Sao đại hội năm nay lại loạn cào cào lên hết vậy, các vị đại thần liên tục phá bỏ quy tắc.
Nhưng nhìn thấy trận đấu bỗng nhiên trở nên đặc sắc, không khí lại bắt đầu nháo nhào, khí thế bừng bừng.
Ba Ba Mạc Tỏa đánh với cái tên Chu Tước kia, hắn ta khoác trên mình một chiếc áo choàng đỏ rực lửa, tạo hình đúng là có chút lố bịch, miệng cười đểu cáng bỉ ổi, nét mặt y hệt mấy tên phong lưu chuyên trêu đùa con gái nhà lành, rồi nói:
“Tiểu huynh đệ, võ công ngươi cao cường như vậy, chi bằng thử với ta được chứ?”
“Ngươi là ai? Không sợ bị biến thành tên kia sao?”
“Tại hạ chính là Chu Tước, một trong tứ trụ đây, như vậy đủ tư cách đấu với ngươi rồi chứ.”
“À, thì ra là một con chim thối, được thôi, cho ngươi cháy lông luôn.”
Tên Chu Tước tức tối lao lại.
Ba Ba Mạc Tỏa bị cái tên Chu Tước kia liên tục phóng ra cái gì gọi là nội lực, nhưng cô cũng chỉ cười xòa cho độ trẻ con của hắn. Nó căn bản không xâm nhập được vào kết giới của cô. Cô lại tiến đến tính cho hắn một mồi điện cho thành chim nướng luôn nhưng tên này tránh né rất đỉnh, không có cho cô một khe hở để dùng chưởng khiến cô rất mệt.
Cứ thế này thì trước khi đánh xong năng lượng cô cũng tan theo mất, nhìn sang thấy Dạ Huân Thiên cùng Huyền Vũ cũng đánh nhau kịch liệt, ngang tài ngang sức.
Cô cũng phải nhanh chóng kết thúc thôi, cảm thấy năng lượng của mình sắp hết rồi.
“Ê, con chim thối kia đứng lại cho ta sờ một cái xem nào.” Cô cố gắng chạy theo thuyết phục cái người mệnh danh là Chu Tước kia đứng im cho mình kích điện mà hắn không chịu đứng.
Toàn bộ người trên này đang xem mồm miệng há hốc với câu nói của cô, đánh nhau mà làm như chơi đùa vậy, kêu người ta đứng lại là đứng sao.
Chẳng khác nào đuổi theo tên cướp mà kêu hắn “đứng lại.” Ông nội hắn cũng không thèm đứng chứ đừng nói là hắn.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Chu Tước cũng thoáng bất ngờ trước đối thủ kì lạ của mình, chỉ thấy người này sức mạnh phi thường nhưng hình như đầu óc không ổn định lắm
Tên kia vẫn tiếp tục vừa tấn công vừa phòng thủ né tránh:
“Sao hai ngươi lại bay xuống đánh ta chứ, ta có làm gì hai ngươi đâu.”
Chu Tước vừa phòng thủ vừa trả lời:
“Tại ta thấy ngươi là một kẻ mạnh mới xuất hiện, ta muốn nếm thử xem sao.”
“Muốn nếm thử sao, được lắm ta cho ngươi thành Chu Tước nướng trui luôn.”
Ba Ba Mạc Tỏa liên tục tiến công, cứ mỗi lần tiến lại gần hắn thì hắn lại tránh né.
‘Không được rồi, cứ đà này mình sẽ cạn năng lượng mà đi trước Mộc Thanh Nhi mất.’
Cô bỗng khựng lại, đứng im một chỗ, hành động như trẻ con tay chống nạnh nói:
“Ta không thèm đánh nữa.” Ba Ba Mạc Tỏa bắt đầu dừng lại, trề môi về phía hắn rồi quay người đi.
“Nam tử hán đại trượng phu làm sao cho đáng mặt một chút chứ, sao có thể nói thôi là thôi.” Chu Tước tức muốn điên vì cái bản tính trẻ con của tên này. Nhìn dáng người cùng khuôn mặt đích thực là còn nhỏ, nhưng làm ơn đừng tùy hứng đến vậy chứ!
Ba Ba Mạc Tỏa kéo búi tóc của mình, thả ra mái tóc dài bóng lưỡng ngang hông. Mái tóc đen dài óng mượt buông xuống, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng, cô xé bỏ lớp râu giả ra, mắt dài to ươn ướt, mũi cao thẳng tắp cùng bờ môi hồng thắm, khuôn mặt xinh đẹp hút hồn đó cứ thế hiện ra nói:
“Nhìn xem, ta là nữ nhi đó nha, không phải nam tử hán, không cần phải để ý mặt mũi, được chưa, chấm hết.”
“….”
Chu Tước câm lặng hoàn toàn, nhưng đồng thời trái tim hắn cũng đã vì khoảnh khắc cô rút châm cài buông thõng mái tóc mà loạn lên một nhịp. Hắn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như vậy trước kia, cô đẹp đến nỗi so với những ngọn đuốc ở đây còn rực sáng hơn. Ánh mắt luôn hướng về phía cô không rời, chẳng lẽ đây chính là định mệnh đời hắn.
Ba Ba Mạc Tỏa đi về phía Dạ Huân Thiên cùng Huyền Vũ đang đánh nhau. Dạ Huân Thiên thì đánh rất nghiêm túc, còn ả Huyền Vũ kia thì cứ như mèo vờn chuột, cố tình dùng những chiêu thức dí sát người vào hắn, vừa nhìn là biết có gian tình.
Nhìn một cảnh này, Ba Ba Mạc Tỏa bỗng tức giận phừng phừng, đồ nữ nhân xấu xa chỉ biết quyến rũ người khác.
Nhưng hình như cô đã nhầm rồi, phụ nữ trong giới võ lâm này cứ càng xinh đẹp lại càng thâm độc.
Nhìn vẻ bề ngoài thì Chu Tước giống như đang cố tình quyến rũ Dạ Huân Thiên, nhưng thực chất cô ta đang cố gắng reo rắc mùi hương từ cơ thể mình vào hắn, và tất nhiên cho hắn ngửi càng nhiều càng tốt.
Huyền Vũ nổi tiếng với những bước nhảy tỏa hương, mà hương đây chính là hương độc, nó ngấm vào lục phủ ngũ tạng từ từ giết chết đối phương.
Vì sao cô ta phải làm vậy?
Bởi vì giết chết được một trong tứ trụ thử hỏi danh tiếng, địa vị trong giang hồ sẽ tăng cao thế nào cơ chứ. Đây chính là mục đích của cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT