Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày nhìn cô ta, không phải nói là không được lái xe vào sao, lẽ nào người phụ nữ này không phải người tầm thường?
“Cô là Hứa Thâm Thâm?” Người phụ nữ hỏi với một giọng phổ thông không được lưu loát cho lắm.
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày: “Hoa kiều sao?”
“Tôi là voi lớn đó!” Người phụ nữ ấy tức giận: “Tôi là Nhiếp Văn Du, vợ của Lệ Quân Trầm.”
“Khụ khụ…” Hứa Thâm Thâm còn tưởng mình nghe nhầm: “Lệ Quân Trầm kết hôn rồi sao?”
Vậy thì cô thực sự xứng danh với cái tên con giáp thứ mười ba.
Nhiếp Văn Du không trả lời câu hỏi của cô: “Cô về đi, nơi này không hoan nghênh cô.”
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Tôi cũng muốn về lắm nhưng mà người đàn ông của cô bảo tôi tới, tôi cũng hết cách.”
Cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt đang lừa mình.
Nếu như Lệ Quân Trầm thực sự đã kết hôn vậy thì thái độ của Nguyễn Thanh Uyển sẽ không như vậy.
Có lẽ đã mắng cô đến mức cô không thể ngẩng đầu lên nổi.
Hứa Thâm Thâm vẫn định bước tiếp, Nhiếp Văn Du lại giang tay ra không cho cô đi: “Người con gái như cô sao lại có thể mặt dày tới vậy chứ, anh ấy là người đàn ông của tôi, cô nghe không hiểu hả?”
“Lấy chứng cứ ra đi.” Hứa Thâm Thâm tức giận: “Nếu không thì đừng cản đường.”
“Tôi chính là chứng cứ.” Nhiếp Văn Du cố tình gây sự, cô ta cao một mét bảy lăm đứng trước mặt Hứa Thêm Thâm giống như một bức bình phong vậy.
Hứa Thâm Thâm cũng không còn hơi sức đâu mà tranh chấp với cô ta, trầm giọng nói: “Chó ngoan không cảm đường, cút đi!”
“Cô dám mắng tôi là chó sao, tôi và cô chưa xong đâu.” Nhiếp Văn Du thẹn quá hóa giận, đánh Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm không ngờ cô ta không chịu được câu mắng đó, khi chuẩn bị lùi về phía sau thì đằng sau đột nhiên lại xuất hiện một chiếc xe.
Nhiếp Văn Du thấy cô sắp chạm vào chiếc xe không những không tránh ra mà còn cố sức đẩy cô.
Hứa Thâm Thâm ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu nhìn chiếc xe đang lao về phía mình, mở to đôi mắt.
Xe lao tới cách cô vài centimet thì dừng lại, cô cảm giác có một luồng nhiệt nóng phả tới.
Xe mở ra, Lệ Quân Trầm bước từ trên xe xuống.
Nhiếp Văn Du nhìn thấy anh hai mắt sáng lấp lánh: “Darling!”
Lệ Quân Trầm không để ý tới cô ta mà đi thẳng tới đầu xe, ngồi xổm xuống nhìn Hứa Thâm Thâm: “Cô sao rồi?”
Hứa Thâm Thâm ấm ức: “Không chết được đâu.”
Cô chủ động giơ hai tay ra nhưng Lệ Quân Trầm lại ôm ngang người cô lên.
“A!” Nhiếp Văn Du hét lên như giết lợn, cô ta đuổi theo: “Quân Trầm, bỏ cô ta xuống.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhiếp Văn Du cô lập tức cút về Mỹ đi.”
“Em không muốn!” Nhiếp Văn Quân giữ chặt lấy vạt áo của Lệ Quân Trầm, giận dữ nói: “Quân Trầm em là vị hôn thê của anh mà.”
“Sao tôi lại không biết?” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt hỏi cô ta.
Nhiếp Văn Du chột dạ sau đó lại hùng hổ: “Lúc ở Mỹ không phải là anh cũng không phủ nhận sao?”
“Đó là bởi vì tôi không biết.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy.
“Nhưng em có chỗ nào không bằng con đàn bà này chứ!” Nhiếp Văn Du chỉ vào Hứa Thâm Thâm đang được anh ôm trước ngực, cô cũng chỉ ưa nhìn thì bản thân cô ta cũng không hề kém cạnh!
Hứ Thâm Thâm ghé sát vào ngực Lệ Quân Trầm nhìn Nhiếp Văn Du đầy e ngại, dù gì nhìn cô ta cũng rất lợi hại.
“Cô chẳng có chỗ nào sánh được với cô ấy cả.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời sau đó ôm Hứa Thâm Thâm lên xe.
Nhiếp Văn Du giữ chặt cửa xe mắt rưng rưng: “Em tuyệt đối không cho cô ta cướp anh khỏi em.”
Lệ Quân Trầm đóng cửa xe lại nói với Bùi Triết: “Lái xe đi.”
Bùi Triết gật đầu khởi động xe.
Nhiếp Văn Du nhìn thấy xe đi khỏi tức giận tới mức dậm chân.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại nhìn Nhiếp Văn Du, thận trọng hỏi: “Wow, cũng điên cuồng đó.”
“So với cô còn kém hơn nhiều.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng, góc nghiêng gương mặt của anh lạnh lùng nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Hứa Thâm Thâm nheo mắt cười: “Vậy Lệ tiên sinh lại thực cất nhắc tôi rồi, nếu như anh không có hứng thú với tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ phủi đít mà đi tuyệt đối không dây dưa làm phiền.”
Lệ Quân Trầm nhíu mày không vui còn cô lại vô cùng thoải mái.
Xe đến biệt thự Danh Sơn, sau khi dừng lại thì Hứa Thâm Thâm mới ra khỏi xe.
Cô vừa chạm chân xuống đất bước đi thì cảm thấy đau nhói.
Lệ Quân Trầm thấy cô đi chậm như vậy liền quay lại trực tiếp vác cô lên vai khiêng vào trong biệt thự.
Hứa Thâm Thâm giật nảy mình nhắc nhở: “Lệ tiên sinh tôi sắp hở hết cả rồi.”
Hôm nay cô lại còn mặc váy ngắn nữa chứ!
Lệ Quân Trầm vỗ mông cô và nói: “Không ai dám nhìn đâu!”
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt mày, như vậy cũng không thể thế được.
Lệ Quân Trầm khiêng cô lên tầng hai, đi vào phòng ngủ rồi thả cô xuống giường.
Sau đó lấy một hộp thuốc ở tủ đầu giường ra ném cho cô.
Ngón tay thon dài của Hứa Thâm Thâm lấy thuốc, gương mặt ngập tràn sự tức giận: “Lệ tiên sinh, anh thực sự không biết tán gái gì hết, lúc này lẽ nào không phải anh nên thoa thuốc giúp tôi sao?”
Hứa Thâm Thâm đừng có nằm mơ nữa đi.” Lệ Quân Trầm cởi áo vest của mình ra vứt vào chiếc ghế bên cạnh sao đó anh ngồi xuống lấy một điếu thuốc để trên mặt bàn rồi ngậm vào miệng.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy động tác hút thuốc của anh thực sự vô cùng thuận mắt vô cùng đẹp trai.
“Lệ tiên sinh, anh có muốn có con không?” Hứa Thâm Thâm hỏi một cách nghiêm túc.
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Không muốn.”
“Ồ, vậy thì anh tiếp tục hút thuốc đi.” Hứa Thâm Thâm cởi bỏ giầy rồi lấy thuốc bắt đầu bôi lên chân.
“Cô muốn sinh sao?” Ngón tay thon dài của Lệ Quân Trầm kẹp đầu mẩu thuốc lá thở hết hơi thuốc và hỏi.
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Không phải, nói trước là tôi cũng không muốn lấy con cái ra để trói buộc anh và tôi không hề dùng biện pháp phòng ngừa nào anh lại hút thuốc lỡ tôi có thai thì sẽ không hề tốt cho đứa bé chút nào. Dù sao cũng là một sinh mệnh, tôi hi vọng nó sẽ được mạnh khỏe.”
Lệ Quân Trầm nhìn cô động tác bỗng chậm lại.
Một lát sau, anh dụi điếu thuốc còn hơn nửa vào gạt tàn thuốc lá sau đó đứng dậy mở cửa sổ.
Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra, không ngờ anh tại lại không hút nữa.
“Tôi chỉ nói vậy thôi, tôi sẽ chăm chỉ uống thuốc tránh thai.” Hứa Thâm Thâm không muốn bị anh hiểu lầm.
Lệ Quân Trầm hừ lạnh: “Bôi thuốc xong chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Chưa, với không tới.”
Lệ Quân Trầm bước tới ngồi xuống cạnh giường, đặt chân mảnh khảnh của cô lên đùi mình sau đó lấy thuốc rồi xoa nóng vào hai bàn tay và bôi lên mắt cá chân cô.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy hơi ngượng ngừng, lấy gối bên cạnh đặt lên váy mình.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Chắn gì mà chắn, không phải là tôi chưa từng nhìn thấy.”
“Lệ tiên sinh, phụ nữ là loài rụt rè, coi như là tự mặc vào cũng tự cảm thấy ngượng ngừng có được không?” Hứa Thâm Thâm tức giận, anh xem cô là cái gì chứ?
Những người phụ nữ dâm đãng ai cũng có thể làm chồng sao?
Nếu không phải vì muốn phục hồi lại Hứa gia cô sẽ không chịu thiệt thòi mà làm những việc mình không muốn làm.
Lệ Quân Trầm nhíu chặt mày, đặt chân cô xuống: “Được rồi.”
Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mình: “Lệ tiên sinh lợi hại quá, chỉ bóp một chút thôi mà cũng không thấy đâu nữa, so với nhân viên massage còn tốt hơn nhiều.”
“Hứa Thâm Thâm cô đã từng đi massage rồi sao?” Lệ Quân Trầm trầm giọng xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT