"Có chuyện gì?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi, ánh mắt của anh dừng lại trên đùi của Hứa Thâm Thâm rất lâu.
Cả người Hứa Thâm Thâm run rẩy, cô âm thầm mắng chửi trong lòng: Lệ Quân Trầm, anh là đồ biến thái, lại để cô mang bộ dạng này trước mặt Diệp Mạc Phàm, xem khi cô về trị anh ra sao!
"Tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện công xưởng Mân Nam." Giọng Diệp Mạc Phàm trầm đi.
"Không có gì để nói." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh lẽo cứng rắn: "Chuyện này sẽ có luật sư tìm cậu."
"Lệ tiên... Chú Lệ, tôi nghĩ chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện." Diệp Mạc Phàm đứng ở đó, rõ ràng rất muốn chạy, thế nhưng hai chân lại giống như rót chì, không cất bước nổi.
Hứa Thâm Thâm nghe Diệp Mạc Phàm gọi Lệ Quân Trầm là chú, suýt thì bật cười, cả người run lên.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Đừng lộn xộn, tôi không muốn tiện cho người khác."
Hứa Thâm Thâm mím môi, giận dữ: "Tôi không hề động, anh ôm cho tốt."
Lệ Quân Trầm rất nghe lời, hai tay ôm chặt lấy cô, thế nhưng yêu nữ này lại cọ thân thể vào người anh.
Yêu tinh!
"Ra ngoài!" Lệ Quân Trầm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Diệp Mạc Phàm đỏ mắt, nghe giọng của Hứa Thâm Thâm, anh ta cảm thấy không cam lòng.
Anh ta chưa từng được nếm qua sắc đẹp của Hứa Thâm Thâm, lại tiện nghi cho Lệ Quân Trầm.
Bị Lệ Quân Trầm đuổi ra khỏi phòng, Diệp Mạc Phàm đỏ mặt trở lại phòng mình.
Nhìn thấy Bạch Viện Viện còn trên giường, anh ta đi tới, thô bạo ôm cô ta vào ngực, chà đạp một trận.
Hứa Thâm Thâm nhìn Diệp Mạc Phàm đi rồi, hai tay ôm lấy cổ Lệ Quân Trầm, cười nói: "Lệ tiên sinh, cái câu chú kia khiến anh già rồi."
Ánh mắt Lệ Quân Trầm thâm trầm, hai tay ôm lấy eo cô: "Vừa rồi cô đã làm gì?"
Hứa Thâm Thâm tỏ vẻ vô tội, đôi mắt hoa đào lấp lánh, long lanh rung động lòng người: "Tôi không làm gì cả."
"Hứa Thâm Thâm!" Giọng Lệ Quân Trầm âm u: "Tự mình tạo lửa thì tự mình dập!"
Xong anh ôm Hứa Thâm Thâm trở lại giường lớn vừa rồi, lại ăn cô một lần.
Sau đó.
Hứa Thâm Thâm ôm chăn nhìn người đàn ông ngồi đầu giường hút thuốc nói: "Chuyện công xưởng Mân Nam, Lệ tiên sinh định xử lý như thế nào?"
"Hình như em rất để ý." Lệ Quân Trầm nghiêng mắt nhìn cô một cái.
Hứa Thâm Thâm khẽ che giấu sự chột dạ: "Tôi chỉ tiện hỏi một chút, dù sao Lệ tiên sinh lợi hại như vậy, tôi muốn thấy thủ đoạn của Lệ tiên sinh."
Lệ Quân Trầm lạnh lùng, đưa tay ôm cô.
Hứa Thâm Thâm run lên: " Lệ tiên sinh, tôi rất mệt."
Không thể để cho cô nghỉ ngơi một chút ư?
Nhìn sự lên án trên gương mặt xinh đẹp kia, trong đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm hiện lên vẻ cưng chiều: "Đưa cô đi tắm."
"Không cần!" Hứa Thâm Thâm đẩy tay anh ra: "Tự tôi làm được."
"Hứa Thâm Thâm, cô dám không nghe lời tôi liền ném cô ra ngoài!" Lệ Quân Trầm uy hiếp.
Hứa Thâm Thâm cắn môi dưới, bộ dạng phụ nữ tốt không đấu với ác nam.
Lệ Quân Trầm nhếch lên khóe miệng tà mị, ôm cô đi vào phòng tắm.
—— Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm từ trong phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy Bạch Viện Viện rúc vào trong ngực Diệp Mạc Phàm, vẻ mặt hạnh phúc từ trong phòng đi.
Bốn người chạm mặt nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ.
"Mạc Phàm, anh đối với em thật tốt." Bạch Viện Viện dùng khóe mắt liếc Hứa Thâm Thâm.
Diệp Mạc Phàm nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm, thản nhiên gật đầu, thật ra vừa rồi anh ta coi Bạch Viện Viện thành Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm đối không them quan tâm tới việc liếc mắt đưa tình của họ, mà kéo cánh tay Lệ Quân Trầm đi xuống lầu.
Bạch Viện Viện nhìn Hứa Thâm Thâm không chút phản ứng, lên giọng nói: "Mạc Phàm, vừa rồi anh rất dịu dàng với em."
Diệp Mạc Phàm có chút ngại ngùng, nhìn thoáng qua Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm đi phía trước, ánh mắt bỗng âm u.
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm Thâm, nhìn lông mi cô khẽ run một cái, mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt nguội lạnh.
Bọn họ đi vào nhà ăn, Bạch Quang Huy và Bạch phu nhân đã ngồi trước bàn cơm, đang ăn sáng.
Nhìn thấy bốn người cùng xuống, Bạch phu nhân khẽ cười nói: "Tôi đang định kêu người giúp việc gọi mấy đứa xuống ăn sáng thì mấy đứa đã xuống hết rồi."
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm lạnh lùng, quan tâm tới Hứa Thâm Thâm bên cạnh: "Tối hôm qua cô chưa ăn gì, lại mệt cả đêm, ăn nhiều một chút."
Hứa Thâm Thâm nhíu mày nhìn về phía anh, sao anh cũng trở nên giống Bạch Viện Viện, lại mang chuyện đó ra khoa khoang.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Diệp Mạc Phàm rất kém, một chút muốn ăn cũng không có.
Hứa Thâm Thâm cúi đầu, im lặng ăn cháo trứng thịt nạc, động tác dịu dàng.
"Quân Trầm, con mới về nước thì ở chỗ nào, muốn ở lại Bạch gia hay không?" Bạch phu nhân quan tâm hỏi.
"Không cần quan tâm, đã chuẩn bị xong biệt thự." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Bạch phu nhân mím môi: "Con ở mình không tiện, khong ai chăm sóc khiến mẹ không yên lòng."
"Có Thâm Thâm." Lệ Quân Trầm khẽ nói.
Hứa Thâm Thâm ngơ ngác một chút, cô cũng không có muốn ở cùng với anh?
Cho dù là tình nhân, cũng không cần thiết ở cùng, anh không thể Kim Ốc Tàng Kiều, cho cô chuyển sang nơi khác ư?
"Thân Thâm sẽ thích hợp ư?" Bạch phu nhân mang ý sâu xa hỏi.
"Hứa Thâm Thâm, cô biết giặt quần áo nấu cơm không?" Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm bỏ cái muỗng sứ trong tay xuống, lắc đầu: "Tôi không biết."
Lệ Quân Trầm đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, nhếch khóe miệng ngạo mạn: "Tốt, tôi cũng không cần người giúp việc."
"Nhưng tôi biết xài tiền phá của." Hứa Thâm Thâm ranh mãnh nhìn Lệ Quân Trầm, xem anh định thế nào.
Lệ Quân Trầm nhếch khóe miệng cao hơn, cười nói: "Tốt, tôi thiếu một người biết tiêu tiền."
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn anh, hoàn toàn không ngờ anh sẽ như vậy.
"Nhưng nếu muốn ở cùng với anh, tôi phải hỏi người nhà một chút." Hứa Thâm Thâm có chút hốt hoảng.
"Ồ, chuyện hỏi người nhà này, giống như hai người chưa ngủ qua với nhau vậy." Bạch Viện Viện châm chọc hỏi.
Lệ Quân Trầm bắn qua ánh mắt lạnh lùng.
Bạch Viện Viện giật nảy mình, hoảng hốt quay đầu qua chỗ khác, không dám đối mặt với anh.
Hứa Thâm Thâm nhìn Bạch Viện Viện, khẽ nói: "Chúng tôi ngủ với nhau, cô có ý kiến?"
Bạch Viện Viện tức giận nhìn cô: "Vô liêm sỉ!"
"Bạch Viện Viện, chú ý thái độ của cô, không chừng tôi sẽ thành thím của cô." Hứa Thâm Thâm cong khóe mắt, cười lạnh nói: "Chọc giận tôi, tôi sẽ kêu Lệ tiên sinh chừng trị cô!"
"Cô dám!" Bạch Viện Viện vỗ bàn.
"Đủ rồi!" Bạch Quang Huy quát lên một tiếng, lập tức yên tĩnh.
Hứa Thâm Thâm vốn không có sợ Bạch Quang Huy, liếc mắt nhìn thoáng qua hỏi: "Ông Bạch, lúc nào ông định giao cổ phần cho tôi đây, gần đây tôi rất bận, tốt nhất ông nên nắm bắt thời gian, nếu như giữ càng lâu thì sẽ càng ảnh hưởng tới Bạch gia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT