Editor: YuuĐầu tháng ba, cảnh xuân thật đẹp với tiếng chim kêu và hoa nở ngập tràn.
Nơi này chỉ có người thân và họ hàng mới được đi vào.

Cổ Nguyệt Dương đã tới trước và đang ngồi hàn huyên chuyện cũ với người chị lớn tuổi của mình, hai chị em lúc thì rơm rớm nước mắt, lúc thì thoải mái cười lớn.
Nhưng hôm nay, anh thực sự xuất hiện trước công chúng với một cô gái không phải là mẹ mình.

Đây là cảnh tượng kinh thiên động địa gì vậy?!
Lễ mừng thượng thọ 80 tuổi của Nam Cảnh Trân được tổ chức tại khu resort Đường Tụng, một trong những khu resort sa hoa nhất trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân.
Các vị phóng viên báo chí, xin đừng để bị ngoại hình của tên này lừa!
Vì mặc sườn xám nên cô rất đói, nhân lúc mọi người đang chú ý tới màn trình diễn trên sân khấu, cô đã vội vàng nhét một chiếc kem nhỏ vào miệng.
Xe hơi sang trọng chen chúc trước cửa resort, tất cả những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố B đều có mặt tại đây.

Trong sảnh tiệc, khách quý chật như nêm, mọi người cùng nhau nâng ly, thảo luận về tình hình chính trị, kinh tế và sự phát triển của đất nước, nghiễm nhiên trở thành một buổi party vui vẻ của giới thượng lưu.
Tên chó này chẳng thể khiến cô cảm động được quá ba giây.
“Nó đập hơi nhanh.”
Chiếc Rolls-Royce Silver Charm từ từ dừng lại ở giữa cổng.
Một câu nói thản nhiên nhưng cũng đủ để hiện trường vỡ tổ!
Mẹ không khóc đâu: [Thằng nhóc này được đấy]
Một phóng viên đã nhận ra chiếc xe này và hét lên rằng đây chính là xe của người thừa kế tập đoàn Thịnh Trân, Ngôn Trạm!
Nam Chức thực sự không muốn chiếm Ngôn Trạm làm của riêng nên đã nói mình sẽ đi tới phòng vệ sinh rồi quay lại sau.
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả ánh đèn flash đều nhắm về phía cửa xe.
Ngôn Trạm khẽ cười, gật gật đầu: “Vậy em có hài lòng với chiến lược của anh trên sân khấu hôm nay không?”
Nhưng không phải cửa bên phải được mở trước mà là cửa bên trái.
Tăng Tuyền: “…”
Nam Cảnh Trân không hề khiến người không mời mà tới kia mất mặt, ngược lại, hình như bà ấy khẽ thở phào.
Cô mỉm cười mở nắp thỏi son ra, vừa định bôi lên môi lại có chút lưỡng lự.
Một người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm màu đen tự mình xuống mở cửa xe.

Người đó có dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh như băng.

Anh thoáng quay đầu nhìn lại, khí chất hơn người đó lộ ra một cách đột ngột như vậy khiến mọi người xung quanh lập tức yên lặng.
Dưới sân khấu náo loạn hẳn lên.
Ngôn Trạm không quan tâm chút nào đến đám phóng viên ở đây, anh đi tới trước cửa xe bên kia, mở cửa ra rồi vươn tay với người ở bên trong.
“Thật!”
Nam Chức không sợ ánh đèn flash, cô chỉ thấy có chút khó chịu.
“Chúng tôi đến với nhau một cách tự nguyện.” Nam Chức cười nói: “Mặc dù chúng tôi có hôn ước với nhau thật, mà như các cô thấy đấy, chúng tôi trước đó chưa từng gặp nhau.

Nhưng bây giờ…”
Ngôn Trạm cầm lấy nó rồi cúi đầu nắm tay Nam Chức, sau đó nhìn mọi người.
Nhưng Ngôn Trạm lại chẳng hề phản bác lại, anh mặc cô thích mắng gì thì mắng, nắm chặt tay cô cùng bước vào sảnh tiệc.
Cô đã nói rằng mình sẽ đi vào từ gara VIP với Cổ Nguyệt Dương, nhưng tên chó này nhất định phải phô trương như thế này.
Một giọng nói nhẹ nhàng và truyền cảm vang lên, Nam Chức đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn mấy cô gái kia.
“Gót giày của em cao chín phân lận đấy.”
Hai má Nam Chức đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh mang theo sự ngây thơ vô tội.

Cô lúng túng nói: “Em còn tưởng… Tưởng là…”
Trong hậu trường, bà ấy nắm chặt tay hai người rồi nhìn Ngôn Trạm, khẽ nói: “Thằng nhóc này sao có thể tâm địa như vậy được chứ? Cháu nói những lời nói đó trong tiệc mừng họ của ta, nhỡ sau này ta không đồng ý chuyện của cháu với Nam Chức, chẳng phải sẽ lộ ra là ta lòng dạ hẹp hòi sao?”
Một bàn tay trắng nõn và mảnh mai được đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông.

Một cô gái với nụ cười ngọt ngào trên môi và bắp chân thẳng tắp trắng như tuyết bước xuống.
Đám người đó đều hít vào một hơi!
“Tại sao Ngôn Trạm lại đổi ý chứ? Không phải anh ấy ghét con chim sẻ thối kia nhất sao?”
“Hôm nay ta đúng là lời vàng ý ngọc mà, nói cái gì cũng chuẩn.”
“Anh mà để em ngã…” Nụ cười của cô đặc biệt đoan trang: “Đêm nay ngủ với Quýt nhỏ đi.”
Ngôn Trạm thấy cô xấu hổ như vậy liền véo má cô: “Nghe câu người đàn ông của em thật sướng tai biết bao.”
Ngôn Trạm nắm lấy bàn tay cô rồi đặt nó lên cánh tay mình, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như khối băng, không mang theo chút cảm xúc nào, quả thực chính là bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa, lạnh lẽo đến nỗi không ai dám động tới.
Mọi người bên dưới sân khấu cười lớn.
Nước mắt của Nam Cảnh Trân tuôn rơi, bà ấy ôm chặt lấy bức tranh như một đứa trẻ, miệng không ngừng nhắc về điều gì đó.
Anh hơi cúi đầu, ghé lại gần bên tai cô, nghiêm túc nói: “Thiếu em anh không ngủ được.”
Đây là hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng nào mà cô không biết vậy?
“…”
Các vị phóng viên báo chí, xin đừng để bị ngoại hình của tên này lừa!
“Em đi 15 phút rồi.”
Hãy vạch trần anh không chút thương tiếc nào đi!!!
“Ai bảo thím khóc chứ?” Nam Cảnh Trân sụt sịt rồi nói tiếp: “Tôi đã đứng ra thành lập quỹ Sinology dưới danh nghĩa em trai của mình để hỗ trợ những đứa trẻ ham học hỏi nhưng không có điều kiện.

Trong những năm qua, tôi vẫn luôn tự mình quản lý nó, không lười biếng bất cứ một ngày nào cả.”
Khóe miệng cô đang nhếch lên.
Nam Chức cấu tên chó một cái, sau đó cùng anh xuất hiện trên thảm đỏ.
Dù scandal của Điền Vận Phi trước đây đã nêu rõ tên tuổi của Nam Chức, nhưng ảnh chụp của cô hầu như không có, mà dù có đi chăng nữa thì Ngôn Trạm đã gỡ hết toàn bộ.
Nam Cảnh Trân chắc chắn sẽ không tham gia bữa tiệc của đám trẻ.

Vì vậy Cổ Nguyệt Dương, Nam Cảnh Trân và Khang Minh Thận đã rời đi trước, những người còn lại của nhà họ Nam và nhà họ Khang đều ở lại tiếp khách.
Hôm nay, cô đã quấn mái tóc dài của mình lên, phong cách mang hướng retro ngọt ngào.
Nam Chức vung tay: “Không cần phải giải thích.”
Cô liên tục nháy mắt ra hiệu anh mau ngậm miệng lại, nhưng Nam Cảnh Trân lại nói: “Cháu nói đi.”
Anh vừa dứt lời thì cả khán phòng cũng lặng ngắt như tờ.
Trên người cô là bộ sườn xám cách tân màu đỏ tía vừa sang trọng lại vừa thanh lịch, chân váy mô phỏng dáng váy đuôi cá, trên đó được thêu những hoa hồng đua nhau khoe sắc, trông rất xinh đẹp.
Bữa tiệc mừng thọ bắt đầu.
Thiết kế cổ đứng vẫn giữ nguyên được nét quyến rũ của chiếc sườn xám cổ điển, nhưng trước ngực lại được khoét hở một hình trái tim, hơi để lộ làn da trắng nõn và mềm mịn, càng làm tăng thêm nét gợi cảm của nó.
Mà chiếc vòng cổ bằng hồng ngọc đắt tiền trên cổ cô cũng đỏ rực như máu bồ câu.
“Cô Nam, khi nào cô và anh Ngôn sẽ kết hôn và sinh con?”
So với những đóa hoa hồng xinh đẹp kia, điểm nhấn này càng lộ rõ hơn vẻ ngoài lộng lẫy của cô.
Khoảng năm giây sau đó, Tăng Tuyền và Ngôn Hải Thành đã vỗ tay.
“…”
Khang Tuyền vào vai MC, thay mặt gia đình nhà họ Nam và nhà họ Khang đọc bài phát biểu chúc mừng.
Ngôn Trạm và Nam Chức tay trong tay bước đi trên thảm đỏ!
“Ngôn Trạm, em có thể làm chuyện gì cho anh giờ?” Cô hỏi: “Cái gì anh cũng có, cái gì anh cũng không thiếu.

Em…”
Giới truyền thông lập tức bùng nổ!
Ngôn Trạm gọi điện bảo Phương Bác tới xử lý, sau đó dẫn Nam Chức chuẩn bị rời đi.
Gia thế và địa vị của Ngôn Trạm rất hiển hách, nhưng đời tư của anh lại là một bí ẩn.
Anh quay sang nhìn Nam Chức: “Tôi đã suýt đánh mất cô ấy.”
Thỉnh thoảng trong khoảng thời gian trước sẽ có những tin đồn giữa anh và các tiểu hoa đán nổ ra, nhưng mọi người trong giới truyền thông đều biết đó chỉ là một số tờ báo lá cải tung tin để thu hút sự chú ý mà thôi.
(*) vãn bối: cách xưng hô tôn trọng của những người trẻ tuổi đối với những người lớn tuổi hơn mình.
Ngôn Trạm chắc chắn là chàng thiếu gia có đời tư trong sạch nhất giới thượng lưu, là cao thủ không gần gũi nữ sắc.
Ngôn Trạm giúp cô chỉnh lại cổ áo, thản nhiên nói: “Anh không biết cô ta.”
Ánh mắt Ngôn Trạm quét qua từng người bên dưới khán đài, trịnh trọng nói: “Người duy nhất tôi hẹn hò, đồng thời cũng là người tôi yêu sâu đậm và không thể thiếu trong cuộc đời này, chính là cô ấy.”
Nhưng hôm nay, anh thực sự xuất hiện trước công chúng với một cô gái không phải là mẹ mình.

Đây là cảnh tượng kinh thiên động địa gì vậy?!
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, nói: “Chi bằng em nên nghĩ xem việc mình có thể làm cho anh là gì đi.”
Nam Chức đỏ mặt.
“Anh Ngôn! Anh Ngôn! Xin hỏi…”
Với địa vị hiện tại của đôi vợ chồng già, bọn họ cũng không cần phải cảm ơn hết tất cả khách mời có mặt ở đây, có thể xuất hiện trên sân khấu đã là một điều rất hiển nhiên rồi.
Một lúc sau, Lăng Hách dẫn theo bạn của mình trên thương trường tới.
Các phóng viên như ong vỡ tổ tranh nhau chạy tới để phỏng vấn.
Các phóng viên như ong vỡ tổ tranh nhau chạy tới để phỏng vấn.
Ngôn Trạm nhíu mày, nhanh chóng ôm lấy đóa hoa hồng xinh đẹp bên cạnh.
Nam Chức cấu tên chó một cái, sau đó cùng anh xuất hiện trên thảm đỏ.
“…”
Nếu cô thực sự ngã, anh về nhà chắc chắn sẽ bị phạt, lúc đó sẽ đau khổ lắm đây.
Nói đến đây, nhiều người đã bôi nhọ và làm nhục Nam Chức trước đây bắt đầu đổ mồ hôi hột…
“Đừng nói như vậy.

Chúng tôi biết cậu thích Ngôn Trạm, nhưng vừa rồi Ngôn Trạm…”
Trong hội trường, tiếng nhạc du dương trầm bổng.
“Xin mọi người giữ trật tự! Đừng xô đẩy!”
Anh đã làm rất nhiều điều vì cô, còn cô thì sao?
Các vệ sĩ vừa khống chế đám phóng viên đang điên cuồng vừa hộ tống vợ chồng ông chủ đi vào.
“…”
~
“Anh Ngôn, xin hỏi cô gái bên cạnh anh là ai vậy?” Một phóng viên hét lớn: “Cô gái này có quan hệ như thế nào với anh?”
“Vâng.” Ngôn Trạm mỉm cười: “Phải đối xử với Mang Mang thật tốt, lời này rất đúng ạ.”
“Anh Ngôn, trước đây anh chưa từng dẫn bạn gái theo, càng hiếm khi tham gia vào các hoạt động công khai như thế này.

Hành động của anh hôm nay có ý nghĩa nào khác sao?”
Nam Chức bị anh nắm chặt tay như vậy có hơi đau, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì cô lại nghe thấy: “Từ lúc chúng tôi còn chưa sinh ra.”
Ngôn Trạm nhận thấy được tay cô đang run lên nên đã nắm chặt lấy nó, sau đó nói tiếp: “Những hành động trước đây của tôi quá kiêu ngạo, dẫn đến mọi người đều hiểu lầm vị hôn thê của tôi.

Chính vì điều đó…”
“Anh Ngôn…”
“…”
Từng tiếng “Anh Ngôn” vang lên khiến màng nhĩ của Nam Chức ù đi.
Nếu cô nhớ không nhầm thì năm đó ở Hollywood, hình như có mấy cô gái khi mở miệng luôn gọi cô là con chim sẻ thối, nói cô từ chim sẻ muốn thành phương hoàng bay lên cành cao.

Nụ cười xinh đẹp của cô vẫn giữ nguyên trên môi, cử chỉ điệu bộ giống hệt một tiểu thư đài các, nhưng bàn tay bên dưới đang hung hăng cấu tên chó kia.
Nam Cảnh Trân và Khang Minh Thận nắm tay cùng nhau bước lên sân khấu.

Tiếng vỗ tay của khách mời bên dưới vang lên như sấm.
Đã bảo để người ta đi cửa VIP mà không cho!
Khang Tuyền đưa micro trên tay cho anh với vẻ mặt hoang mang.
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, vươn cánh tay ra ôm lấy eo cô.
“Tôi có một người em trai, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã rất thương nó.” Bà ấy hít sâu một hơi, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nó rất ham học hỏi, thích nghiên cứu học vấn.

Không giống như tôi, chỉ lo kiếm tiền.

Khoảng mười năm trước, nó đã ra đi.

Tôi…”
“Hôm nay là lễ mừng thọ 80 tuổi của bà bác vị hôn thê tôi, chúng tôi là vãn bối (*) thì đương nhiên phải có mặt rồi.”
“Chúng ta đi chúc thọ bà bác trước đi.”
“Là gì vậy?” Cô hỏi: “Anh mau nói đi, em chắc chắn sẽ làm.”“Còn cả, đừng nhớ thương người đàn ông của tôi nữa.”Thời đại bây giờ có phải là cung đấu giống thời xưa đâu.(*) vãn bối: cách xưng hô tôn trọng của những người trẻ tuổi đối với những người lớn tuổi hơn mình.
Ngôn Trạm chắc chắn là chàng thiếu gia có đời tư trong sạch nhất giới thượng lưu, là cao thủ không gần gũi nữ sắc.
Một câu nói thản nhiên nhưng cũng đủ để hiện trường vỡ tổ!
Còn người nằm dưới đất trước mặt lại không may mắn như vậy.
Thời đại bây giờ có phải là cung đấu giống thời xưa đâu.
“Đáp trả tốt lắm.” Anh nhìn cô chăm chú: “Rất tốt.”
Dù scandal của Điền Vận Phi trước đây đã nêu rõ tên tuổi của Nam Chức, nhưng ảnh chụp của cô hầu như không có, mà dù có đi chăng nữa thì Ngôn Trạm đã gỡ hết toàn bộ.
“Nhân cơ hội mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, tôi xin tuyên bố với mọi người rằng, Nam Chức chính là vị hôn thê của Ngôn Trạm tôi.”
Anh xoa đầu Nam Chức: “Sao vậy? Choáng váng rồi sao?”
Người ngoài cuộc đã tự hỏi không biết vị hôn thê của Ngôn Trạm là thần thánh đến từ phương nào?
Cô nàng kiêu ngạo vừa nãy bị đẩy xuống đất, hét lớn lên “Tại sao?”, trong khi mấy cô nàng kia ra tay với cô ta.
Nắm chặt tay Nam Chức, bà ấy tiếp tục nói: “Nam Chức, con cháu nhà họ Nam của chúng tôi.

Mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi hy vọng mọi người sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa mà chỉ hướng đến những ngày tháng sắp tới.”
Hôm nay, người đó đã xuất hiện!
Nam Chức phục sát đất.
“Cô Nam, xin hỏi cô với anh Ngôn đã quen biết nhau như thế nào?”
“Không thể nào, chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi mà.

Hơn nữa, lúc đó chúng ta cũng có nói gì mấy đâu, chủ yếu là…”
“Hai người đã yêu nhau được bao lâu rồi? Sao có thể đính hôn nhanh như vậy được? Cô Nam, thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, trên tư liệu có ghi năm nay cô mới chỉ gần 24 tuổi, sao cô có thể…”
Nhưng vì hôm nay cô đã đồng ý sẽ đến đây, hơn nữa còn là đi cùng Ngôn Trạm, cô chẳng việc gì phải sợ những điều này cả.
Nam Chức bĩu môi: “Sao? Mấy cô nàng đó nói về em như vậy, chẳng lẽ em không thể đáp trả lại được sao?”
“Người ngoài cuộc đã đồn rằng anh Ngôn có một vị hôn thê từ thuở nhỏ, người đó chính là cô sao?”
Nam Chức sửng sốt, tên chó này lại bị làm sao vậy?
“Cô Nam, khi nào cô và anh Ngôn sẽ kết hôn và sinh con?”
(*) Mẹ vinh hiển nhờ con: Câu này ý muốn nói, ngày xưa, khi những vị phi tử sinh được con trai, sau khi tiên đế băng hà, nếu cậu con trai đó được phong vương, vị cung phi ấy có thể được cùng con trở về đất phong để an hưởng tuổi già.

Đại khái có thể hiểu là dựa vào con trai mình để hưởng vinh hoa phú quý.
“Em không biết.” Cô quay mặt đi chỗ khác: “Mà này, em phải đính chính lại với anh, chuyện tình cảm không thể lấy chiến lược ra để đàm đạo được.

Điều đó sẽ chỉ chứng tỏ rằng anh đối với em…”
“…”
Nam Chức muốn bóp cổ tên chó này!
“Thì sao? Chỉ là tỏ vẻ ra ngoài thôi.

Tôi chẳng tin Ngôn Trạm sẽ thích cô ta! Chắc chắn là…”
Hôm nay, người đó đã xuất hiện!
Nam Chức mím môi, trong hốc mắt nổi lên những giọt lệ nóng bỏng.
Tại sao có đường VIP lại không chịu đi, nhất quyết bắt cô phải đi lối này chứ.
“Sao lại nhìn tôi? Các cậu định đổ tội cho tôi à? Tôi còn chẳng tin cái đồ mặt nhựa đó có thể một bước bước thẳng lên trời như vậy đâu! Nghĩ mình sẽ trở thành tiểu thư quý tộc nếu đổi họ chắc? Người tầm thường như vậy không thể nào xứng với nhà họ Ngôn!”
Cô khẽ thở ra một hơi, nhưng không hề tỏ ra mất bình tĩnh hay hoảng sợ.
Nam Chức trở thành tâm điểm ở mọi nơi mà cô đến.
Vừa định giải thích thì người đàn ông bên cạnh như bước tới cực Nam, khí thế lạnh lùng đến đáng sợ.
Ngôn Trạm ghét nhất chính là hôn ước từ trong bụng mẹ của mình, về vấn đề này thì mọi người trong giới thượng lưu đều biết.
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, vươn cánh tay ra ôm lấy eo cô.
Phương Bác ở chéo đằng sau lập tức hiểu ý boss của mình, giải thích: “Các vị phóng viên báo chí xin đừng suy đoán lung tung.

Ngôn tổng của chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với tất cả tin đồn thất thiệt được đưa ra.”
Nam Chức bước ra khỏi phòng hóa trang, lập tức đối diện với ánh nhìn của người đàn ông.
“…”
“Được.”
Con chim sẻ thối?
Suýt nữa thì quên mất, có một loại tình yêu được cho là không thể hòa giải.
Nam Chức đứng dậy, chuẩn bị bước lên sân khấu để nhận giấy chứng nhận.
Giới truyền thông lập tức im lặng trong giây lát, nhưng sau đó vẫn hỏi những câu hỏi liên quan đến đời sống tình cảm của Nam Chức và Ngôn Trạm.
Sau bữa tiệc mừng thọ chính là tiệc rượu.
Ngôn Trạm cẩn thận đỡ Nam Chức bước lên bậc thang.

Anh thấy rất phiền nên đã trả lời: “Chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu.”
Nam Chức lắc đầu.
Nam Chức đi thẳng tới trước mặt người đó, cúi đầu nhìn cô ta, cười nói: “Nếu ai còn dám bàn tán linh tinh sau lưng tôi, hoặc là nhớ thương người đàn ông của tôi, tôi sẽ…”
“Lâu là bao giờ?” Phóng viên tiếp tục hỏi: “Anh Ngôn, trước đây anh vẫn luôn một mực khẳng định…”
“Ta thấy cháu cái gì cũng dám làm!”
Ngôn Trạm nheo mắt, bàn tay đang nắm lấy tay Nam Chức siết chặt lại.
Thỉnh thoảng trong khoảng thời gian trước sẽ có những tin đồn giữa anh và các tiểu hoa đán nổ ra, nhưng mọi người trong giới truyền thông đều biết đó chỉ là một số tờ báo lá cải tung tin để thu hút sự chú ý mà thôi.
Nam Chức bị anh nắm chặt tay như vậy có hơi đau, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên thì cô lại nghe thấy: “Từ lúc chúng tôi còn chưa sinh ra.”
***
Cô khẽ thở ra một hơi, nhưng không hề tỏ ra mất bình tĩnh hay hoảng sợ.
Trong hội trường, tiếng nhạc du dương trầm bổng.
“Xin mọi người giữ trật tự! Đừng xô đẩy!”
Nam Chức rất bực bội, cái miệng nhỏ vẫn luôn mắng chửi tên chó thích ra vẻ.
“Cô Nam, dây chuyền của cô thật đẹp.

Chắc chắn là do Ngôn tổng tặng đúng không?”
(*) vãn bối: cách xưng hô tôn trọng của những người trẻ tuổi đối với những người lớn tuổi hơn mình.
Nhưng Ngôn Trạm lại chẳng hề phản bác lại, anh mặc cô thích mắng gì thì mắng, nắm chặt tay cô cùng bước vào sảnh tiệc.
Nhưng nếu là cháu ngoại, vậy sao cô lại mang họ “Nam”? Mà theo như những gì bọn họ nhớ về tin đồn liên quan đến nhà họ Nam thì cô gái này nên mang họ “Đường” mới phải.
Anh vẫn còn để ý tới chuyện này sao, không phải anh đã xin lỗi cô rồi sao?
Vừa bước vào hội trường, một đợt bức bối khác lại ập tới.
“Người ngoài cuộc đã đồn rằng anh Ngôn có một vị hôn thê từ thuở nhỏ, người đó chính là cô sao?”
Nam Chức ngay từ khi bước vào cửa lớn đã nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Cô biết điều bọn họ tò mò không phải cô là ai, mà là người con gái bên cạnh Ngôn Trạm là ai.
“Có một việc mà chỉ em mới có thể làm.”
Nhưng vì hôm nay cô đã đồng ý sẽ đến đây, hơn nữa còn là đi cùng Ngôn Trạm, cô chẳng việc gì phải sợ những điều này cả.
Trái tim Nam Chức đập hẫng một nhịp.
“Chúng ta đi chúc thọ bà bác trước đi.”
Khang Tuyền vỗ vỗ lưng Nam Cảnh Trân, thì thầm dỗ dành bà ấy rằng hôm nay không được khóc.
“Cháu, sao cháu có được nó? Đây, đây là…”
Sự riêng tư của resort Đường Tụng rất nổi tiếng trong ngành khách sạn.
“Được.”
Anh trai, may mà vừa rồi anh không nói gì.
Hai người lướt qua ánh nhìn của mọi người như thể ở đây chẳng có ai cả, cùng đến phòng VIP phía sau sảnh tiệc.
Những bức tranh sơn dầu cổ điển thời Trung cổ được treo trên hành lang, những chiếc đèn tường lộng lẫy sáng tỏ, phản chiếu sự yên tĩnh của con đường dài đằng đẵng này.
Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa, có mấy cô gái bước vào.
Nơi này chỉ có người thân và họ hàng mới được đi vào.

Cổ Nguyệt Dương đã tới trước và đang ngồi hàn huyên chuyện cũ với người chị lớn tuổi của mình, hai chị em lúc thì rơm rớm nước mắt, lúc thì thoải mái cười lớn.
“…”
“Bà bác.”
Nếu cô đi tới phút thứ 16 thì anh sẽ gọi điện báo cảnh sát đúng không?
Nam Chức đi tới, lễ phép nói: “Cháu chúc bà bác phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Các tiểu thịt tươi mà bà bác ủng hộ đều sẽ lọt vào top 10, cuối cùng đều sẽ cùng nhau ra mắt!”
Giới truyền thông lập tức im lặng trong giây lát, nhưng sau đó vẫn hỏi những câu hỏi liên quan đến đời sống tình cảm của Nam Chức và Ngôn Trạm.
Nam Cảnh Trân cười không ngậm được miệng, nắm lấy tay cô: “Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Để bà bác nói cho cháu biết, số phiếu của đứa nhỏ mà bà bác ủng hộ nhất gần đây bị tụt lại phía sau mất rồi! Cháu mau kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cậu ấy đi.”
Thực sự là mấy người năm đó.
Một bàn tay trắng nõn và mảnh mai được đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông.

Một cô gái với nụ cười ngọt ngào trên môi và bắp chân thẳng tắp trắng như tuyết bước xuống.
“Không thành vấn đề ạ.” Nam Chức mỉm cười rồi kéo Ngôn Trạm tới: “Chẳng phải dưới trướng anh ấy có mấy nghìn người còn gì ạ, cháu sẽ bảo anh ấy kêu gọi.”
Nam Chức rất bực bội, cái miệng nhỏ vẫn luôn mắng chửi tên chó thích ra vẻ.
Ngôn Trạm đưa quà tặng tới: “Cháu chúc bà bác luôn mạnh khỏe, may mắn và bình an ạ.”
“Cháu cảm ơn bà bác.” Cô nói: “Sau này cháu nhất định sẽ…”
“Hừ.” Nam Cảnh Trân khoanh tay: “Ai là bà bác của cậu.”
Nam Chức vội vàng cầu cứu Cổ Nguyệt Dương.

Cổ Nguyệt Dương cười nói: “Chị, bảo bối cục cưng của chị đang yêu đương với thằng nhóc này đấy, chị không định cho con bé chút mặt mũi sao?”
“Bà bác ~” Cô đấm lưng cho Nam Cảnh Trân: “Hay là bà bác xem quà đi, anh ấy đã chọn lựa rất cẩn thận đấy ạ.”
“…”

Nam Cảnh Trân nhướng mày: “Còn có chuyện khiến thiếu gia nhà họ Ngôn phải tốn công sức như vậy sao? Trước đây cháu kiêu ngạo lắm mà, cứng rắn nói mấy lời khó nghe lắm mà.

Bây giờ thì sao, vả mặt rồi à? Ngày nào cũng bám theo Mang Mang nhà chúng tôi.”
Vừa nghe thấy cái tên này, tất cả ánh đèn flash đều nhắm về phía cửa xe.
Tuy nói vậy nhưng bà ấy vẫn cầm món quà lên ngắm nghía, lập tức sửng sốt.
Đó là bức《Cánh diều mùa xuân bên bờ biển》 mà Nam Cẩn Sơn đã vẽ khi còn trẻ.
“Ai quản ai cơ?” Cô gạt tay anh ra.
Mà hai đứa trẻ trên đó, chính là Nam Cảnh Trân và Nam Cẩn Sơn hồi nhỏ.
Chiếc Rolls-Royce Silver Charm từ từ dừng lại ở giữa cổng.
“Bà bác đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì.

Cháu về nhất định sẽ dạy dỗ lại anh ấy thật cẩn thận! Đầu óc anh ấy đúng là bị con lừa đá mất rồi! Anh ấy…”
Khi đó sau giờ tan học, hai chị em vừa ngâm nga câu thơ “Lũ trẻ đi học về sớm, mải miết thả những cánh diều giấy trong gió đông” vừa chơi đùa bên sông với nhau, lòng tràn đầy khát khao khi nhìn những cánh diều bay cao.
Nam Chức không hiểu ý nghĩa trong câu nói này của Ngôn Trạm nên có chút bối rối.
“Cháu, sao cháu có được nó? Đây, đây là…”
Ngay khi Ngôn Trạm định lên tiếng thì cách đó không xa, trong phòng hóa trang vang lên động tĩnh không nhỏ.
Cổ Nguyệt Dương vỗ vỗ tay bà ấy, cười nói: “Là tấm lòng của cậu nhóc này.”
“Ai da!” Nam Chức né tránh không cho anh véo: “Đây gọi là áp đảo khí thế, anh hiểu không? Phải dùng những từ như vậy mới khiến người ta không nói nên lời được! Đây chính là chiến lược của em!”
Năm đó, bức tranh này đã được một nhà sưu tập người Pháp mua lại, sau nhiều lần giao bán lại đến tay một nhà sưu tập người Áo.

Ngôn Trạm đã phải tốn rất nhiều công sức mới mua lại được từ một nhà thư pháp kiêm họa sĩ người Nhật với giá cao.
Nước mắt của Nam Cảnh Trân tuôn rơi, bà ấy ôm chặt lấy bức tranh như một đứa trẻ, miệng không ngừng nhắc về điều gì đó.
Nam Chức ngay từ khi bước vào cửa lớn đã nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Cô biết điều bọn họ tò mò không phải cô là ai, mà là người con gái bên cạnh Ngôn Trạm là ai.
Nhớ đến ông ngoại, mũi Nam Chức không khỏi cay cay.
Anh hơi cúi đầu, ghé lại gần bên tai cô, nghiêm túc nói: “Thiếu em anh không ngủ được.”
À, suýt nữa thì cô quên mất.
***
Thư ký của Nam Cảnh Trân lên sân khấu, đưa cho bà lão một cái khung giống như là giấy chứng nhận.
Bữa tiệc mừng thọ bắt đầu.
Hai người chiếm sóng của chủ tiệc hơn mười phút, sau đó Nam Chức đã thúc giục Ngôn Trạm nhanh chóng đi xuống.
Nam Chức và Ngôn Trạm ngồi xuống ghế người nhà của chủ tiệc.
Ngôn Trạm và Nam Chức tay trong tay bước đi trên thảm đỏ!
Cô nàng kia lùi lại phía sau một bước.
Mà Tăng Tuyền và Ngôn Hải Thành thì đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên của khách quý, vì vậy Tăng Tuyền đã phàn nàn với anh trên Wechat.
Hãy vạch trần anh không chút thương tiếc nào đi!!!
Mẹ không khóc đâu: [Thằng nhóc này được đấy]
Người ngoài cuộc đã tự hỏi không biết vị hôn thê của Ngôn Trạm là thần thánh đến từ phương nào?
Mẹ không khóc đâu: [Nếu không có mẹ, liệu con có cầm được bức tranh đó trên tay không? Đá mẹ con sang một xó như vậy, con còn có lương tâm không hả?]
Thằng con bất hiếu: [Nhờ có con]
Thằng con bất hiếu: [Mẹ mới có con dâu]
Ngôn Trạm nắm lấy bàn tay cô rồi đặt nó lên cánh tay mình, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như khối băng, không mang theo chút cảm xúc nào, quả thực chính là bông hoa đẹp nhất trong vườn hoa, lạnh lẽo đến nỗi không ai dám động tới.
(*) Mẹ vinh hiển nhờ con: Câu này ý muốn nói, ngày xưa, khi những vị phi tử sinh được con trai, sau khi tiên đế băng hà, nếu cậu con trai đó được phong vương, vị cung phi ấy có thể được cùng con trở về đất phong để an hưởng tuổi già.

Đại khái có thể hiểu là dựa vào con trai mình để hưởng vinh hoa phú quý.
Tăng Tuyền: “…”
Hình như có chuyện đấy thật.
Vành tai Nam Chức nóng lên.
Nam Cảnh Trân và Khang Minh Thận nắm tay cùng nhau bước lên sân khấu.

Tiếng vỗ tay của khách mời bên dưới vang lên như sấm.
Với địa vị hiện tại của đôi vợ chồng già, bọn họ cũng không cần phải cảm ơn hết tất cả khách mời có mặt ở đây, có thể xuất hiện trên sân khấu đã là một điều rất hiển nhiên rồi.
Nếu không người ta sẽ nôn ra máu và chết ngay tại chỗ mất.
Ngôn Trạm thấy cô ăn như chuột sa chĩnh gạo như vậy, nhịn cười, nói: “Anh chẳng quan tâm đến bọn họ.”
Khang Tuyền vào vai MC, thay mặt gia đình nhà họ Nam và nhà họ Khang đọc bài phát biểu chúc mừng.
Ai muốn một tên chó phục vụ cho chứ? Câu nói này mang theo ý nghĩa rất mờ ám nha.
“Anh Ngôn, trước đây anh chưa từng dẫn bạn gái theo, càng hiếm khi tham gia vào các hoạt động công khai như thế này.

Hành động của anh hôm nay có ý nghĩa nào khác sao?”
Đang nói được nửa chừng thì Nam Cảnh Trân đột nhiên có lời muốn nói.
“Hai người nhất định phải mời chúng tôi khi hai người kết hôn đó.

Chúng tôi sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn để chúc phúc hai người!”
Vì ngôi sao của buổi tiệc ngày hôm nay đã lên tiếng nên Khang Tuyền đã vội vàng cầm micro đi tới, cười nói: “Thím hai, mọi câu nói của thím hôm nay đều là lời vàng ý ngọc.

Thím định phát biểu vài lời sao?”
Nam Cảnh Trân gật đầu, nói: “Thím có chuyện muốn nói, nhưng không phải với cháu.”
Ngôn Trạm cẩn thận đỡ Nam Chức bước lên bậc thang.

Anh thấy rất phiền nên đã trả lời: “Chúng tôi đã quen biết nhau từ lâu.”
Mọi người bên dưới sân khấu cười lớn.
Ngôn Trạm trả lại micro cho Khang Tuyền.
Khang Tuyền cũng cười theo: “Vậy thím định nói chuyện gì vậy?”
Gia thế và địa vị của Ngôn Trạm rất hiển hách, nhưng đời tư của anh lại là một bí ẩn.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người đã cất công tới đây để chung vui với tôi.

Nhân lúc mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, tôi có một chuyện muốn tuyên bố.”
Một phóng viên đã nhận ra chiếc xe này và hét lên rằng đây chính là xe của người thừa kế tập đoàn Thịnh Trân, Ngôn Trạm!
Thư ký của Nam Cảnh Trân lên sân khấu, đưa cho bà lão một cái khung giống như là giấy chứng nhận.
“Không thành vấn đề ạ.” Nam Chức mỉm cười rồi kéo Ngôn Trạm tới: “Chẳng phải dưới trướng anh ấy có mấy nghìn người còn gì ạ, cháu sẽ bảo anh ấy kêu gọi.”
“Tôi có một người em trai, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã rất thương nó.” Bà ấy hít sâu một hơi, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Nó rất ham học hỏi, thích nghiên cứu học vấn.

Không giống như tôi, chỉ lo kiếm tiền.

Khoảng mười năm trước, nó đã ra đi.

Tôi…”
Đó là bức《Cánh diều mùa xuân bên bờ biển》 mà Nam Cẩn Sơn đã vẽ khi còn trẻ.
Nam Chức sửng sốt trước ánh mắt của người đàn ông, bất giác đi theo anh đến bên cạnh cửa sổ.
Khang Tuyền vỗ vỗ lưng Nam Cảnh Trân, thì thầm dỗ dành bà ấy rằng hôm nay không được khóc.
“Ai bảo thím khóc chứ?” Nam Cảnh Trân sụt sịt rồi nói tiếp: “Tôi đã đứng ra thành lập quỹ Sinology dưới danh nghĩa em trai của mình để hỗ trợ những đứa trẻ ham học hỏi nhưng không có điều kiện.

Trong những năm qua, tôi vẫn luôn tự mình quản lý nó, không lười biếng bất cứ một ngày nào cả.”
Nam Chức mím môi, trong hốc mắt nổi lên những giọt lệ nóng bỏng.
Nam Chức vừa rồi quả thực chính là cái kim nằm trong bọc, vô cùng hung hãn, hoàn toàn khác với cô gái bình lặng như nước trước kia…
Các vệ sĩ vừa khống chế đám phóng viên đang điên cuồng vừa hộ tống vợ chồng ông chủ đi vào.
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô ở dưới bàn, dỗ dành bên tai cô là đừng khóc.
Hình như có chuyện đấy thật.
“Hôm nay, tôi chính thức từ chức.” Nam Cảnh Trân mỉm cười: “Tôi sẽ giao nó lại cho cô cháu ngoại duy nhất của em trai tôi, cũng là Mang Mang yêu dấu nhất của tôi, Nam Chức.”
Trước đó đã có nhiều người suy đoán về thân phận của Nam Chức, và cuối cùng nó đã được xác nhận.
“Hai người đã yêu nhau được bao lâu rồi? Sao có thể đính hôn nhanh như vậy được? Cô Nam, thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, trên tư liệu có ghi năm nay cô mới chỉ gần 24 tuổi, sao cô có thể…”
Nhưng nếu là cháu ngoại, vậy sao cô lại mang họ “Nam”? Mà theo như những gì bọn họ nhớ về tin đồn liên quan đến nhà họ Nam thì cô gái này nên mang họ “Đường” mới phải.
Nam Chức đứng dậy, chuẩn bị bước lên sân khấu để nhận giấy chứng nhận.
Ngôn Trạm cũng đứng dậy theo cô: “Anh đi với em.”
“Không được phép đi!”
“Không không không, bây giờ phải gọi là Nam Chức mới đúng.

Cô Nam, chúng tôi vừa mới chỉ…”
Hai người cùng bước lên sân khấu càng khiến mọi người thêm tò mò.
Ngôn Trạm nắm chặt tay cô ở dưới bàn, dỗ dành bên tai cô là đừng khóc.
Giới truyền thông lập tức bùng nổ!
Nam Cảnh Trân không hề khiến người không mời mà tới kia mất mặt, ngược lại, hình như bà ấy khẽ thở phào.
“Đường, Đường Hề?”
Nắm chặt tay Nam Chức, bà ấy tiếp tục nói: “Nam Chức, con cháu nhà họ Nam của chúng tôi.

Mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi hy vọng mọi người sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa mà chỉ hướng đến những ngày tháng sắp tới.”
“Gót giày của em cao chín phân lận đấy.”
“Bà bác.”
Hóa ra, cô con gái nhà họ Đường đã đổi họ!
Mà Tăng Tuyền và Ngôn Hải Thành thì đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên của khách quý, vì vậy Tăng Tuyền đã phàn nàn với anh trên Wechat.
Mọi người liếc nhìn nhau, không dám bàn tán trước mặt nhà họ Nam và nhà họ Khang, nhao nhao vỗ tay.
Một người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm màu đen tự mình xuống mở cửa xe.

Người đó có dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh như băng.

Anh thoáng quay đầu nhìn lại, khí chất hơn người đó lộ ra một cách đột ngột như vậy khiến mọi người xung quanh lập tức yên lặng.
***
Nam Chức rất cảm kích trước sự yêu thương và sủng ái của Nam Cảnh Trân dành cho mình.

Bà ấy giao cho cô quỹ ngân sách có ý nghĩa như vậy, nếu không phải vì bên cạnh có quá nhiều người, cô sợ là mình sẽ khóc đến ngất mất.
“Cháu cảm ơn bà bác.” Cô nói: “Sau này cháu nhất định sẽ…”
Vừa định giải thích thì người đàn ông bên cạnh như bước tới cực Nam, khí thế lạnh lùng đến đáng sợ.
Ngôn Trạm đột nhiên nói xen vào: “Một ngày vui như hôm nay, không biết cháu có diễm phúc được lấy đi vài phút không ạ?”
Trên người cô là bộ sườn xám cách tân màu đỏ tía vừa sang trọng lại vừa thanh lịch, chân váy mô phỏng dáng váy đuôi cá, trên đó được thêu những hoa hồng đua nhau khoe sắc, trông rất xinh đẹp.
Nam Chức sửng sốt, tên chó này lại bị làm sao vậy?
Thiết kế cổ đứng vẫn giữ nguyên được nét quyến rũ của chiếc sườn xám cổ điển, nhưng trước ngực lại được khoét hở một hình trái tim, hơi để lộ làn da trắng nõn và mềm mịn, càng làm tăng thêm nét gợi cảm của nó.
Cô liên tục nháy mắt ra hiệu anh mau ngậm miệng lại, nhưng Nam Cảnh Trân lại nói: “Cháu nói đi.”
Đầu tháng ba, cảnh xuân thật đẹp với tiếng chim kêu và hoa nở ngập tràn.
Khang Tuyền đưa micro trên tay cho anh với vẻ mặt hoang mang.
So với những đóa hoa hồng xinh đẹp kia, điểm nhấn này càng lộ rõ hơn vẻ ngoài lộng lẫy của cô.
Ngôn Trạm cầm lấy nó rồi cúi đầu nắm tay Nam Chức, sau đó nhìn mọi người.
“Hôm nay, tôi muốn xin lỗi vị hôn thê Nam Chức của mình.”
Hôm nay, cô đã quấn mái tóc dài của mình lên, phong cách mang hướng retro ngọt ngào.
“…”
Dưới sân khấu náo loạn hẳn lên.
“Tại sao anh ấy lại không thể thích tôi?”
Ngôn Trạm ghét nhất chính là hôn ước từ trong bụng mẹ của mình, về vấn đề này thì mọi người trong giới thượng lưu đều biết.
Nam Chức không hiểu ý nghĩa trong câu nói này của Ngôn Trạm nên có chút bối rối.
Ngôn Trạm nhận thấy được tay cô đang run lên nên đã nắm chặt lấy nó, sau đó nói tiếp: “Những hành động trước đây của tôi quá kiêu ngạo, dẫn đến mọi người đều hiểu lầm vị hôn thê của tôi.

Chính vì điều đó…”
Anh quay sang nhìn Nam Chức: “Tôi đã suýt đánh mất cô ấy.”
Nghe thấy rồi còn hỏi, anh bị điên à.
“Như vậy không phải quá thảm rồi sao?”
Trái tim Nam Chức đập hẫng một nhịp.
Hai người lướt qua ánh nhìn của mọi người như thể ở đây chẳng có ai cả, cùng đến phòng VIP phía sau sảnh tiệc.
Anh vẫn còn để ý tới chuyện này sao, không phải anh đã xin lỗi cô rồi sao?
“Nhân cơ hội mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, tôi xin tuyên bố với mọi người rằng, Nam Chức chính là vị hôn thê của Ngôn Trạm tôi.”
“Ai mà biết được? Chắc là do gia đình ép? Hoặc là… Mẹ vinh hiển nhờ con (*)?
Nam Chức lấy son môi ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chính mình trong gương.
Nói đến đây, nhiều người đã bôi nhọ và làm nhục Nam Chức trước đây bắt đầu đổ mồ hôi hột…
Ngôn Trạm đột nhiên nói xen vào: “Một ngày vui như hôm nay, không biết cháu có diễm phúc được lấy đi vài phút không ạ?”
Ánh mắt Ngôn Trạm quét qua từng người bên dưới khán đài, trịnh trọng nói: “Người duy nhất tôi hẹn hò, đồng thời cũng là người tôi yêu sâu đậm và không thể thiếu trong cuộc đời này, chính là cô ấy.”
“Cái này còn chưa…”
Anh vừa dứt lời thì cả khán phòng cũng lặng ngắt như tờ.
Khoảng năm giây sau đó, Tăng Tuyền và Ngôn Hải Thành đã vỗ tay.
Những người khác không thể cảm nhận được điều đó, nhưng những bậc phụ huynh thì hiểu.
Ngôn Trạm đưa quà tặng tới: “Cháu chúc bà bác luôn mạnh khỏe, may mắn và bình an ạ.”
Ngôn Trạm trả lại micro cho Khang Tuyền.
Anh xoa đầu Nam Chức: “Sao vậy? Choáng váng rồi sao?”
Phương Bác dẫn theo vệ sĩ tới.

Vệ sĩ đã lôi cô ta đi, cô ta còn một mực nói mình đã thích Ngôn Trạm nhiều đến như nào, cô ta đã đợi anh bao nhiêu năm… Giọng nói của cô ta vang vọng trong hành lang và chỉ biến mất ở một khoảng cách rất xa sau đó.
Hai má Nam Chức đỏ ửng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh mang theo sự ngây thơ vô tội.

Cô lúng túng nói: “Em còn tưởng… Tưởng là…”
Trước đó đã có nhiều người suy đoán về thân phận của Nam Chức, và cuối cùng nó đã được xác nhận.
“Gì cơ?” Ngôn Trạm cúi người ghé vào tai cô, nói: “Em tưởng cái gì? Về nhà lại nhìn anh như vậy nhé.”
“Ngày nào cũng đột kích mình cả.”
Nam Cảnh Trân cười không ngậm được miệng, nắm lấy tay cô: “Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như vậy chứ? Để bà bác nói cho cháu biết, số phiếu của đứa nhỏ mà bà bác ủng hộ nhất gần đây bị tụt lại phía sau mất rồi! Cháu mau kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cậu ấy đi.”
***
“…”
“Các cậu nghĩ cô ta liệu có nói với Ngôn Trạm rằng chúng ta đã nói xấu cô ta không?”
Tên chó này chẳng thể khiến cô cảm động được quá ba giây.
Hai người chiếm sóng của chủ tiệc hơn mười phút, sau đó Nam Chức đã thúc giục Ngôn Trạm nhanh chóng đi xuống.
Dưới sự giúp đỡ của hai người, Nam Cảnh Trân cũng bước xuống sân khấu.
“Ngôn tổng và cô Nam thực sự rất đẹp đôi, thật đáng ghen tỵ.”
Trong hậu trường, bà ấy nắm chặt tay hai người rồi nhìn Ngôn Trạm, khẽ nói: “Thằng nhóc này sao có thể tâm địa như vậy được chứ? Cháu nói những lời nói đó trong tiệc mừng họ của ta, nhỡ sau này ta không đồng ý chuyện của cháu với Nam Chức, chẳng phải sẽ lộ ra là ta lòng dạ hẹp hòi sao?”
“Còn cả, đừng nhớ thương người đàn ông của tôi nữa.”
Ngôn Trạm nói: “Cháu không dám đâu ạ.”
Nam Chức và Ngôn Trạm ngồi xuống ghế người nhà của chủ tiệc.
“Ta thấy cháu cái gì cũng dám làm!”
Nam Cảnh Trân nhìn bọn họ, thầm nghĩ tại sao nhà họ Khang lại có thể bỏ qua một người như thế này được?
Bọn họ cúi đầu, không ai dám nhìn cô ngoại trừ cái người vừa lên tiếng chắc nịch kia.
“Bà bác đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì.

Cháu về nhất định sẽ dạy dỗ lại anh ấy thật cẩn thận! Đầu óc anh ấy đúng là bị con lừa đá mất rồi! Anh ấy…”
Ngôn Trạm gật đầu: “Vâng, bà bác.”
“Nhóc con nghe cho rõ đây.” Nam Cảnh Trân chỉ anh: “Sau này chăm sóc cho Mang Mang thật tốt.

Mang Mang mà chịu bất cứ buồn tủi nào thì ta không để yên cho cháu đâu!”
Nam Chức đi tới, lễ phép nói: “Cháu chúc bà bác phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Các tiểu thịt tươi mà bà bác ủng hộ đều sẽ lọt vào top 10, cuối cùng đều sẽ cùng nhau ra mắt!”
Ngôn Trạm gật đầu: “Vâng, bà bác.”
Nhưng không phải cửa bên phải được mở trước mà là cửa bên trái.
“Hôm nay ta đúng là lời vàng ý ngọc mà, nói cái gì cũng chuẩn.”
“Vâng.” Ngôn Trạm mỉm cười: “Phải đối xử với Mang Mang thật tốt, lời này rất đúng ạ.”
***
Tại sao có đường VIP lại không chịu đi, nhất quyết bắt cô phải đi lối này chứ.
Sau bữa tiệc mừng thọ chính là tiệc rượu.
Nam Cảnh Trân chắc chắn sẽ không tham gia bữa tiệc của đám trẻ.

Vì vậy Cổ Nguyệt Dương, Nam Cảnh Trân và Khang Minh Thận đã rời đi trước, những người còn lại của nhà họ Nam và nhà họ Khang đều ở lại tiếp khách.
Nam Chức trở thành tâm điểm ở mọi nơi mà cô đến.
Ngôn Trạm sợ cô không thoải mái nên vẫn luôn đi cùng với cô, rất nhiều đối tác làm ăn muốn tới bắt chuyện với anh nhưng anh đều tỏ ra lạnh nhạt.
“Bây giờ, tôi thích anh ấy, và người anh ấy thích là tôi.”
“Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý tới em đâu.”
Ngôn Trạm đi tới gạt lại sợi tóc mai cho cô: “Em nói chuyện với ai ở bên trong đó vậy?”
Vì mặc sườn xám nên cô rất đói, nhân lúc mọi người đang chú ý tới màn trình diễn trên sân khấu, cô đã vội vàng nhét một chiếc kem nhỏ vào miệng.
Ngôn Trạm thấy cô ăn như chuột sa chĩnh gạo như vậy, nhịn cười, nói: “Anh chẳng quan tâm đến bọn họ.”
Hình như cô chẳng làm gì ngoài việc hưởng thụ những điều tốt đẹp mà anh mang tới cho mình.

Nếu như vậy…
Anh lau đi chút kem còn dính lại trên khóe miệng cô: “Quản em vui hơn.”
“…”
“Ai quản ai cơ?” Cô gạt tay anh ra.
Ngôn Trạm tỏ vẻ sợ hãi, sau đó ôm lấy eo cô, nói: “Anh nói nhầm.”
Vì ngôi sao của buổi tiệc ngày hôm nay đã lên tiếng nên Khang Tuyền đã vội vàng cầm micro đi tới, cười nói: “Thím hai, mọi câu nói của thím hôm nay đều là lời vàng ý ngọc.

Thím định phát biểu vài lời sao?”
“Cái này còn chưa…”
Nam Cảnh Trân nhìn bọn họ, thầm nghĩ tại sao nhà họ Khang lại có thể bỏ qua một người như thế này được?
“Em quản mọi thứ của anh.” Anh nói: “Còn anh chỉ có trách nhiệm phục vụ em thật tốt thôi.”
“Hôm nay, tôi muốn xin lỗi vị hôn thê Nam Chức của mình.”
“Bà bác ~” Cô đấm lưng cho Nam Cảnh Trân: “Hay là bà bác xem quà đi, anh ấy đã chọn lựa rất cẩn thận đấy ạ.”
Vành tai Nam Chức nóng lên.
Ai muốn một tên chó phục vụ cho chứ? Câu nói này mang theo ý nghĩa rất mờ ám nha.
Suýt nữa thì quên mất, có một loại tình yêu được cho là không thể hòa giải.
Một lúc sau, Lăng Hách dẫn theo bạn của mình trên thương trường tới.
“Đừng trách tôi độc ác.”
Nam Chức thực sự không muốn chiếm Ngôn Trạm làm của riêng nên đã nói mình sẽ đi tới phòng vệ sinh rồi quay lại sau.
Sự riêng tư của resort Đường Tụng rất nổi tiếng trong ngành khách sạn.
Nam Chức đi vào phòng thay đồ để trang điểm lại.
Phong cách trang trí ở đây hơi hướng retro với một giá đỡ gương và một cái bàn nhỏ, trông giống hệt một cái bốt điện thoại mini.
Khi đó sau giờ tan học, hai chị em vừa ngâm nga câu thơ “Lũ trẻ đi học về sớm, mải miết thả những cánh diều giấy trong gió đông” vừa chơi đùa bên sông với nhau, lòng tràn đầy khát khao khi nhìn những cánh diều bay cao.
Nam Chức lấy son môi ra, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy chính mình trong gương.
Đoán xem là chuyện gì nào?
Khóe miệng cô đang nhếch lên.
Ngôn Trạm sợ cô không thoải mái nên vẫn luôn đi cùng với cô, rất nhiều đối tác làm ăn muốn tới bắt chuyện với anh nhưng anh đều tỏ ra lạnh nhạt.
Đây là hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng nào mà cô không biết vậy?
Có lẽ là vì trong nhà cô không chỉ có mèo mà còn có cả chó nữa, chó mèo tụ hội đầy đủ, đúng không?
Ngôn Trạm cũng đứng dậy theo cô: “Anh đi với em.”
“Ngày nào cũng đột kích mình cả.”
Đã bảo để người ta đi cửa VIP mà không cho!
Cô mỉm cười mở nắp thỏi son ra, vừa định bôi lên môi lại có chút lưỡng lự.
Anh đã làm rất nhiều điều vì cô, còn cô thì sao?
Hình như cô chẳng làm gì ngoài việc hưởng thụ những điều tốt đẹp mà anh mang tới cho mình.

Nếu như vậy…
Đôi mắt sắc lạnh của cô quét qua khuôn mặt của từng người.
Đột nhiên có tiếng động ngoài cửa, có mấy cô gái bước vào.
“Gì cơ?” Ngôn Trạm cúi người ghé vào tai cô, nói: “Em tưởng cái gì? Về nhà lại nhìn anh như vậy nhé.”
“Tại sao Ngôn Trạm lại đổi ý chứ? Không phải anh ấy ghét con chim sẻ thối kia nhất sao?”
“…”
Con chim sẻ thối?
Nam Chức vội vàng cầu cứu Cổ Nguyệt Dương.

Cổ Nguyệt Dương cười nói: “Chị, bảo bối cục cưng của chị đang yêu đương với thằng nhóc này đấy, chị không định cho con bé chút mặt mũi sao?”
Đã rất lâu rồi Nam Chức không nghe thấy cái danh xưng này của mình.
“… Ừ.”
Nếu cô nhớ không nhầm thì năm đó ở Hollywood, hình như có mấy cô gái khi mở miệng luôn gọi cô là con chim sẻ thối, nói cô từ chim sẻ muốn thành phương hoàng bay lên cành cao.
“Ai mà biết được? Chắc là do gia đình ép? Hoặc là… Mẹ vinh hiển nhờ con (*)?
Suýt nữa thì quên mất, có một loại tình yêu được cho là không thể hòa giải.Nam Chức mím môi, trong hốc mắt nổi lên những giọt lệ nóng bỏng.(*) Mẹ vinh hiển nhờ con: Câu này ý muốn nói, ngày xưa, khi những vị phi tử sinh được con trai, sau khi tiên đế băng hà, nếu cậu con trai đó được phong vương, vị cung phi ấy có thể được cùng con trở về đất phong để an hưởng tuổi già.

Đại khái có thể hiểu là dựa vào con trai mình để hưởng vinh hoa phú quý.
Dưới sự giúp đỡ của hai người, Nam Cảnh Trân cũng bước xuống sân khấu.
“…”
“Hả?” Cô dừng một chút: “Mấy người quen… Trước đây thôi.

Bọn em…”
Thời đại bây giờ có phải là cung đấu giống thời xưa đâu.
“Các cậu nghĩ cô ta liệu có nói với Ngôn Trạm rằng chúng ta đã nói xấu cô ta không?”
“Hôm nay là lễ mừng thọ 80 tuổi của bà bác vị hôn thê tôi, chúng tôi là vãn bối (*) thì đương nhiên phải có mặt rồi.”
“Không thể nào, chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi mà.

Hơn nữa, lúc đó chúng ta cũng có nói gì mấy đâu, chủ yếu là…”
“Sao lại nhìn tôi? Các cậu định đổ tội cho tôi à? Tôi còn chẳng tin cái đồ mặt nhựa đó có thể một bước bước thẳng lên trời như vậy đâu! Nghĩ mình sẽ trở thành tiểu thư quý tộc nếu đổi họ chắc? Người tầm thường như vậy không thể nào xứng với nhà họ Ngôn!”

“Đừng nói như vậy.

Chúng tôi biết cậu thích Ngôn Trạm, nhưng vừa rồi Ngôn Trạm…”
“Thì sao? Chỉ là tỏ vẻ ra ngoài thôi.

Tôi chẳng tin Ngôn Trạm sẽ thích cô ta! Chắc chắn là…”
“Tại sao anh ấy lại không thể thích tôi?”
Xe hơi sang trọng chen chúc trước cửa resort, tất cả những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố B đều có mặt tại đây.

Trong sảnh tiệc, khách quý chật như nêm, mọi người cùng nhau nâng ly, thảo luận về tình hình chính trị, kinh tế và sự phát triển của đất nước, nghiễm nhiên trở thành một buổi party vui vẻ của giới thượng lưu.
Một giọng nói nhẹ nhàng và truyền cảm vang lên, Nam Chức đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn mấy cô gái kia.
“Vậy thì chỗ này,” Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình: “Em có cảm nhận được không?”
Thực sự là mấy người năm đó.
Nam Chức cười đến vô tội, vẫy tay say goodbye với bọn họ.
“Đường, Đường Hề?”
Mà chiếc vòng cổ bằng hồng ngọc đắt tiền trên cổ cô cũng đỏ rực như máu bồ câu.
“Không không không, bây giờ phải gọi là Nam Chức mới đúng.

Cô Nam, chúng tôi vừa mới chỉ…”
“Đặc biệt là câu ‘Tôi thích anh ấy, và người anh ấy thích là tôi’.”
Nam Chức vung tay: “Không cần phải giải thích.”
Cô bước trên đôi giày cao gót chín phân, khí thế lập tức dâng trào chỉ trong giây lát.

Trông cô lúc này như trở thành một nữ bá đạo tổng tài vậy.
Nam Chức đi vào phòng thay đồ để trang điểm lại.
Khang Tuyền cũng cười theo: “Vậy thím định nói chuyện gì vậy?”
Chắc là do ở bên tên chó kia lâu quá, gần chó thì rạng mà.
“Chúng tôi đến với nhau một cách tự nguyện.” Nam Chức cười nói: “Mặc dù chúng tôi có hôn ước với nhau thật, mà như các cô thấy đấy, chúng tôi trước đó chưa từng gặp nhau.

Nhưng bây giờ…”
Cổ Nguyệt Dương vỗ vỗ tay bà ấy, cười nói: “Là tấm lòng của cậu nhóc này.”
Đôi mắt sắc lạnh của cô quét qua khuôn mặt của từng người.
Bọn họ cúi đầu, không ai dám nhìn cô ngoại trừ cái người vừa lên tiếng chắc nịch kia.
Ngôn Trạm tỏ vẻ sợ hãi, sau đó ôm lấy eo cô, nói: “Anh nói nhầm.”
“Bây giờ, tôi thích anh ấy, và người anh ấy thích là tôi.”
Nam Chức đi thẳng tới trước mặt người đó, cúi đầu nhìn cô ta, cười nói: “Nếu ai còn dám bàn tán linh tinh sau lưng tôi, hoặc là nhớ thương người đàn ông của tôi, tôi sẽ…”
“Anh Ngôn…”
Mấy cô nàng tiểu thư vừa nãy chỉ đứng đó xem kịch, lúc này lại trở mặt dõng dạc phát biểu cảm tưởng của mình như đang ở nhà hát kịch.

Bọn họ chẳng cần được đáp lời, phát biểu xong liền tự giác rời đi, rất biết giữ ý.
Cô nàng kia lùi lại phía sau một bước.
“Đừng trách tôi độc ác.”
“Em quản mọi thứ của anh.” Anh nói: “Còn anh chỉ có trách nhiệm phục vụ em thật tốt thôi.”
Nam Chức cười đến vô tội, vẫy tay say goodbye với bọn họ.
Đám người đó đều hít vào một hơi!
Đã rất lâu rồi Nam Chức không nghe thấy cái danh xưng này của mình.
“Hôm nay, tôi chính thức từ chức.” Nam Cảnh Trân mỉm cười: “Tôi sẽ giao nó lại cho cô cháu ngoại duy nhất của em trai tôi, cũng là Mang Mang yêu dấu nhất của tôi, Nam Chức.”
Nam Chức vừa rồi quả thực chính là cái kim nằm trong bọc, vô cùng hung hãn, hoàn toàn khác với cô gái bình lặng như nước trước kia…
Nam Chức bước ra khỏi phòng hóa trang, lập tức đối diện với ánh nhìn của người đàn ông.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em đi 15 phút rồi.”
“…”
“…”
“Anh cứ làm việc của mình đi, không cần để ý tới em đâu.”
Nếu cô đi tới phút thứ 16 thì anh sẽ gọi điện báo cảnh sát đúng không?
Ngôn Trạm đi tới gạt lại sợi tóc mai cho cô: “Em nói chuyện với ai ở bên trong đó vậy?”
“Sao anh lại ở đây?”
Ngôn Trạm nhíu mày, nhanh chóng ôm lấy đóa hoa hồng xinh đẹp bên cạnh.
“Hả?” Cô dừng một chút: “Mấy người quen… Trước đây thôi.

Bọn em…”
“Anh nghe thấy hết rồi.”
“…”
Nụ cười xinh đẹp của cô vẫn giữ nguyên trên môi, cử chỉ điệu bộ giống hệt một tiểu thư đài các, nhưng bàn tay bên dưới đang hung hăng cấu tên chó kia.
Nghe thấy rồi còn hỏi, anh bị điên à.
Nam Chức bĩu môi: “Sao? Mấy cô nàng đó nói về em như vậy, chẳng lẽ em không thể đáp trả lại được sao?”
Thằng con bất hiếu: [Mẹ mới có con dâu]
“Đáp trả tốt lắm.” Anh nhìn cô chăm chú: “Rất tốt.”
Nam Chức sửng sốt trước ánh mắt của người đàn ông, bất giác đi theo anh đến bên cạnh cửa sổ.
“Đặc biệt là câu ‘Tôi thích anh ấy, và người anh ấy thích là tôi’.”
“…”
Dưới ánh trăng, tấm kính pha lê long lanh đẹp tựa lưu ly.
“Còn cả, đừng nhớ thương người đàn ông của tôi nữa.”
Nam Chức đỏ mặt.
Tên chó này không biết giữ ý giữ tứ cũng là một đức tính tốt sao? Cần gì phải nói thẳng toẹt ra như vậy chứ?
Ngôn Trạm thấy cô xấu hổ như vậy liền véo má cô: “Nghe câu người đàn ông của em thật sướng tai biết bao.”
“Ai da!” Nam Chức né tránh không cho anh véo: “Đây gọi là áp đảo khí thế, anh hiểu không? Phải dùng những từ như vậy mới khiến người ta không nói nên lời được! Đây chính là chiến lược của em!”
Ngôn Trạm khẽ cười, gật gật đầu: “Vậy em có hài lòng với chiến lược của anh trên sân khấu hôm nay không?”
“…”
“…”
Hóa ra anh chờ cô ở đây là vì vấn đề này.
“Em không biết.” Cô quay mặt đi chỗ khác: “Mà này, em phải đính chính lại với anh, chuyện tình cảm không thể lấy chiến lược ra để đàm đạo được.

Điều đó sẽ chỉ chứng tỏ rằng anh đối với em…”
“Vậy thì chỗ này,” Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình: “Em có cảm nhận được không?”
“…”
“…”
“Nó đập hơi nhanh.”
Nam Chức không sợ ánh đèn flash, cô chỉ thấy có chút khó chịu.
“… Ừ.”
Lễ mừng thượng thọ 80 tuổi của Nam Cảnh Trân được tổ chức tại khu resort Đường Tụng, một trong những khu resort sa hoa nhất trực thuộc tập đoàn Thịnh Trân.
Dưới ánh trăng, tấm kính pha lê long lanh đẹp tựa lưu ly.
***
Những bức tranh sơn dầu cổ điển thời Trung cổ được treo trên hành lang, những chiếc đèn tường lộng lẫy sáng tỏ, phản chiếu sự yên tĩnh của con đường dài đằng đẵng này.
Mọi người liếc nhìn nhau, không dám bàn tán trước mặt nhà họ Nam và nhà họ Khang, nhao nhao vỗ tay.
Nam Chức rúc vào lòng người đàn ông, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
“Hừ.” Nam Cảnh Trân khoanh tay: “Ai là bà bác của cậu.”
“Ngôn Trạm, em có thể làm chuyện gì cho anh giờ?” Cô hỏi: “Cái gì anh cũng có, cái gì anh cũng không thiếu.

Em…”
“Có một việc mà chỉ em mới có thể làm.”
Hai mắt Nam Chức sáng lên: “Chuyện gì?”
Ngay khi Ngôn Trạm định lên tiếng thì cách đó không xa, trong phòng hóa trang vang lên động tĩnh không nhỏ.
Không biết mấy cô gái kia tranh cãi với nhau chuyện gì mà còn động tay động chân với nhau.
Cô nàng kiêu ngạo vừa nãy bị đẩy xuống đất, hét lớn lên “Tại sao?”, trong khi mấy cô nàng kia ra tay với cô ta.
Cô đã nói rằng mình sẽ đi vào từ gara VIP với Cổ Nguyệt Dương, nhưng tên chó này nhất định phải phô trương như thế này.
Nam Chức nhíu mày: “Chúng ta có nên tới đó can không?”
Ngôn Trạm gọi điện bảo Phương Bác tới xử lý, sau đó dẫn Nam Chức chuẩn bị rời đi.
“Không được phép đi!”
Nam Chức còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì Ngôn Trạm đã cúi xuống bế cô lên rồi né sang một bên, tránh để cô trẹo chân mà ngã xuống.
Cô ta khó khăn đứng dậy, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đẫm lệ: “Ngôn Trạm, em đã thích anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em thua kém cô ta ở đâu? Gia đình cô ta kém cỏi như vậy, cô ta không xứng với anh!”
Còn người nằm dưới đất trước mặt lại không may mắn như vậy.
“Là gì vậy?” Cô hỏi: “Anh mau nói đi, em chắc chắn sẽ làm.”
Cô ta khó khăn đứng dậy, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp đẫm lệ: “Ngôn Trạm, em đã thích anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em thua kém cô ta ở đâu? Gia đình cô ta kém cỏi như vậy, cô ta không xứng với anh!”
Ngôn Trạm chậm rãi đặt người trong lòng xuống, hỏi cô: “Em có bị thương không?”
Nam Chức lắc đầu.
Phương Bác dẫn theo vệ sĩ tới.

Vệ sĩ đã lôi cô ta đi, cô ta còn một mực nói mình đã thích Ngôn Trạm nhiều đến như nào, cô ta đã đợi anh bao nhiêu năm… Giọng nói của cô ta vang vọng trong hành lang và chỉ biến mất ở một khoảng cách rất xa sau đó.
“Như vậy không phải quá thảm rồi sao?”
Ngôn Trạm giúp cô chỉnh lại cổ áo, thản nhiên nói: “Anh không biết cô ta.”
“…”
Anh trai, may mà vừa rồi anh không nói gì.

Truyện Thám Hiểm
Nếu không người ta sẽ nôn ra máu và chết ngay tại chỗ mất.
“Ngôn tổng và cô Nam thực sự rất đẹp đôi, thật đáng ghen tỵ.”
“Hai người nhất định phải mời chúng tôi khi hai người kết hôn đó.

Chúng tôi sẽ chuẩn bị một món quà thật lớn để chúc phúc hai người!”
“Cô Nam, dây chuyền của cô thật đẹp.

Chắc chắn là do Ngôn tổng tặng đúng không?”
Mấy cô nàng tiểu thư vừa nãy chỉ đứng đó xem kịch, lúc này lại trở mặt dõng dạc phát biểu cảm tưởng của mình như đang ở nhà hát kịch.

Bọn họ chẳng cần được đáp lời, phát biểu xong liền tự giác rời đi, rất biết giữ ý.
Nam Chức phục sát đất.
“Anh là Diêm Vương à?” Cô véo tai người đàn ông: “Sao ai cũng yêu anh như kẻ thần kinh, hoặc là sợ anh như sợ quái vật vậy.

Đúng là thần kỳ thật.”
Ngôn Trạm kéo tay cô xuống, nói: “Chi bằng em nên nghĩ xem việc mình có thể làm cho anh là gì đi.”
À, suýt nữa thì cô quên mất.
“Là gì vậy?” Cô hỏi: “Anh mau nói đi, em chắc chắn sẽ làm.”
Nam Chức muốn bóp cổ tên chó này!
Ngôn Trạm nhíu mày: “Thật không?”
“Thật!”
“Anh Ngôn! Anh Ngôn! Xin hỏi…”
“Hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người đã cất công tới đây để chung vui với tôi.

Nhân lúc mọi người đều có mặt đông đủ ở đây, tôi có một chuyện muốn tuyên bố.”
Ngôn Trạm thì thầm điều gì đó vào tai cô.
Năm đó, bức tranh này đã được một nhà sưu tập người Pháp mua lại, sau nhiều lần giao bán lại đến tay một nhà sưu tập người Áo.

Ngôn Trạm đã phải tốn rất nhiều công sức mới mua lại được từ một nhà thư pháp kiêm họa sĩ người Nhật với giá cao.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Đoán xem là chuyện gì nào?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play