Người người đi lại tấp nập y như ở ngoài phố xá thực sự, có điều dịp vui như vậy Hoàng Thượng lại không xuất hiện, vốn bọn họ định nhân dịp trung thu trang điểm thật đẹp đẽ cùng Hoàng Thượng xem ca kĩ như mọi năm, kết quả Hoàng Thượng lại đi đâu không biết.

Bọn họ đi đến gần cuối dãy phố, vì đã là tận cùng rồi nên dưới này cảm thấy âm u hơn hẳn, xung quanh cũng không có hàng quán.

“Xem ra đi đến cuối phố rồi, chúng ta quay lại thôi.” Thái Hậu vui vẻ định quay người lại.

Hoàng Hậu ngay lập tức ra hiệu cho Lương Quý Phi, Lương Quý Phi hiểu ý, bắt đầu thực hiện theo kế hoạch, đột nhiên hét lớn:

“Ôi trời, mọi người nhìn kìa.”

Ngay lập tức tất cả mọi người nhìn theo Quý Phi, trước mặt là một căn nhà nhỏ, được dựng tạm bợ lên, bề ngoài nhìn vào y hệt như ngôi nhà ở ngoài cung kia, nhưng bên trong cũng chỉ là khoảng trống.

Nhưng cái chói mắt chính là hình ảnh một nam một nữ đang dây dưa ân ái với nhau, tên đàn ông đang điên cuồng tách hai chân người phụ nữ ra nhấc cao lên nhiệt tình luậ*n động, người phụ nữ cũng không ngừng rê*n rỉ. Mà đặc biệt người phụ nữ này không nhìn thấy mặt, nhưng dựa vào trang phục của cô ta, ai nhìn cũng đoán ra là Mộc Phi.

Cảnh tượng dung tục lố bịch, đĩ điếm khiến ai nhìn cũng cảm thấy không chấp nhận nổi.

Thái Hậu nhìn thấy cảnh gai mắt này ngay lập tức hoảng hốt, Hoàng Hậu bên cạnh không muốn bị nhìn ra sơ hở, ngay lập tức quát lớn:

“Mọi người đừng nhìn, mau quay đi.”

Ngay lập tức tất cả mọi người đều quay mặt đi, vì ai cũng biết người trong cung không được xem mấy cái cảnh này, ngay cả sách như kiểu “xuân cung đồ” (Sách về mấy cảnh ân ái nam nữ của người xưa) cũng không được xem.

Điều đặc biệt là khi đã mang danh phận là người phụ nữ của Hoàng Thượng rồi, sao có chuyện đi nhìn thân thể của một nam nhân khác.

“Sao lại có chuyện đáng xấu hổ này xuất hiện ở đây, Hoàng Hậu, giải thích đi.”

Thái Hậu tức tối hỏi chuyện, bà không thể chấp nhận được hành động bại hoại như vậy lọt vào mắt mình.

“Mẫu hậu, người trước tiên cứ trở về chính điện dự tiệc đã, con sẽ điều tra kĩ.” Hoàng Hậu tỏ vẻ hoảng sợ, mặt mũi nhăn nhúm như là ủy khuất lắm nhìn Thái Hậu.

“Mau làm rõ chuyện này.”

“Vâng.”

Nói xong Thái Hậu trở về.

Sau khi điều tra Hoàng Hậu tiến vào đại điện đang tổ chức tiệc nói:

“Khởi bẩm Thái Hậu, hai kẻ gây ra chuyện đáng xấu hổ này là người trong cung, người nam tên là Mạc Hoan làm thị vệ ở Vĩnh Hòa cung, còn đây chính là trâm của người nữ, người đó…là là….” Hoàng Hậu trên tay cầm chiếc trâm cài mà của Thái Hậu tặng cho người cấp phận phi tử của vua, mỗi phi là một bông hoa đại diện khác nhau.

“Là Mộc Phi đúng chứ.” Thái Hậu vừa nhìn chiếc trâm liền đoán được ra ai. Mới thời gian trước Mộc Tần lên chức Phi đã được bà tặng chiếc trâm này, mặc dù không muốn lắm.

“Đây chính là trâm hình hoa Bằng lăng tím mà ta tặng cho Mộc Phi, nói, phải cô ta đúng không.”

“Vâng…vâng thưa mẫu hậu.”

Trong cung y phục dựa theo cấp bậc mà kiểu dáng cũng khác nhau. Mộc Phi gần đây không hiểu vì sao cực kì yêu thích màu tím, đặc biệt là thời gian xuất hiện tin đồn cô bị nhập tinh thần không ổn định gần đây.

Chính vì vậy cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng dựa theo y phục, đám người cung tần mỹ nữ trong lòng cũng thầm đoán ra đó là Mộc Thanh Nhi.

Thái Hậu cũng như vậy vừa nhìn là đã nhận ra Mộc Phi đang cùng người đàn ông khác làm ra cái chuyện bại hoại ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng hoàng thất.

“Sao cô ta lại có thể làm chuyện này ngay trước mặt mọi người chứ, thật sự không hiểu nổi.” Hoa Phi châm chọc nói.

“Đúng rồi thời gian gần đây tôi liên tục thấy tên Mạc Hoan này đi về phía Biệt viên phía Tây của cô ta, chẳng lẽ…” Lăng Tần đỏng đảnh nói, giọng điệu hạnh đến chảy nước ra làm người nghe phát mệt, nhưng trọng điểm vẫn khiến người ta hiểu.

“Ngươi chắc chứ Lăng Tần.” Thái hậu hỏi lại.

“Vâng, tẩm cung thần thiếp là cách nơi Thành Tây đó gần nhất, thấy tên đó hay đi về phía thành Tây, mọi người thử nghĩ xem, bên phía Tây thì ngoài Biệt viện của Mộc Phi ra thì còn có cung ai nữa chứ.”

“Phải rồi.”

“Đúng đúng.”

“Đúng vậy.”

Đám phi tần bắt đầu nháo nhào cả lên.

Thái hậu thấy tội của Mộc Phi vô cùng nặng, hơn nữa Thái Hậu cũng không thích thái độ của Mộc Thanh Nhi lúc trước, nên lần này bà quyết không tha.

“Im lặng hết cả đi…Hoàng hậu, giờ ả đàn bà lăng loàn đó đang ở đâu?”

“Cô ta đã không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa, đã bị đưa đi rồi thưa mẫu hậu.”

“Ta thật không ngờ Mộc Phi lại dám làm chuyện kinh thiên động địa như vậy.”

Lương Quý Phi mau chóng nói thêm vào:

“Thưa Thái Hậu Mộc Phi gần đây tinh thần thường xuyên không ổn định, thần thiếp thiết nghĩ, chắc vì điều này mà khiến muội ấy mơ hồ thần trí làm ra chuyện này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play