Nam Chức sẽ không bao giờ quên cái sự xấu hổ đỉnh cao chưa từng có này.

Đúng vậy, anh họ “Ngôn”

Nhưng “Ngôn” trong màu sắc cũng là “Ngôn”, “Ngôn” trong Diêm Vương cũng là “Ngôn”, tại sao lại là “Ngôn” này chứ? Mà đã Ngôn rồi lại còn Trạm, nhiều “Trạm” như vậy, tại sao lại…

Nam Chức tức sùi bọt mép bởi hai chữ “Ngôn Trạm” này.

Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cô không có lý do gì để xoay người rời đi cả. Hơn nữa, dù cho bữa cơm này có khó nuốt đến đâu, cô đã đến đây rồi, dù có phải quỳ gối thì cô cũng phải ăn xong nó.

“Mang Mang!”

Tăng Tuyền kích động đứng lên, bước nhanh tới nắm chặt tay Nam Chức, đôi mắt nhìn thế nào cũng đều đẫm lệ.

“Đã hai năm chúng ta không gặp rồi đúng không?” Bà trìu mến xoa xoa khuôn mặt của Nam Chức: “Càng lớn càng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng nữa kìa! Bộ sườn xám này rất hợp với con.”

Nam Chức cố gắng mỉm cười, cho dù nụ cười không đẹp nhưng cô vẫn phải cười.

“Là mắt nhìn của dì tuyệt vời đó ạ.” Cô nói: “Bộ này của dì cũng…”

Tăng Tuyền nói tiếp: “Bộ đồ này của chúng ta chính là trang phục mẹ con!”

Nói xong, bà kéo Nam Chức đi về phía trước, “tiến hành” cuộc gặp gỡ thân thiện 360 độ không góc chết với Ngôn Trạm.

“Nào, để dì giới thiệu với con. Đây là con trai của dì Tuyền, Ngôn Trạm.”

Thật ra Nam Chức muốn nói: Dì không cần phải giới thiệu đâu ạ, chúng cháu đã chạm mặt nhau 800 lần ở thang máy rồi.

Ngôn Trạm nhìn thẳng vào Nam Chức.

Cho tới lúc này, trái tim anh vẫn còn đập mãnh liệt và dữ dội ngay từ khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô.

Là cô.

Thì ra là cô…



“Tại sao lại không nói gì?” Tăng Tuyền vội nháy mắt ra hiệu với Ngôn Trạm: “Chẳng lẽ con định chờ con gái nhà người ta mở lời trước sao?”

Ngôn Trạm mím môi, đứng dậy rồi vươn tay ra. Anh vừa định nói thì Nam Chức lại mở miệng trước: “Xin chào, tôi là Nam Chức. Lần đầu tiên gặp mặt, mong anh quan tâm nhiều hơn.”

Ngôn Trạm hơi nhíu mày.

Đôi mắt long lanh to tròn của cô gái nhìn anh không hề có chút tạp niệm nào. Anh không thể đọc được ý tứ trong lời nói của cô, nhưng lại chỉ có thể tuân theo lời nói đó một cách vô điều kiện.

“Xin chào.” Anh trầm giọng nói: “Ngôn Trạm.”

Ba người ngồi xuống.

Tăng Tuyền vừa vui mừng lại vừa phấn khích, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay Nam Chức mà không hề buông ra.

“Đã về nước tại sao lại không nói cho dì biết chứ?” Bà nói: “Dì đã nghe bà ngoại con kể chuyện rồi. Con một thân một mình cô đơn, dì cũng thấy cô đơn theo. Còn cả chuyện sở cảnh sát…”

“Dì Tuyền!”

“Mẹ!”

Ngôn Trạm và Nam Chức đồng thời nói.

Nam Chức lén liếc nhìn người đàn ông, thầm nghĩ với sự tự tin của lão Phật gia mà nói, nếu kể ra lần “mâu thuẫn” của hai người trước đó, xem chừng trời đất sẽ đảo lộn mất.

Lão Phật gia chắc chắn sẽ nghĩ rằng: Âm mưu, tuyệt đối có âm mưu.

Ngay từ đầu cô gái này đã tiếp cận tôi bằng một thanh kiếm xiên về phía trước, nhưng sau đó lại không thu hút được bất cứ sự chú ý nào nên đã thay đổi phương thức. Không chỉ trực tiếp tới làm việc ở công ty tôi mà còn trở thành hàng xóm của tôi…

Nghĩ như vậy, Nam Chức cũng cảm thấy có chút hợp lý. Nếu không thì sao có thể giải thích được cái “duyên phận” giống như thạch cao bôi trên da chó của bọn họ?

“Mọi chuyện đều đã qua rồi dì Tuyền.” Nam Chức nói: “Cũng không phải chuyện vui vẻ gì, chúng ta không nên nhắc lại ạ.”

Tăng Tuyền gật đầu, cười nói: “Đúng đúng đúng, hôm nay vui như vậy, chúng ta không nên đề cập đến những chuyện gây mất hứng. Thằng nhóc này, vừa rồi con định nói gì?”

Ngôn Trạm hắng giọng, đôi mắt rũ xuống, nói: “Không có gì ạ.”

“Dở hơi.” Tăng Tuyền trách móc, rồi bà lại nhìn về phía Nam Chức, lại giống như một người mẹ hiền từ: “Lần này về thành phố B, nếu có thời gian thì tới thăm dì Tuyền. Có chuyện gì cứ nói với dì Tuyền, nếu không được thì tìm thằng nhóc thối này.”

Ha ha.

Có cho Nam Chức cũng không dám tìm tới cái “Thằng nhóc thối” này.

Thằng nhóc thối này đã luôn nhìn chằm chằm cô kể từ khi cô bước vào phòng, bộ dạng đó giống như phải nhìn chằm chằm để tìm ra cái lỗ thủng nào đó trên người cô.

Cũng may vừa rồi bọn họ không nhắc tới “tiền duyên”, nếu không lúc này, cô sợ mình đã bị ép vào gương rồi cọ xát liên tục.

Vì để tự bảo vệ mình, Nam Chức đã chủ động tiến công.

“Dì Tuyền.” Cô cười ngoan ngoãn, giọng nói còn ngọt ngào và nhẹ nhàng: “Bà ngoại cũng bảo con khi về thành phố B, có chuyện gì thì cứ tới tìm dì. Còn nữa, con trai dì sau này cũng chính là anh trai của con, con có thể…”

Cạch!

Ngôn Trạm va phải ly rượu.

Nam Chức thoáng giật mình, vội sửa lại lời nói: “Không phải anh trai, không phải anh trai! Nói cách khác, chuyện đó… Dù sao thì, gọi là thêm một người bạn. Dì với mẹ con là bạn tốt, con cái của hai người cũng nên là bạn tốt. Đúng, là bạn bè.”

Tăng Tuyền nghe vậy liền hiểu ra.

Hôm trước, khi Cổ Nguyệt Dương nói chuyện với bà cũng có nhắc tới vài câu, đại khái chính là bọn nhỏ cũng có chính kiến riêng của mình, duyên phận riêng của mình, đừng miễn cưỡng.

Bây giờ nếu con gái nhà người ta đã bày tỏ ý kiến, thì thằng con trai bất hiếu nhà bà có thể đắc ý rồi.

“Bạn bè gì chứ?” Tăng Tuyền nói: “Con quên lời dì Tuyền đã nói với con trước kia rồi sao. Hai đứa không thể làm bạn với nhau được.”

Sắc mặt Nam Chức đột nhiên thay đổi, mà Ngôn Trạm cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo ——

“Là anh em gái.”

Cạch!

Ngôn Trạm lại làm rơi chiếc đũa.



Tăng Tuyền nói không nên lời, trừng mắt nhìn anh, giận dữ nói: “Sao tay chân lại run rẩy thế kia? Không khống chế được thì đừng cầm đi! Mẹ còn đang nói chuyện đó.”

Ngôn Trạm hơi hé miệng thì Tăng Tuyền lại nói: “Nghe thấy chưa? Sau này con sẽ có thêm một đứa em gái. Ra dáng anh trai một chút, quan tâm tới em gái nhiều hơn, biết chưa?”

“Con…”

“Anh trai!”

Tiếng gọi của Nam Chức vừa trong veo lại vừa lưu loát, đôi mắt to còn liên tục chớp chớp.

Ngôn Trạm siết chặt đầu gối, trái tim rơi xuống giống như đang đi tàu lượn siêu tốc. Cuối cùng anh vẫn không thể kiên trì suốt cả bữa ăn được —— Trời sập.

Ngôn Trạm đứng dậy, một tay đút trong túi quần, tư thế mang theo chút lười biếng. Một tay khác của anh đẩy gọng kính lên, ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ quét bốn phía xung quanh, cuối cùng dừng trên người Nam Chức.

Nam Chức trơ mắt nhìn vị khổng lồ này hút đi không khí trong phòng, khí thế mạnh mẽ như muốn nói “Tất cả tránh ra, ông đây muốn ở trên cao”.

Cô không khỏi ngồi thẳng lưng, nheo mắt nghĩ, nếu muốn gây sự, vậy thì xé toạc khuôn mặt ra đi.

“Con định làm gì?” Tăng Tuyền hỏi.

Bàn tay trong túi quần Ngôn Trạm nắm chặt thành nắm đấm. Anh nhìn cô gái, nói từng câu từng chữ: “Con, không, đồng, ý.”

Tăng Tuyền và Nam Chức: “…”

Không đồng ý cái gì?

Không phải là không đề cập đến chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ sao? Chỉ nhắc đến chuyện làm anh em gái thôi mà!

Nam Chức khó hiểu, nhìn sang Tăng Tuyền.

Tăng Tuyền cũng đau đầu. Cả đời này bà sống ngay thẳng, khôn khéo, có năng lực, tại sao lại có thể sinh ra một thẳng con trai khó đoán như vậy chứ.

“Dì Tuyền, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước thôi.” Nam Chức nói: “Đồ ăn đều nguội hết rồi.”

Bỏ qua các bước, không có phép tắc.

Tăng Tuyền giữ nguyên thái độ, nghĩ đến chuyện về nhà sẽ lại bày ra một màn khóc lóc làm loạn với anh. Nào ngờ thằng con trai bất hiếu đột nhiên nói “Có việc”, rồi bỏ đi!

Cứ như vậy mà đi!!!

“Con đi đâu vậy?” Tăng Tuyền hét lên: “Con phát điên phải không? Mẹ…”

Nam Chức giữ bà lại, nghe thấy một tiếng đóng cửa “rầm” vang lên, tâm trạng lập tức như được bay lên mây xanh.

Tốt quá, vị Đại Phật kia đi rồi.

“Dì Tuyền, chắc là anh ấy có việc thôi.” Cô nói: “Bọn con cũng không thân nhau, trói buộc cùng nhau ăn cơm như vậy cũng rất khó xử. Sau này cứ từ từ tiếp xúc nhiều hơn thì sẽ ổn thôi. Dì đừng tức giận.”

Nghe chưa, con gái nhà người mới biết cảm thông làm sao!

Tăng Tuyền vỗ vỗ ngực, nặn ra một nụ cười rồi nói: “Mang Mang thật hiểu chuyện. Vậy thì chúng ta cứ mặc kệ nó, sau này con cũng đừng để ý đến nó, cứ coi nó như không khí cho dì. Có việc gì cứ đến tìm dì Tuyền.”

Nam Chức gật đầu như gà mổ thóc: Cảm ơn đặc ân của dì!

*

Ngôn Trạm ngồi trong xe với tâm trạng phức tạp không có nơi nào để phát tiết.

Anh trai?

Ai là anh trai của cô chứ!

Nhưng hóa ra, cô chính là vị hôn thê của anh, hai người họ là một. Vậy anh… Khóe miệng không khỏi vẽ ra một vòng cung nhẹ. Nhưng, hình như trước đây anh đã làm chuyện gì đó không tốt với cô, cho nên cô vẫn luôn khó chịu với anh? Vì vậy, khóe miệng lại rũ xuống.

Ngôn Trạm tháo mắt kính xuống, xoa bóp phần giữa lông mày. Dừng lại một chút, anh bấm điện thoại gọi cho Phương Bác.

“Ngôn tổng.”

“Tìm hiểu.” Ngôn Trạm siết chặt tay lái: “Tìm hiểu mọi chuyện sau khi Nam Chức về nước.”

“…”

Không phải trước đây còn nói cần phải bảo vệ quyền riêng tư của người ta nên mới không cho tìm hiểu sao? Tại sao lại thay đổi quyết định rồi?

Phương Bác cảm thấy boss nhà mình gần đây rất hay thay đổi.

*

Khi Nam Chức về đến nhà thì trời đã tối.

Tăng Tuyền đã lôi cô đi mua sắm rồi đi spa các kiểu, mọi chuyện đều được sắp xếp rõ ràng, cô ngoại trừ hợp tác chính là hợp tác.

“Dì Tuyền của con rất nhớ con.” Cổ Nguyệt Dương cười nói: “Bữa cơm diễn ra tốt đẹp chứ? Bà không thấy con nhắc đến.”

“…”



Nam Chức cảm thấy bữa ăn rất tốt đẹp.

Không có lão Phật gia ở đó, cô hít thở càng nhẹ nhàng hơn, ăn cũng ngon miệng hơn.

Nhưng vì túi giấy đã bị đâm thủng, bọn họ là hàng xóm thì chắc chắn sau này vẫn sẽ phải gặp nhau dù không muốn, cho nên bối rối đương nhiên là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, dì Tuyền hôm nay suýt chút nữa thì lỡ miệng. Nghe ý tứ đó, Ngôn Trạm chuyển tới đây là bởi vì…

“Con trai của A Tuyền không thân thiện sao?” Cổ Nguyệt Dương lại hỏi.

Nam Chức hoàn hồn, thầm nghĩ hai người bọn họ ở chung với nhau có lúc nào tốt đẹp đâu? Quả nhiên là, vận mệnh đã đem đến những thương tổn cho bọn họ.

Cô thở dài rồi nói: “Không phải là không thân thiện ạ, chẳng qua là có chút chuyện ngoài ý muốn thôi. Bà ngoại, bà đừng lo lắng.”

Cổ Nguyệt Dương gật đầu: “Bà biết con là đứa có chừng mực. A Tuyền đối xử với con rất tốt, trước kia với mẹ con cũng như vậy. Chúng ta làm người nên tỏ lòng biết ơn. Nhưng…”

“Cũng không thể mù quáng được ạ.” Nam Chức mỉm cười: “Bà cứ yên tâm.”

Kết thúc video, Nam Chức nằm dài trên ghế sofa, bất động.

Không phải cô giận cá chém thớt, nhưng tại sao dì Tuyền lại không gọi thẳng họ tên của con trai mình ra chứ? Tại sao phải là cái biệt danh độc nhất vô nhị khiến cô trở tay không kịp như vậy.

Cho nên, mặc kệ sự thật trước mắt mấy tiếng đồng hồ đó, cô vẫn không thể không hỏi: Sao lại trùng hợp như vậy?

Ngôn Trạm là vị hôn phu của cô.

Là vị hôn phu đã được định cho cô từ khi cô còn chưa được sinh ra, vẫn chỉ là bào thai nằm trong bụng mẹ.

“Haizz ~”

Cô vò đầu bứt tóc. Quýt nhỏ thấy vậy liền nhảy lên làm nũng.

“Meow! Meow meow ~”

“Tại sao lại là anh ta chứ.” Cô hỏi Quýt nhỏ: “Tại sao lại là anh ta chứ!”

Xấu hổ chồng chất xấu hổ, khi nào mới dừng lại đây?

“Bỏ đi.”

Nam Chức luôn tự an ủi mình như vậy.

Từ lâu cô đã nghe nói về việc Ngôn Trạm phản kháng lại chuyện có “Vị hôn thê”

Không gặp mặt thì thấy phiền phức, gặp mặt cũng không sinh ra tia lửa điện nào, sau này cũng không có bất cứ mối liên kết dư thừa nào, sớm muộn gì cũng chỉ là người qua đường.

Nam Chức cảm thấy thoải mái không ít. Cô bế Quýt nhỏ lên: “Được rồi, đừng cọ cọ nữa. Để chị mở đồ ăn hộp cho ăn, con mèo nhỏ tham ăn.”

“Meow!”

*

Quán bar.

Ngôn Trạm đến đây theo định vị.

Trên tầng hai, một nhóm nam nữ đang hò hét đổi địa điểm, mùi rượu nồng đậm khắp cả không gian.

Ngôn Trạm đứng né ở một bên, không ngờ trong đám đông lại có người hét lên hai tiếng “Ngôn thiếu”. Anh liếc mắt nhìn nhưng không đáp lại.

Người đàn ông vừa lên tiếng khoảng 25-26 tuổi, vóc dáng không cao lại còn rất gầy, bộ dạng trông rất giống mấy anh trai ngông nghênh hàng đêm bị đào rỗng.

“Mọi người đi trước đi.” Người đàn ông đó xua tay: “Tôi đi ôn chuyện cũ đã.”

Ngôn Trạm không có ấn tượng gì với người này, nhưng khi nghe đến hai chữ “chuyện cũ”, anh liền nhấc chân rời đi.

Người đàn ông đó đuổi theo, cợt nhả nói: “Ngôn thiếu, cậu không nhớ tôi sao? Cũng không trách được, tôi ở nước ngoài bao nhiêu năm còn gì. Bây giờ gặp được thì chính là duyên số. Hôm nào đó cùng nhau đi chơi đi. Thật ra hôm nay cũng được, nhưng mấy em gái ở đây không chất lượng, không thú vị.”

Ngôn Trạm nhíu mày nhìn tên đàn ông đang dong dài kia, vết son môi dính trên khóe miệng anh ta còn chưa được lau đi.

“Tránh ra.” Ngôn Trạm lạnh lùng nói.

“Cái gì cơ?” Tên kia nghe không rõ, nhưng vẫn nói tiếp: “Tôi nói cho cậu nghe, vẫn là gái nước ta ngon. Không hề thua kém nước ngoài một chút nào, lúc chơi còn…”

Ánh mắt Ngôn Trạm cũng lạnh đi: “Tránh ra.”

Tên kia bị sốc bởi sự áp bức bao quanh mình.

Nhưng đúng là tửu tráng túng nhân dâm đảm (*), người đàn ông kia tuy sững sờ nhưng lại càng cười thêm vui vẻ hơn, tiếp tục chen lấn tới gần: “Tôi đã nghe nói từ lâu rằng Ngôn thiếu có một vị hôn thê ở nước ngoài. Người lớn lên ở nước ngoài có thể sạch sẽ được sao? Nói không chừng bình thường cũng rất phóng túng. Cho nên, cậu cũng đừng bận tâm, cùng nhau…”

(*) Tửu tráng túng nhân dân đảm (Nguyên văn: 酒壮怂人胆): Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn

Ngôn Trạm liếc nhìn tên đó, một tên khác lập tức chạy ra khỏi phòng riêng ở phía trước.

Người đàn ông đó vội nói: “Ngôn thiếu đừng tức giận! Vương Tân vừa về nước không biết quy củ, lát nữa tôi nhất định sẽ trừng trị cậu ta.”

Tên đàn ông tên Vương Tân kia ngẩn ngơ, trong lòng còn có chút tức giận khi người anh em tốt ngăn cả không cho anh ta “Quan hệ hữu nghị”.

Đây chính là Ngôn Trạm, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Trân đó! Chỉ cần tùy tiện động ngón tay cũng đủ để gia đình bọn họ ăn cả một năm.

“Cậu mau ngâm miệng lại đi!” Người đàn ông kia kéo Vương Tân rời đi: “Cậu không biết Ngôn thiếu ghét nhất là người khác nhắc đến vị hôn thê sao? Người phụ nữ kia không biết trời cao đất dày, ăn bám, phiền phức.”

“…”

Ăn bám lại còn phiền phức?

Ngôn Trạm hít sâu một hơi, sau đó đi đến phòng riêng ở cuối hành lang.

Lăng Hách đang buôn điện thoại với cô “em gái mưa” mới của mình.

Thấy người tới, anh ta chỉ chỉ vào sofa rồi nhanh chóng kết thúc trận chiến.

“Sao vậy?” Lăng Hách cười nói: “Còn có lúc cậu chủ động nghĩ tới chuyện uống rượu sao?”

Ngôn Trạm đi tới quầy bar, một tay mở nắp chai rượu, rót một ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Lăng Hách nhìn thấy bộ dạng “mới mẻ” này của anh liền đi tới dò hỏi.

“Cậu lại làm sao vậy?” Anh ta cười: “Nghe nói cuối cùng cậu cũng gặp được vị hôn thê của mình vào sáng nay. Sao? Kích động rồi à? Cũng đúng, hôn ước của hai người đã được định khi dì Tuyền mang thai, vị hôn thê của cậu đã được quyết định khi cô ấy còn chưa được hoài thai cơ mà.”

Ngôn Trạm siết chặt ly rượu, ánh mắt dần dần mất đi tiêu điểm, chỉ còn tập trung vào ba chữ “Vị hôn thê”

Lăng Hách thấy vậy càng thêm có tinh thần, vội hỏi: “Không thể nào? Chẳng lẽ cậu phát hiện ra vị hôn thê của mình rất tốt sao?”

Ngôn Trạm lại rót rượu, hỏi: “Cô ấy không tốt sao?”

Biểu cảm của Lăng Hách chính là: Mẹ nó, cậu chắc chắn đang trêu tôi.

“Cậu nói đi.” Anh ta vỗ vỗ bàn: “Cậu đã quên mất mình đã từng ‘bỏ rơi’ vị hôn thê của mình như thế nào rồi sao? Hình như tại chính quán bar này, có người nhắc đến một câu, cậu liền nhấc chân bỏ đi, hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào. Còn nói với bọn họ…”

Ngôn Trạm cứng họng, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Lăng Hách tàn nhẫn nhắc lại: “Ai còn muốn gán ghép tôi với người phụ nữ kia, đừng trách tôi không khách sáo.”

“…”

“Cho nên,” Lăng Hách cũng tự rót cho mình đầy một ly: “Đừng nói với tôi rằng cậu có tình cảm với vị hôn thê đó nha. Như vậy quá tự vả mặt rồi đó. Còn nữa, chẳng lẽ cậu đã quên em gái lồng tiếng nhanh như vậy rồi sao? Cái tốc độ có mới nới cũ của cậu sắp đuổi kịp và vượt qua tôi rồi đó.”

“…”

Thật trùng hợp, hai cô là một người.



Ngôn Trạm day day thái dương, tiếp tục rót rượu uống hết ly này đến ly khác.

Lăng Hách cũng không khuyên anh, chỉ đi theo anh một cách điên cuồng, huyên thuyên, nghĩ tới đâu nói tới đó.

Đang nói được một nửa, điện thoại của Ngôn Trạm đổ chuông.

“Ngôn tổng, tài liệu đã được sắp xếp xong. Bây giờ tôi gửi nó vào hòm thư của anh sao?”

“Ừ.”

“Chuyện đó…”

“Nói.”

Phương Bác không nghĩ mọi chuyện lại có thể xoắn xuýt rắc rối như vậy, nhưng anh ta cũng không dám than, cũng không dám hỏi, chỉ nói: “Không có gì ạ. Tôi đã gửi vào hòm thư của anh rồi.”

Khi Ngôn Trạm nói chuyện điện thoại, Lăng Hách lại buôn chuyện với “em gái mưa” của mình.

Anh đứng dậy, đi tới sofa rồi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi bấm vào tài liệu…

Không biết đã qua bao lâu, Lăng Hách đã cúp ba cuộc điện thoại, Ngôn Trạm vẫn đang cầm điện thoại xem cái gì đó.

“Có việc sao?” Lăng Hách đi tới: “Khách sạn hay là L.Z?”

Ngôn Trạm nhìn chăm chú không chớp mắt vào màn hình, ánh sáng trắng xanh phản chiếu trên mặt anh, như muốn rắc thêm một tầng băng tuyết lên nét mặt anh, tản ra khí lạnh.

“Lão Ngôn? Cậu đừng dọa…”

“Có thuốc lá không?”

Lăng Hách sửng sốt, lấy hộp thuốc lá và bật lửa đưa cho anh.

Tách!

Ngọn lửa bùng lên, để lại chút hơi ấm ngăn ngủi trên khuôn mặt rắn rỏi và góc cạnh của người đàn ông.

Ngôn Trạm nhả ra một vòng khói, khói trắng bay bổng, làm mờ đi ánh sáng trong đôi mắt anh, khiến người khác khó có thể nhìn ra cảm xúc của anh lúc này.

Ngay sau đó, Phương Bác đã gửi tin nhắn tới.

—— [Vâng, Ngôn tổng. Người bạn kia của cô Nam là con gái, chỉ là giọng nói có hơi đặc biệt. Về phần bữa tiệc, đó là một bữa tiệc cosplay ma sói, không có bất kỳ hành vi khác biệt nào cả.]

Vốn dĩ, Phương Bác nhắc đến đây là đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nghĩ lại, anh ta cũng nên giải thích một chút về những bất bình của Nam Chức.

—— [Khi cô Nam được yêu cầu tháo khẩu trang để xác minh danh tính ở sở cảnh sát, chuyện này đối với một cô gái yêu cái đẹp mà nói thì chính là một sự sỉ nhục không hề nhỏ. Nữ cảnh sát phụ trách nói rằng, cô Nam lúc đó đã cố gắng không khóc, nhưng những người xung quanh vẫn luôn nói cô ấy thật xấu xí, thật đáng sợ. Sau đó, cư dân và các nhân viên trong căn hộ cũng đàm tiếu sau lưng cô Nam. Vì vậy cô Nam đã buộc phải chuyển đi.]

Đặt điện thoại xuống, Ngôn Trạm gạt tàn thuốc lá.

Sau khi Lăng Hách quan sát một loạt hành động khó hiểu của anh, anh ta định hỏi đã xảy chuyện gì?

Kết quả, ba giây sau ——

“Cậu dỗ dành người khác như thế nào?” Vẻ mặt Ngôn Trạm vô cùng nghiêm túc: “Dỗ con gái.”

“…”

Mẹ nó, trúng tà!

*

Nam Chức trở lại Linh Khuynh để tiếp tục làm việc.

Những tin đồn trước đó đã giảm dần khi cô rời L.Z. Mặc dù một số người vẫn ngầm cho rằng cô bị từ chối nên tự biết thân biết phận mà trở về, nhưng cô cũng không mấy bận tâm.

Bởi vì hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ giao nhau, thanh giả tự thanh (*) thôi.

(*) thanh giả tự thanh: có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch.

Tới gần trưa, Lý Tử Lâm yêu cầu Nam Chức đến văn phòng nói chuyện.

“Có một tin tốt và một tin xấu.” Lý Tử Lâm nói: “Lồng tiếng cho Mạnh Hân Dĩnh.”

“!!!”

Mạnh Hân Dĩnh, chính là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục điện ảnh tại các giải thưởng lớn.

Thị trường điện ảnh mấy năm trở lại đây khá ế ẩm, nhưng cô ấy vẫn có thể một mình xưng vương. Gần đây có tin đồn rằng, cô ấy đã tự hạ thấp bản thân quay một bộ phim truyền hình để báo đáp tình nghĩa với đạo diễn Hàn Xuyên năm đó.

Lý Tử Lâm gật đầu: “Đó là sự thật. Nữ chính của《Tinh Ca Truyện》, sẽ sớm khởi quay thôi.”

Nam Chức có chút hồi hộp, xoa xoa tay, hỏi: “Tại sao ảnh hậu lại tìm em để lồng tiếng vậy? Sao có thể!”

“Chuyện này,” Lý Tử Lâm dừng một chút: “Mạnh Hân Dĩnh kiên quyết không cần dùng đến lồng tiếng mà muốn sử dụng giọng nói gốc. Nhưng đạo diễn Hàn cho rằng giọng của cô ấy không phù hợp với phim cổ trang nên đã khăng khăng muốn tìm người lồng tiếng. Sau khi đạo diễn Hàn nghe xong bản demo cô gửi cho ông ấy, em đã được chọn.”

Chung quy thì việc này có liên quan đến bát tự một chút, cũng không chắc là có phải do cô hay không.

Nam Chức mím môi, vỗ vỗ vào ngực mình, bảo đảm: “Sư phụ, em sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi tan làm, Nam Chức xách theo một túi tài liệu về nhà.

Sự phấn khích lúc trước đã giảm bớt một chút, nhưng bây giờ cô cũng không nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn hiểu tường tận về nhân vật này, sau đó nghĩ cách xem nên truyền tải nhân vật này bằng chính giọng nói của mình như thế nào.

Trong lúc chờ thang máy, Nam Chức lướt xem phiên bản số của dữ liệu lưu trên diện thoại, cũng không biết Ngôn Trạm đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào.

Đinh ——

Nam Chức cất điện thoại, ngẩng đầu lên, người đàn ông lập tức rơi vào trong tầm mắt.

“…”

Quái lạ.

Một tuần nay, cô với lão Phật gia gần như thực hiện phương châm “Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy”.

Cô dậy sớm đi ra ngoài, lão Phật gia cũng đi ra ngoài; Cô tan làm về nhà, lão Phật gia cũng không tăng ca; Càng tuyệt vời hơn chính là, buổi tối cô gọi bữa ăn khuya, lão Phật gia cũng rời “cung điện” vào thời điểm đó để đi vứt rác.

Với cái tần suất như vậy, cô thật sự nghi ngờ rằng lão Phật gia đang cử người theo dõi cô.

“Không vào sao?” Ngôn Trạm chặn cửa thang máy, hỏi.

Nam Chức nói “Ồ”, sau đó xách theo túi tài liệu đi vào.

Bên trong thang máy tràn ngập hương thơm của chanh, màn hình nhỏ chiếu rất nhiều quảng cáo, không phải là siêu xe thì cũng là đồ trang sức sang trọng, mô tả một chung cư xa hoa tiêu chuẩn.

“Gần đây rất bận sao?” Ngôn Trạm đột nhiên hỏi.

Nam Chức: “Hả? À, công ty mới giao cho một nhiệm vụ mới.”

Ngôn Trạm gật đầu rồi hỏi lại: “Vừa rồi đang xem nhiệm vụ mới sao?”

“…”

Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.



Nam Chức khẽ nhíu mày, Ngôn Trạm lại nói: “Vừa rồi tôi thấy cô rất nóng lòng muốn thử khi nhìn vào điện thoại, cho nên tôi đoán có lẽ cô vừa nhận một nhiệm vụ không tệ.”

“…”

Thôi được, thì ra là vậy.

Thang máy tiếp tục đi lên, quảng cáo đã được thay thế bằng các thiết bị gia dụng.

Ngôn Trạm nhìn số tầng, ánh mắt chợt lóe lên.

—— “Khi nói chuyện, đừng có hỏi hết câu này đến câu khác giống như đang điều tra hộ khẩu của người ta, các cô gái sẽ thấy phiền phức. Nhưng nếu cậu muốn hỏi, vậy thì phải giải thích một chút, đừng để con gái hiểu lầm.”

Khẽ thở ra một hơi, Ngôn Trạm lại mở miệng lần nữa: “Lần trước ăn cơm, tôi…”

“Đúng rồi, chừng nào thì anh dọn đi vậy?” Nam Chức hỏi.

Ngôn Trạm sửng sốt: Anh muốn dọn đi khi nào?

Nam Chức đổi tay xách túi, giải thích: “Tôi nghe dì Tuyền nói, anh rất khổ sở vì tôi. Còn… Năm lần bảy lượt chuyển nhà để trốn dì Tuyền. Nếu bây giờ đã nói được những lời muốn nói rồi thì anh cũng đừng không về nhà nữa. Dì Tuyền ở một mình rất cô đơn.”

“…”

Hố này còn chưa lấp xong thì một hố khác lại được đào.

Ngôn Trạm không biết nên giải thích như thế nào, mà thang máy cũng cố tình trêu tức anh, lại đến nơi vào đúng thời điểm này.

“Tôi về trước.” Nam Chức mỉm cười.

Ngôn Trạm bước ra, đứng ở lối đi nhỏ. Đèn cảm biến trên đầu anh hết tắt lại bật, hết bật rồi lại tắt, cứ lặp đi lặp lại.

Đúng lúc này Lăng Hách gọi điện tới hỏi thăm.

Thầy giáo Lăng bây giờ là một giáo viên nghiêm khắc lại yêu cầu cao, cũng may bạn học Ngôn đây tuy rằng ngu dốt bẩm sinh, nhưng lại biết cách không chịu khuất phục, có lẽ còn cứu chữa được.

Nhưng sau khi nghe được câu chuyện vừa rồi của hai người họ trong thang máy, thầy giáo Lăng thấy mình đã suy nghĩ hơi quá rồi.

“Cô ấy đang xách đồ, tại sao cậu lại không giúp? Tại sao!”

“Nhỡ cô ấy không thích người khác chạm vào đồ của mình thì sao.”

“…”

Cậu cho rằng ai cũng quái gở giống như cậu sao!

Lăng Hách cạn lời, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Cậu vẫn nên sử dụng thủ đoạn quỷ quyệt đi.”

Sau khi trở thành người lồng tiếng cho Mạnh Hân Dĩnh, Nam Chức đều làm việc chăm chỉ mỗi ngày.

Lúc ăn sáng, Lý Tử Lâm thấy cô vẫn đang xem tài liệu, liền khuyên cô nên chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đừng vì tiền công mà để suy sụp.

Nam Chức cười nói: “Em là mình đồng da sắt, sẽ không…”

“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”

Khoảng thời gian gần đây, Lý Tử Lâm thường xuyên ho khan.

“Sư phụ, cô không sao chứ?” Nam Chức đưa khăn giấy tới: “Hay là cô tới bệnh viện lấy chút thuốc đi.”

Lý Tử Lâm nói: “Bệnh cũ thôi, có lẽ phải uống nhiều nước hơn chút.”

Hai người tiếp tục thảo luận về việc lồng tiếng. Đúng lúc này Tiểu Bạch chạy tới, trên trán còn đọng lại một tầng mồ hôi mỏng.

“Chị Lâm! Nam Chức!” Cô ấy nuốt một ngụm nước bọt: “Người của L.Z tới, yêu cầu Nam Chức quay trở về để thu âm bổ sung một phần nội dung. Ngày mai phải tới!”

Nam Chức quay trở về L.Z.

Chuyện này tuy rằng có chút đột ngột, nhưng dù sao đó cũng là công việc, Nam Chức sẽ không phàn nàn gì cả, chỉ hy vọng lần này sẽ làm hài lòng bên A.

Nhưng, cái nội dung thu âm bổ sung này là cái khỉ gì vậy?

Bọn trẻ con có thể nghe hiểu được câu chuyện tình yêu giả tạo của các anh các chị lớn tuổi sao?

Về chuyện này, trưởng phòng Ngô có giải thích: “Chỉ là để thu thập nguồn âm thanh mà thôi. Đến lúc đó, máy móc sẽ sắp xếp lại ngôn ngữ, lúc đọc ra sẽ không phải như thế này.”

Thôi được, bên A là người có quyền.

Nam Chức bắt đầu mỗi ngày bằng câu “Anh thật tuyệt”, “Anh, em không thể sống thiếu anh”, “Anh, em thực sự rất yêu anh”… Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, cô sắp tới bờ vực bị thần kinh rồi.

Buổi trưa, Đinh Đang có việc phải ra ngoài, Nam Chức ngồi ăn một mình trong nhà ăn.

Khi cô bước đến cửa kính của phòng kỹ thuật, đằng sau chợt truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, sau đó, váy của Nam Chức bị ướt.

“Ồ, tôi xin lỗi.”

Nam Chức quay đầu lại, là cô nàng lễ tân của khu kỹ thuật.

Nhìn bộ dạng có chút quen mắt, nhưng cô nhất thời không thể nhớ ra.

Khương Ni nhìn vết bẩn trên váy của Nam Chức, ánh mắt lóe lên, nói: “Tôi mải nghĩ quá, xin lỗi cô. Cô tới phòng vệ sinh rửa thử xem, nói không chừng có thể giặt sạch được.”

Cà phê có thể được giặt sạch được chỉ bằng nước thôi sao?

Nam Chức mở miệng định hỏi lại, đột nhiên nhớ tới hôm team building của L.Z, có một cô gái đụng phải cô còn tỏ ra như không có chuyện gì. Chính là cô ta.

Một lần thì không sao, hai lần cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng tốt xấu gì cũng phải chú ý một chút chứ, đừng để sự “cố ý” lộ liễu như vậy.

“Chiếc váy của tôi là phiên bản giới hạn, chất liệu vải không cũng dễ để giặt.” Nam Chức nói: “Chi bằng cô trả phí giặt là đi.”

Khương Ni không ngờ đối phương lại đáp trả như vậy.

Cô ta vừa rồi còn đắc ý ra mặt đột nhiên trầm xuống, giọng điệu có chút quái dị: “Váy gì mà quý giá như vậy? Còn phải giặt là nữa. Cô cứ cởi ra đi, tôi sẽ giặt sạch cho cô.”

Ở cửa, các nhân viên khác lần lượt đi qua, còn sôi nổi đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ.

Nam Chức không thể cởi váy ngay tại chỗ, đành phải nói: “Thôi được, coi như bỏ qua. Tôi tự nhận mình xui xẻo. Nhưng xin cô, lần sau nếu va phải người khác thì thái độ xin lỗi cũng nên thành khẩn một chút. Với cái tính cách nóng nảy khi gặp rắc rối như này, chẳng khác gì vứt bộ mặt của L.Z các cô đi cả.”

Cô nói xong liền rời đi, nào ngờ đối phương không chịu buông tha, còn đứng ở đó mà lẩm bẩm.

“Vứt bộ mặt của L.Z? Thật sự coi mình là người của L.Z sao? Chỉ là người lồng tiếng còn không tính là nhân viên tạm thời… Rốt cuộc giám đốc kỹ thuật coi trọng chỗ nào chứ?”

Giám đốc kỹ thuật?

Nam Chức bắt được trọng tâm, quay đầu hỏi: “Có cần tôi đi hỏi tại sao giám đốc kỹ thuật Ngôn lại tuyển tôi, sau đó quay về nói cho cô biết không?”

“Cô!” Khương Ni hét lên: “Lại muốn tiếp cận giám đốc kỹ thuật sao, cô cứ cẩn thận!”

“…”

Thì ra là vì anh ta.

Nam Chức tăng ca để đẩy nhanh tiến độ.

Nhìn đồng hồ, đã gần 8 rưỡi rồi.

Từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, lúc này bụng đói cồn cào, hôm nay tạm thời đến đây thôi.

Nam Chức thu dọn đồ đạc rồi đi tới đợi thang máy.

Cô không có quần áo dự phòng ở L.Z. Đinh Đang đã mượn cho cô một chiếc chân váy chữ A công sở cùng với tất chân, đặc biệt phù hợp với chiếc áo len cổ vuông của cô.

Cửa thang máy mở ra, Ngôn Trạm vừa lúc cúp điện thoại.

Ngay chính khoảnh khắc nhìn thấy cô, ngoại trừ bộ trang phục công sở trên người cô thì thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh chính là —— Đôi tai thỏ, cùng với váy chiết eo.

Ngôn Trạm kéo cà vạt, đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng.

Anh nhấn nút mở cửa, hỏi: “Vừa mới tan làm sao?”

Nam Chức nói không nên lời: Lão Phật gia thật sự không theo dõi cô đúng không? Tại sao bọn họ hầu như đều gặp nhau mỗi ngày vậy!

Nam Chức gật đầu cho có lệ rồi bước vào thang máy.

Cô cảm thấy đây không phải là ảo giác của mình, mặc dù lão Phật gia không hề cố ý lắc lư trước mặt cô, nhưng so với trước đây, anh rõ ràng trở nên nói nhiều hơn. Ví dụ ——

“Ăn cơm chưa?”

Giống như bây giờ.

Nam Chức muốn hỏi có phải dì Tuyền lại gây áp lực với anh hay không? Nhưng khi lời nói đến đầu môi, cô sợ mình nói ra sẽ ly gián tình mẫu tử của hai mẹ con họ. Hơn nữa dì Tuyền đối xử với cô rất thật lòng, cô không nên như vậy.

Vì vậy, cô bình tĩnh lại rồi trả lời: “Vẫn chưa.”

Ngôn Trạm nói “Ừ”, giống như tất cả đã nằm sẵn trong dự tính của anh: “Vậy chúng ta cùng đi.”

Ai muốn đi ăn cùng anh! Tôi gần đây không giảm cân!

Nhưng khi cô định từ chối, cô chợt nhớ tới câu nói mình nghe được ở quầy lễ tân vào buổi sáng một cách khó hiểu —— Đúng thật là người ngồi ở trong nhà, tin đồn từ trên trời rơi xuống.

“Được thôi.” Nam Chức mỉm cười: “Vậy tôi có thể quyết định ăn gì được không?”

Ngôn Trạm nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: “Cô quyết định đi.”

*

Thành phố B luôn nhộn nhịp về đêm.

Trong khu phố ẩm thực, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa khắp cả con phố theo ánh đèn neon đủ màu sắc. Người đi đường vừa nói vừa cười, vừa thưởng thức đồ ăn vừa thưởng thức cảnh đêm.

“Anh đừng chỉ nhìn vẻ ngoài đơn giản của nó, đây chính là quán ăn nổi tiếng trên mạng đó.”

Nơi mà Nam Chức chọn chính là một quán ăn khuya gần đây khá nổi tiếng.

Sự nổi tiếng của nó không phải là nói dối. Nếu không phải nhờ tài khoản chính thức của Trần Diệp An quảng cáo cho bọn họ, sau đó nhận được một xấp vé miễn phí xếp hàng thì có lẽ lúc này cô vẫn còn phải chờ đợi.

Ngôn Trạm ngồi ngay ngắn trên ghế.

Tỷ lệ cơ thể của anh rất tuyệt vời, dù là ngồi hay đứng, vai rộng, đầu nhỏ, cổ dài chính là lợi thế tự nhiên luôn khiến anh trở nên khác thường, giống như con hạc đứng trong bầy gà vậy.

Xen lẫn trong luồng khách của Ô Ương Ương, nó giống như một dấu hiệu của sự sống.

“Chỉ ăn ở đây thôi sao?” Ngôn Trạm hỏi.

Anh liếc nhìn cặn dầu loang lổ trên bàn gỗ, cùng với những chiếc đũa trong ống “ăn ngủ” ở ngoài trời, thái dương liền nhảy lên bình bịch.

Nam Chức gật đầu, nói: “Tôi đã muốn đến đây từ lâu rồi. Giám đốc kỹ thuật Ngôn, không phải anh bảo tôi chọn chỗ sao? Nhưng nếu anh không muốn ăn ở đây thì đi thôi. Tôi cũng không…”

“Ăn ở đây.” Ngôn Trạm tự thôi miên chính mình mà gật đầu: “Ngay tại đây.”

Nam Chức cúi đầu lau đũa, khóe miệng căng ra để nhịn cười.

Sau gần nửa tiếng chờ đợi, những xiên thịt bốc khói đã được dọn lên bàn.

Nam Chức thật sự đói bụng, cô cầm một xiên lên chuẩn bị ăn. Nhưng lại nhìn thấy người nào đó vẫn còn ngồi lù lù bất động tại chỗ, cô lại nói với người phục vụ: “Cá hầm ớt ở chỗ các anh rất ngon đúng không? Cho một phần.”

“Được.” Người phục vụ lau tay lên chiếc tạp dề tràn ngập dầu mỡ, sau đó tiếp tục công việc.

Nhìn đồ ăn trên mâm sắt, Ngôn Trạm lại nghĩ đến cái tạp dề kia, đến duỗi tay ra còn không có dũng khí.

Nam Chức nhìn bộ dạng quẫn bách đó của anh, ra vẻ ân cần nói: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, có phải ăn không thích ăn thịt xiên nướng đúng không? Tôi vừa mới gọi một phần cá hầm ớt, siêu siêu cay! Ăn một miếng xong thực sự có thể bay lên thiên đường đó. Anh nhất định phải… Đúng rồi, giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh ăn cay được không?”

Vừa nói xong, một nồi cá hầm ớt lớn tràn ngập váng dầu màu đỏ được bê ngang qua bàn bọn họ.

Ngôn Trạm chỉ cảm thấy dạ dày của mình đều nôn nao.

Anh kiềm chế lại, hỏi: “Cô thích ăn cay sao?”

“Không cay thì tôi thấy không vui chút nào.” Nam Chức nói: “Nhưng để bảo vệ cổ họng, tôi phải ăn ít đi. Hôm nay được ăn cơm với giám đốc kỹ thuật Ngôn thì tôi mới gọi món này đó. Lát nữa anh nhất định phải nếm thử!”

Ngôn Trạm gật đầu cứng nhắc.

Lần trước, Tăng Tuyền đã nói với Nam Chức ——

“Thằng con trai xui xẻo nhà dì đặc biệt nhiều chuyện, còn có chút sạch sẽ quá mức, nhất là trên bàn ăn. Có nó, nhà dì không thể ăn cùng một nồi lẩu được, chẳng vui vẻ chút nào cả. Nó còn không ăn được cay! Phiền muốn chết.”

Nghĩ đến đây, Nam Chức lại mím chặt môi.

Mấy bàn ăn xung quanh không phải là đang chạm ly thì cũng là đang ăn xiên thịt, đều rất vui vẻ.

Mà bàn ăn của Nam Chức trông thật giống bông hoa sen không dính chút bùn nào. Cô là người duy nhất chuyên tâm ăn uống, trong khi bức tường điêu khắc ở đối diện vẫn luôn ngồi bất động.

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, anh không ăn sao?” Cô hỏi.

Ngôn Trạm vừa mới nếm thử một miếng cá hầm ớt. Lúc này, làn da trắng lạnh phiếm chút đỏ hồng, giống hệt mấy chàng trai xinh đẹp yếu đuối, hấp dẫn không ít các cô gái xung quanh nhìn vào.

“Cô còn muốn ăn gì thì cứ gọi.” Anh kìm nén không uống cốc nước ở chỗ này.

Nam Chức lau miệng, lẩm bẩm: “Thôi bỏ đi. Ăn một mình chán quá. Lần sau vẫn nên là đừng ngồi ăn với anh, cái loại vui vẻ bình dân này, không thích hợp với anh.”

“Tôi…”

“Tôi đi vệ sinh.”

“…”



Ngôn Trạm thở dài, nới lỏng cà vạt. Anh chớp lấy thời cơ mà gọi điện cho Lăng Hách, hỏi anh ta lát nữa nên làm gì mới phải?

Lăng Hách không ngờ bạn học Ngôn lại tiến triển nhanh như vậy, anh ta vô cùng hài lòng, vội vàng bày chiêu: “Ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy thì lát nữa nên uống chút gì đó nhẹ nhàng thôi. Hai người các cậu còn ở cùng một chỗ, chắc chắn cậu phải đưa cô ấy về nhà. Mời cô ấy uống sữa chua đi.”

“Uống sữa chua có vẻ bình thường quá rồi không?”

Lăng Hách đỡ trán: “Vậy cậu muốn uống cái gì? Máu rồng sao? Con gái chỉ thích mấy thứ đơn giản như vậy thôi. Cậu mời cô ấy đi uống sữa chua, tiện thể tâm sự với cô ấy luôn. Nhớ kỹ, nếu thật sự không nghĩ ra gì để nói thì kiềm chế lại!”

Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Trạm tìm mấy cửa hàng bán sữa chua ở gần đây.

“Ngôn thiếu!”

Ngôn Trạm vô thức quay đầu lại.

Vương Tân không ngờ, đường đường là thiếu gia nhà họ Ngôn, vậy mà lại hạ mình đến cái nơi như thế này. Anh ta định gọi thử xem, nào ngờ lại đúng thật!

Vương Tân bỏ lại bạn gái mà chạy tới, xin lỗi: “Lần trước là tôi không biết nói cái hay, cái dở. Có câu như thế này, bạn không biết thì không có tội. Cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện đó với tôi nhé.”

Ngôn Trạm nhíu mày, dịch ghế sang bên cạnh một chút.

Nào ngờ người này lại mặt dày đuổi theo.

“Tôi có nghe nói rồi, không ngờ đã là thế kỷ 21 mà còn có người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy! Cũng là do cậu không trực tiếp đuổi cô ta đi. Nếu là tôi, tát một cái vào mặt rồi đuổi đi! Cậu yên tâm, sau này nếu tôi gặp được vị hôn thê của cậu, tôi nhất định sẽ dạy cho cô ta một bài học. Tôi nhất định sẽ bắt cô ta soi lại gương, cả ngày đừng mong được nằm mơ!”

Sắc mặt Ngôn Trạm đen đến dọa người.

Vừa định nghiêm nghị cảnh cáo người đàn ông kia sau này không được nói linh tinh, khi anh ngước mắt lên, Nam Chức đang đứng cách họ chưa đầy năm mét.

Mặt lạnh như băng.

“…”

Một cái hố rồi lại một cái hố nữa, chính là muốn chôn sống anh.

Vương Tân nói xong miệng lưỡi đều khô khốc, vậy mà đối phương lại không phản ứng lại chút nào. Anh ta cho rằng mình chắc chắn mắng chửi chưa đủ gay gắt.

“Ngôn thiếu, tôi nói nghiêm túc đấy.” Anh ta nói: “Cũng may là vị hôn thê của cậu không ở đây. Nếu ở đây, tôi nhất định sẽ dạy cô ta cách làm người!”

“…”

Ngôn Trạm nhắm mắt lại, thôi không cần tìm cửa hàng bán sữa chua làm gì nữa đâu.

Nam Chức hít sâu một hơi rồi đi đến bên cạnh bàn, vẫy vẫy tay với Vương Tân, cười nói: “Chào anh.”

“…”

Vận đào hoa của anh ta gần đây tốt như vậy sao? Một nữ thần xinh đẹp lại chủ động chào hỏi với anh ta.

“Xin chào, xin chào! Người đẹp có chuyện gì vậy?”

Nam Chức vén lại mái tóc dài. Khi cô cười rộ lên, hai má núng nính kết hợp với đôi mắt to tròn trong veo và ngây thơ giống hệt một thiên thần vừa hạ cánh xuống trần gian, thật xinh đẹp.

“Tôi tưởng anh muốn dạy tôi cách làm người.”

“???”

Đối diện với vẻ mặt “You what” của người đàn ông kia, nụ cười tươi của Nam Chức dần tan biến, sau đó nhìn sang Ngôn Trạm đứng ở một bên.

Anh đang ngâm thơ sao? Bộ dạng đứng chuẩn xác vậy.

“Hay là anh tự mình dạy tôi cách làm người như thế nào đi.” Cô nói.

Ngôn Trạm bước tới, bóng dáng cao lớn tức khắc bao trùm lấy cô gái nhỏ xinh trước mặt. Anh vô cùng nghiêm túc mà nói: “Tôi không quen biết người này. Đó là quan điểm của cậu ta chứ không phải của tôi. Tôi không…”

“Ngôn thiếu, tại sao chúng ta lại không quen biết nhau được?” Vương Tân lên tiếng: “Lần trước ở quán bar không phải…”

“Câm miệng.”

Vương Tân lập tức im như thóc, không dám nói thêm lời nào.

Nam Chức cười khẩy một tiếng rồi cầm túi lên.

Cũng may cô vẫn luôn có thói quen mang theo một chút tiền mặt. Cô rút mấy trăm ra rồi đặt lên bàn, sau đó xoay người rời đi.

“Không phải như cô nghĩ đâu.” Ngôn Trạm đuổi theo, cố gắng giải thích: “Người đó…”

Hai người đi đến bên lề đường.

Nam Chức dừng lại, vai cô run lên vì tức giận.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng làm tổn thương anh, càng không ôm bất cứ mộng tưởng nào với anh.

Nhưng ở L.Z, ở Linh Khuynh, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô có ý đồ với anh! Anh là nhân dân tệ sao? Nói cô yêu đến nỗi không nỡ buông tay?

Giờ thì tốt rồi, cô vừa phá vỡ từng cái một, cố tình mời anh món mà anh không thích, đến nỗi một người xa lạ qua đường cũng xoi mói cô.

Tại sao!

Dựa vào đâu chứ?!

Cô thu lại nụ cười tươi, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Giữa chúng ta có hôn ước, nhưng chúng ta đều biết nó sẽ không đi đến đâu cả. Cho nên, chúng ta coi nhau như người xa lạ sẽ tốt hơn, anh biết tên tôi, tôi biết tên anh. Ngoại trừ chuyện đó ra, chúng ta không liên quan gì đến nhau cả.”

Ngôn Trạm giật mình, khàn giọng hỏi: “Ai nói không liên quan gì?”

Nam Chức bật cười, hỏi lại: “Sao? Anh đang muốn dùng tôi làm lá chắn cho anh à? Giống như Mạt Mạt lần đó.”

“Không phải.” Ngôn Trạm nói: “Ý tôi không phải như vậy.”

Nam Chức không quan tâm anh có ý gì. Cô thực sự rất khó chịu, đến tự mình an ủi còn không có tác dụng.

“Ngôn Trạm, anh nghe cho kỹ đây.” Cô dừng lại, thở ra một hơi thật dài: “Cho dù tôi xuất gia, tôi cũng sẽ không bước chân vào nhà họ Ngôn các anh. Anh khuất mắt 120 dặm cho tôi!”

Nói xong, Nam Chức lập tức vẫy tay gọi taxi, lên xe rời đi mà không hề quay đầu lại.

Ngôn Trạm đứng một mình tại chỗ. Một cơn gió nhẹ thổi vù vù ngang qua dưới chân anh.

Ting ting ——

Lăng Hách gửi tin nhắn Wechat tới.

Lăng Hách: [Thế nào rồi? Đã uống sữa chua chưa? Đừng trách người anh em đây không nói cho cậu biết, những chuyện vặt vãnh như này càng gây ấn tượng mạnh với các chị em /nụ cười nhếch mép/ Cậu đã dỗ được vị hôn thê kiêm em gái lồng tiếng của cậu chưa? Sau này nhớ phải cảm ơn tôi đó!]

“…”

Không dỗ được, quá khó khăn.

~

Yuu: Poor anh Ngôn, con đường truy thê của anh còn chông gai lắm:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play