấy tờ đề của Hồ Minh Thịnh, “Để tôi xem.”

Hồ Minh Thịnh không vui, ngẩng đầu hỏi: “Tôi hỏi Kỷ Hạ chứ không hỏi cậu.”

“Bài đơn giản thế này cậu còn không biết làm mà dám hỏi Kỷ Hạ?” Phó Ninh Tất mắng cậu ta.

Hồ Minh Thịnh bị Phó Ninh Tất dọa, “Sao cơ?”

“Bài này rất dễ, không cần hỏi Kỷ Hạ. Cậu ấy bận lắm không có thời gian chỉ cho cậu đâu, cứ để tôi.” Phó Ninh Tất cau mày nói.

Hồ Minh Thịnh do dự nhìn cậu: “Cậu giảng được không?”

“Còn giỏi hơn cậu đấy” Phó Ninh Tất hừ nói.

Kỷ Hạ thấy Phó Ninh Tất nhận việc này cũng không có ý kiến gì, cô mỉm cười nhìn hai người bọn họ rồi tiếp tục học bài.

Mấy ngày sau, Hồ Minh Thịnh bị Phó Ninh Tất làm tổn thương đầy người.

“Sao cậu ngốc thế, tôi đã giảng kĩ vậy rồi mà cậu vẫn làm sai, não cậu toàn là bã đậu hả?” Phó Ninh Tất mắng như súng liên thanh.

Hồ Minh Thịnh yếu ớt đáp: “Tự dưng tôi quên mất, để tôi làm lại.”

Mắt Phó Ninh Tất giật giật, nhàn nhã nói: “Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian dạy cậu đâu.”

Cậu không có thời gian thì tôi hỏi người khác, Hồ Minh Thịnh nghĩ thầm nhưng lại không dám nói.

Hồ Minh Thịnh tính ra đáp án khác, bất an đưa vở cho Phó Ninh Tất, sợ cậu lại tức giận.

“Ờ, làm đúng rồi đấy.” Phó Ninh Tất gật đầu, hài lòng nói.

Hồ Minh Thịnh thở phào, cậu ta không muốn bị Phó Ninh Tất mắng.

“Làm bài tiếp theo đi.” Cậu nghiêm túc nói.

Hạ Du Du như khán giả ngồi xem, cô nàng còn vỗ vai Kỷ Hạ, bảo cô nhìn.

“Cậu xem này, có phải rất thú vị không?” Hạ Du Du thấy Hồ Minh Thịnh bị mắng té tát, cô nàng vui sướng nói.

Kỷ Hạ cau mày, cảm thấy màn này rất quen, ngẫm nghĩ một lúc, hình như ngày xưa cô cũng đối xử với Phó Ninh Tất như thế.

Không ngờ qua một học kỳ, cậu lại là người dạy cho Hồ Minh Thịnh, Kỷ Hạ bật cười.

Hạ Du Du thấy thế, nói: “Cậu cũng thấy thú vị đúng không?”

“Ừ.” Kỷ Hạ nhìn dáng vẻ của Phó Ninh Tất, cảm thấy cậu rất trẻ con.

Hồ Minh Thịnh lại làm sai nên bị mắng, cậu ta tức giận, “Nhất định cách làm của cậu sai rồi, tôi không thèm hỏi cậu nữa.”

“Vậy cậu muốn hỏi ai?” Ánh mắt Phó Ninh Tất như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.

Hồ Minh Thịnh chỉ vào Kỷ Hạ nói: “Đương nhiên là Kỷ Hạ rồi, cậu ấy kiên nhẫn hơn cậu, còn dịu dàng hơn cậu nữa, cậu quá hung dữ.”

Ôi.

Phó Ninh Tất mắng Hồ Minh Thịnh thế nào cũng không thể so bì với Kỷ Hạ được.

Cậu hung hăng lườm Hồ Minh Thịnh: “Cậu ấy không rảnh, một là cậu hỏi tôi, hai là đừng học nữa, chờ ngày cậu đứng bét lớp đi.”

Ha, muốn hỏi Kỷ Hạ á, nằm mơ đi, tuyệt đối không có khả năng.

Hồ Minh Thịnh nhìn Kỷ Hạ, cầu mong cô đồng ý, Kỷ Hạ khẽ cười, an ủi: “Phó Ninh Tất dạy khá tốt mà, cậu phải noi theo cậu ấy.” Tia hy vọng cuối cùng bị dập tắt.

Hồ Minh Thịnh muốn phát điên, sao cậu ta lại xui xẻo vậy chứ.…

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã tới cuối tháng, đại hội thể thao trường khai mạc, diễn ra trong 3 ngày, coi như để học sinh thả lỏng nghỉ ngơi, nhưng không bao gồm học sinh khối 12.

Học sinh lớp 12 phải thi đại học vậy nên không tham gia, nếu như bị thương thì rất bất lợi.

Kỷ Hạ chưa từng tham dự hoạt động này, cô đều ngồi trên khán đài xem hoặc cổ vũ bạn học trong lớp.

Phó Ninh Tất nhiệt tình tham gia 3 hạng mục, 2 hạng mục cá nhân, cái còn lại là chạy tiếp sức.

“Cậu báo danh nhiều thế à?” Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất điền thông tin vào giấy, kinh ngạc hỏi.

Phó Ninh Tất vừa viết vừa trả lời, “Ừ, năm trước tôi cũng tham gia, thành tích không tồi.”

“Thật ư?” Kỷ Hạ không có ấn tượng gì, lúc đó cô không quen Phó Ninh Tất.

Cậu điền xong rồi đưa cho lớp phó môn thể dục, tự tin nói với cô: “Tuy rằng tôi học không bằng cậu nhưng tôi chơi thể thao không kém đâu.”

Kỷ Hạ cười, “Vậy cậu phải cố lên.”

Hồ Minh Thịnh vỗ vai cậu, “Năm ngoái chỉ chậm hơn đội về nhất 2 giây, lần này phải cố gắng hơn.”

Phó Ninh Tất đấm tay với cậu ta, “Đương nhiên, lần này phải giành được huy chương vàng.”

Kỷ Hạ kinh ngạc nhìn hai người, “Hai cậu đều tham gia à?”

“Ừ, tôi chạy thứ 3 còn Phó Ninh Tất chạy thứ 4, năm ngoái cậu ấy chạy nhanh lắm.” Hồ Minh Thịnh cười hì hì.

Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất, cũng mong chờ đại hội thể thao năm nay.

Hạ Du Du điền xong phiếu tham gia, đưa cho lớp phó thể dục, “Tớ cũng tham gia 3 hạng mục.”

Kỷ Hạ nhìn cô nàng, ánh mắt đầy chờ mong, “Những hạng mục nào?”

“Chạy 200m, nhảy xa và chạy tiếp sức.” Hạ Du Du cười nói.

“Nhiều thế?” Kỷ Hạ ngạc nhiên.

Hạ Du Du thở dài, cô nàng cũng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác, “Lớp mình có gần 20 bạn nữ, mà nhiều bạn lại không có tế bào vận động, vậy nên tớ đành xông pha ra trận vậy.”

Ban tự nhiên ít nữ nhiều nam, cho nên tham gia cho đủ số lượng cũng không dễ dàng, thành tích không quá quan trọng.

“Lớp mình phải dựa vào mấy bạn nam như bọn tôi.” Hồ Minh Thịnh rung đùi, đắc ý nói.

Hạ Du Du chặn họng cậu ta, “Hạng nhất phải là Kỷ Hạ.”

“Văn võ song toàn quá tốt còn gì.” Hồ Minh Thịnh không biết xấu hổ, nói.

Kỷ Hạ mỉm cười, “Đến lúc đó tôi sẽ làm hậu cần cho các cậu.”

Hạ Du Du kéo tay Kỷ Hạ, “Cậu giúp tớ thôi, còn bọn họ có người khác, như Phó Ninh Tất ấy, có nhiều bạn muốn giúp cậu ta lắm, không cần bọn mình lo.”

Phó Ninh Tất đen mặt

Kỷ Hạ nghe thế, cô gật đầu, “Cậu nói cũng đúng.”

Mặt Phó Ninh Tất lại càng đen hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play