Hứa Thâm Thâm trở lại linh đường, cô quỳ gối “bịch” một tiếng trước di ảnh của cha mình.

Diêu Tuyết Lệ ngồi ở trên ghế mơ màng sắp ngủ, khi bà nghe tiếng động bèn mở đôi mắt, thấy cô trở về thì bà trở nên vô cùng vui vẻ.

Bà đi qua hỏi: “Thâm Thâm, con đi đâu vậy?”

Hứa Thâm Thâm lắc đầu không trả lời bà, mà cô dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào di ảnh của cha ác độc nói: “Ba à, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, hy vọng ba ở trên trời có thể bảo vệ con và trừng phạt những người xấu đó, giúp con đoạt lại Hứa gia!”

Diêu Tuyết Lệ hiếm khi thấy Hứa Thâm Thâm lạnh lùng sắc bén như thế, bà ôm lấy Hứa Thâm Thâm thì mới phát hiện thân thể cô vô cùng lạnh lẽo: "Thâm Thâm, rốt cuộc thì con đang làm gì vậy?”

“Mẹ, con không làm cái gì cả, con chỉ nói vài câu sẽ về ngay.” Hứa Thâm Thâm cười lớn: "Mẹ, ba sẽ tha thứ cho tội bất hiếu của con chứ?”

Diêu Tuyết Lệ đau lòng nhìn cô, bà ôm cô vào trong lồng ngực mình sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài lạnh băng của cô: "Đương nhiên rồi, ba con thương con nhất, cho nên sẽ không có việc gì đâu.”

Hứa Thâm Thâm hít mũi nhắm hai mắt lại, cô mặc kệ giọt lệ chảy ra khỏi khóe mắt, đồng thời cô cũng hy vọng ba sẽ không giận cô đã bán đứng bản thân mình, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác.

Loảng xoảng một tiếng, thùng rác được đặt ở cửa ra vào bị người đá văng, cái nắp phía trên bị rớt ra khiến rác rưởi bên trong tung tóe đầy đất.

Hứa Thâm Thâm và Diêu Tuyết Lệ lập tức nhìn về phía phía sau, chỉ thấy đám người xấu mới cầm tiền chạy đi giờ lại tới nữa.

Người đàn ông cầm đầu vẫn rất đáng ghét.

“Hứa phu nhân, chị Hứa, lại gặp mặt.” Trên khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông lộ ra nụ cười tà ác, còn đôi mắt thì không an phận liên tục đánh giá Hứa Thâm Thâm và Diêu Tuyết Lệ.

“Đã đưa tiền cho các anh rồi các anh còn tới làm gì?” Hứa Thâm Thâm đứng dậy khỏi mặt đất dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, cô biết những người này tới đây không có ý tốt.

“Các người đã đưa tiền vốn cho chúng tôi nhưng chưa đưa tiền lời.” Người đàn ông cười xấu xa.

Đôi mắt Hứa Thâm Thâm bắn ra tia lạnh lùng: "Vô sỉ! Bao nhiêu đó đã là tiền vốn cộng tiền lời, tổng cộng là 700 vạn đã đưa cho các người.”

“Bao nhiêu tiền là do chúng tôi tính, nếu không muốn bị chúng tôi đánh thì mau lấy 500 vạn ra.” Người đàn ông cười âm hiểm xảo trá.

“Nằm mơ!” Hứa Thâm Thâm căm giận nhìn anh ta, đây là lừa đảo!

“Không đưa thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”Người đàn ông cười tà ác: "Đêm nay các anh em chúng ta có lộc ăn, ông đây đã làm ở khắp mọi nơi nhưng chưa từng làm ở trước linh đường, ha ha.”

Mấy người anh em bên cạnh anh ta đều cười rộ lên một cách dâm đãng, tiếng cười đó khiến con người ta vô cùng bất an.

Diêu Tuyết Lệ bảo vệ Hứa Thâm Thâm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Hứa Thâm Thâm sẽ bị bọn họ phá hỏng mất.

“Các người không được chạm vào con gái của tôi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt hết đám du côn các người đấy!” Diêu Tuyết Lệ quát lớn với bọn họ.

Tuy trước giờ bà rất nhút nhát, nhưng lúc nên đứng ra thì bà tuyệt đối sẽ không lùi bước.

“Con đàn bà thối dám báo cảnh sát à?” Người đàn ông tiến lên một bước xách cổ áo Diêu Tuyết Lệ lên, anh ta dùng ánh mắt hung ác nhìn bà.

Hứa Thâm Thâm nóng nảy vươn tay đẩy anh ta ra: "Buông mẹ tôi ra, nếu không các người đừng hòng lấy đi một phân tiền nào!”

“Mẹ nó, ông đây ghét bị người khác uy hiếp nhất!” Người đàn ông trở tay cho Hứa Thâm Thâm một cái tát ngay tức thì, khiến cô ngã vào trên ghế được đặt chỉnh tề ở bên cạnh.

Hứa Thâm Thâm không đứng vững nên cả thân thể bị va vào làm ghế dựa ngã xuống, những chiếc ghế dựa vô tình đè lên người cô khiến cô gần như muốn xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play