10 giờ sáng thứ 7, Diệp Vân Chi lên phòng Phó Ninh Tất định gọi cậu dậy ăn cơm, ai ngờ lúc bà đi tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng động tĩnh nhỏ, lúc vào thì thấy Phó Ninh Tất đang làm bài tập.

Diệp Vân Chi kinh ngạc, hồi lâu mới hỏi: “Tiểu Tất, con làm gì đấy?”

Phó Ninh Tất ngẩng đầu lên, cậu nhìn mẹ mình, “Con đang làm bài tập chứ làm gì.”

Diệp Vân Chi dụi mắt, chắc chắn mình không hoa mắt mới đi đến chỗ cậu, “Sao hôm nay con không ngủ nướng?”

“Con có nhiều bài lắm, thời gian đâu mà ngủ.” Phó Ninh Tất bĩu môi, bài tập Kỷ Hạ giao cho cậu nhiều gấp đôi thầy giáo, cậu không làm thì sẽ bị cô mắng.

Diệp Vân Chi cúi đầu nhìn trang vở chi chít chữ, thấy không giống bài tập thường ngày, “Sao thầy giáo lại giao nhiều bài thế, mà sao con nghiêm túc học hành vậy?”

Phó Ninh Tất há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “Mẹ không hiểu đâu.”

Diệp Vân Chi cau mày, thấy chuyện không đơn giản như vậy. Dạo này Phó Ninh Tất rất khác thường, nhưng mọi việc điều đi theo chiều hướng tốt đẹp cho nên bà cũng vui vẻ.

“Con làm thêm một tí rồi xuống ăn cơm nhé.” Diệp Vân Chi nói xong thì rời đi, bà nghĩ phải nói chuyện này cho Phó Minh Viễn nghe mới được.

Phó Ninh Tất nghe thấy tiếng đóng cửa, cậu bỏ bút xuống, cầm lấy quyển sổ nhỏ của Kỷ Hạ, khẽ hừ một tiếng, “Số điện thoại có phải là bảo bối gì đâu mà không nói cho người ta biết chứ.”

***

Chiều chủ nhật, Kỷ Hạ về trường học, cô thu dọn đồ đạc rồi tới đầu thôn.

“Ở trường đừng tiết kiệm quá, đói thì ăn khát thì uống, cháu biết chưa?” Bà nội đi bên cạnh dặn dò cô.

Kỷ Hạ bất đắc dĩ gật đầu, “Bà ở nhà cũng phải thế nhé.”

Kỷ Đông Lịch chạy tới, hai ngày nay cậu nhóc bị Kỷ Hạ ép ở nhà làm bài tập, thấy cô phải đi nên cười tủm tỉm, gương mặt không giấu được vui sướng.

“Chị ơi, đi đường thuận lợi bình an nha.” Cậu bé cười hì hì vẫy tay với cô.

Kỷ Hạ liếc nhìn cậu nhóc, nghiêm túc nói: “Ở nhà phải ngoan nghe lời đấy, đừng chọc giận mẹ em, học hành đàng hoàng chăm chỉ.”

“Vâng, vâng em biết rồi mà.” Kỷ Đông Lịch nhanh chóng đáp.

Kỷ Hạ thở dài, cô biết tên nhóc này không nghe lời mình mà. Cô tạm biệt bà nội, lên xe đi tới thành phố Đồng.

Tiết tự học ngày chủ nhật khá bận rộn, lớp phó học tập của các môn đi thu bài tập, Kỷ Hạ cũng thế, Phó Ninh Tất định nói chuyện với cô nhưng toàn bị cô cự tuyệt.

“Đừng làm phiền tôi, đang bận lắm.” Kỷ Hạ gửi tối hậu thư.

Phó Ninh Tất sợ hãi rụt cổ, ủy khuất nhìn cô: “Ò, biết rồi.” Kì thật cậu chỉ muốn nói bài tập cô giao cậu đã làm xong rồi mà thôi.

Kỷ Hạ nộp bài tập cho thầy xong thì làm bài của mình. Mà những lúc đấy cô sẽ auto bật mode tập trung vào sách vở không để ý ai.

Phó Ninh Tất hiểu tính cô, vậy nên cậu chỉ đành học bài không dám quầy rầy.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học.

Cậu đưa bài vở cho cô xem, ánh mắt kiêu ngạo: “Tuy cậu giao rất nhiều bài nhưng tôi làm xong rồi đấy.”

Kỷ Hạ xem kĩ các bài, tuy vẫn có chỗ sai nhưng nhìn chữ viết nghe vẻ không giống như làm đối phó.

“Ừ, được rồi.” Kỷ Hạ gật đầu.

Lúc nãy Phó Ninh Tất còn kiêu ngạo, nhưng giờ lại kinh ngạc, “Được rồi?”

“Sao? Cậu muốn tôi nói gì?” Kỷ Hạ nhíu mày khó hiểu hỏi.

Phó Ninh Tất ủ rũ cúi đầu, “Không có gì.”

“Tuy cậu hoàn thành hết nhưng vẫn có mấy chỗ làm sai.” Kỷ Hạ biết suy nghĩ của Phó Ninh Tất, nhưng vẫn bình tĩnh phân tích cho cậu nghe.

Tâm trạng của cậu cũng vui vẻ trở lại, nhiệt tình nói: “Lần sau sẽ không sai nữa.”

“Hai ngày nay có chỗ nào không hiểu không? Nhân tiện bây giờ tôi có thời gian, cậu hỏi đi.” Kỷ Hạ đang chữa một bài Phó Ninh Tất làm sai.

Cậu nhớ tới chuyện Hồ Minh Thịnh kể, cái tính hay tò mò trỗi dậy, hỏi cô: “Nghe nói nhà cậu khá xa nơi này, thế thì cậu đi gì về?”

Cô dừng bút rồi bình tĩnh lại, “Cái này liên quan gì đến học hành?”

“Không có……” Phó Ninh Tất nhỏ giọng trả lời.

Kỷ Hạ lạnh lùng trả lời: “Vậy đừng hỏi.”

Phó Ninh Tất thầm mắng cô là quỷ hẹp hòi, rồi lại ngoan ngoãn lấy quyển sổ nhỏ của Kỷ Hạ ra hỏi cô vài chỗ.

***

Trước đây Phó Ninh Tất cảm thấy, một học kì trôi qua lâu ơi là lâu, nhưng hôm nay cậu đếm ngón tay mới phát hiện giờ đã là cuối tháng 4, cậu ngồi cùng bàn với Kỷ Hạ được 3 tuần.

Hóa ra ở trường ngoài việc rảnh rỗi ăn không ngồi rồi cũng có rất nhiều việc phải làm, tuy cậu không có thời gian chơi bóng rổ, tuy Kỷ Hạ đồng ý để cậu đi chơi tiết thể dục nhưng cậu vẫn không đi.

Ngay cả Hồ Minh Thịnh rủ cậu xuống căn tin mua đồ ăn vặt cũng từ chối. Phó Ninh Tất nghiêm túc như học sinh giỏi, chẳng lẽ là muốn thầy chủ nhiệm trao bằng khen học sinh gương mẫu à?

Phó Ninh Tất nghiêng đầu nhìn Kỷ Hạ đang chăm chú học bài, có đôi khi cậu không hiểu, tại sao cô đã đứng ở vị trí đầu tiên mà lại không ngừng nỗ lực như thế?

Kỷ Hạ không biết suy nghĩ của cậu, cô vừa mới viết được mấy chữ thì bút không ra mực, cô vẩy mấy lần cũng không được.

Cô xoay ngòi bút ra thì thấy hết mực, Kỷ Hạ ném chiếc ngòi vào thùng rác, lúc về tìm trong túi bút mới phát hiện mình không mang bút mới.

“Sao thế?” Phó Ninh Tất thấy cô tìm hết túi bút rồi tới cặp sách nên hỏi.

“Không sao.” Kỷ Hạ thờ ơ nói, cô tìm đi tìm lại, trong túi bút có bút mực và bút đỏ, còn bút bi để ở ký túc xá.

Còn 3 tiết nữa mới hết giờ, cô nghĩ một lúc, định ra chỗ Dương Đồng Đồng mượn, ai ngờ trên bàn có một đống bút bi màu đen.

“Bút cậu hết mực hả, chọn một cái đi.” Phó Ninh Tất ngẩng đầu nói.

“Sao cậu mang nhiều thế?” Kỷ Hạ sững sờ, nhìn qua có khoảng mười mấy cái.

Phó Ninh Tất đắc ý mỉm cười, “Tôi thích mang nhiều bút đi học, không bao giờ lo thiếu.”

Kỷ Hạ nghi hoặc nhìn cậu, cô cảm thấy Phó Ninh Tất sẽ không giống loại người này.

“Cậu chọn đi.” Phó Ninh Tất thấy cô do dự, vội vàng nói.

Kỷ Hạ cúi đầu, thấy cái nào cũng giống nhau, cô không chọn mà tiện tay cầm một cái, “Tí nữa sẽ trả cậu.”

Phó Ninh Tất cất chỗ còn lại vào cặp, nhỏ giọng nói: “Không cần trả đâu, cậu cho tôi số điện thoại của cậu được không?”

Kỷ Hạ cau mày, tỏ vẻ muốn trả lại.

“Ôi được rồi được rồi mà, không cần không cần nữa.”

Phó Ninh Tất buồn bực, bọn họ thân nhau như vậy mà có mỗi số điện thoại cũng không cho, đúng là đồ keo kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play