Rất nhiều người tới thăm viếng ba của Hứa Thâm Thâm.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Lệ Quân Trầm đều không dám tin vào hai mắt của mình, không thể tưởng tượng được Hứa tiểu thư lại có bản lĩnh tới vậy, thực sự đã bò được lên giường của Lệ Quân Trầm.
Xem ra Hứa gia sắp cải tử hoàn sinh rồi.
Hứa Thâm Thâm đứng trước di ảnh của ba, ánh mắt dễ thương tinh xảo lạnh lùng, trên trán quấn băng trắng rất dày, mắt đẹp rưng rưng, điềm đạm đáng yêu khiến ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Rốt cuộc vẫn là nhờ vẻ ngoài, nếu đổi lại là một kẻ xấu xí, có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô làm bộ làm tịch, học đòi một cách vụng về.
Tới buổi trưa đã thu được không ít tiền thăm viếng.
Bùi Triết nhìn cảnh tượng này, sợ rằng buổi chiều sẽ càng đông người tới.
"Lệ tổng, chiều nay có cần về trước không?" Cô sợ Lệ Quân Trầm bị ảnh hưởng xấu ở đây.
"Không cần." Lệ Quân Trầm cao ngạo ngồi một bên, lạnh lùng từ chối.
Anh cũng không biết tại sao mình muốn kiên trì ở lại, chỉ là nghĩ để một mình Hứa Thâm Thâm ở nơi này trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ chỉ tiếp xúc da thịt theo nhu cầu, nhưng dường như anh đối xử với cô không đúng.
Có thể vì cô là người phụ nữ của anh, mặc dù không yêu thương nhưng bị người ta bắt nạt cũng không nể mặt Lệ gia, anh muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy!
"Thâm Thâm, cô quả thật là giỏi. Lệ Quân Trầm cũng mời tới được." Một người phụ nữ kỳ lạ bước vào, cười như không cười.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, thì ra là cô của Bạch Viện Viện, Bạch Linh.
"Cô Bạch đừng hâm mộ, chờ tới lúc nhà cô có chuyện như thế, tôi và Lệ tiên sinh cũng sẽ tới." Hứa Thâm Thâm khẽ cười, miệng lại chẳng buông tha.
Sắc mặt Bạch Linh bỗng đen thui, khóe miệng run rẩy.
Hứa Thâm Thâm cô mặc kệ tương lai sau này thế nào, cô không tôn trọng bất kỳ kẻ nào của Bạch gia hết!
"Hứa Thâm Thâm, đừng vội đắc ý. Cô có biết Lệ Quân Trầm có quan hệ thế nào với Bạch gia không?" Trong mắt Bạch Linh lóe lên vẻ đắc ý.
Lệ Quân Trầm có quan hệ với Bạch gia ư?
"Quan hệ gì?" Hứa Thâm Thâm cau mày hỏi.
Hình như lần trước Bạch Viện Viện thấy Lệ Quân Trầm cũng không có phản ứng gì.
Bạch Linh cười đầy ẩn ý: "Đừng vội, chẳng mấy chốc cô sẽ biết thôi."
Nói xong, Bạch Linh xoay người rời đi.
Hứa Thâm Thâm lại quay đầu nhìn về phía Lệ Quân Trầm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo hoài nghi: "Lệ tiên sinh, anh có qua hệ thế nào với Bạch gia?"
Lệ Quân Trầm biết Bạch Linh vừa rời đi.
Anh nhíu mày lạnh lùng nhìn cô: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Sao tôi biết được." Hứa Thâm Thâm khẽ cau mày: "Không phải là con riêng của Bạch gia chứ?"
Lệ Quân Trầm tối sầm mặt lại nói: "Không phải!"
"Vậy thì là gì?" Hứa Thâm Thâm cực kỳ tò mò.
"Hiện tại chưa thể nói cô biết." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ trong lòng, nếu anh có quan hệ với Bạch gia, vậy thì chẳng phải mình muốn đối phó với Bạch gia sẽ rất khó khăn ư?
Cô hơi hối hận vì đã chọc phải đại ma đầu này rồi.
Bây giờ đổi người có lẽ cũng không được nữa.
"Lệ tổng, anh cũng biết tôi không đội trời chung với Bạch gia." Hứa Thâm Thâm do dự nói: "Nếu anh ngăn cản tôi đối phó với Bạch gia, vậy..."
"Vậy thì sao?" Lệ Quân Trầm sẵng giọng nhìn cô.
"Dù sao tôi cũng phải ăn thua đủ với Bạch gia, nếu anh thật sự muốn ngăn cản tôi, tôi sẽ đổi người khác." Hứa Thâm Thâm không chút nghĩ ngợi đáp.
"Cô dám." Lệ Quân Trầm tức giận nhìn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT