"Này, Đường, chị gái cậu thật sự kết hôn rồi à?"
Lục Viên Chấn đứng sát vào Diệu Đường, hỏi thầm, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
chị Hàm đã kết hôn có vợ rồi, sao cậu lại không biết nhỉ, không phải Đường đang lừa chứ.
Lục Viên Chấn đầy sự nghi ngờ, dù sao toàn bộ người thủ đô có ai không biết người đứng đầu trong các cô ấm Diệu Hàm là kẻ không gần nữ sắc.
Bình thường đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì đều lạnh nhạt, vì vậy khi nghe thấy tin chị Hàm kết hôn cậu thật sự rất kinh ngạc.
"Đương nhiên là sự thật, không tin cậu hỏi chị hai cậu xem, chị Hàm tôi cùng với chị dâu ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng đã lấy, cậu nói xem thật hay giả!"
"A, không đúng, nếu nói như thế, vì sao chú Diệu còn muốn chị Hàm lấy cô cả nhà họ Hạng, điều này nói vô lý quá!" Đầu óc Lục Viên Chấn xoay chuyển nhanh chóng, cậu nghi ngờ hỏi.
"Xùy, nói linh tinh!" Diệu Đường cười lạnh một tiếng, nhắc tới nhà họ Diệu trong đầu không khỏi có chút khó chịu.
Đúng lúc này, một bóng dáng thướt tha từ đằng xa chậm rãi đi tới.
Diệu Đường vừa nhìn thấy bóng dáng Hân Nghiên, lập tức kích động há miệng gọi to, càng ân cần chạy về phía Hân Nghiên, trên mặt đầy ý cười: "Chị dâu, cuối cùng chị đã đến, vất vả lắm mới chờ được chị đến!"
Diệu Đường vừa chạy đến, thì Lục Viên Chấn bên cạnh cũng chạy đến theo.
Trên mặt cũng mang theo vẻ cung kính ân cần vui vẻ nhiệt tình kêu to: "Chào chị dâu, em là Lục Viên Chấn, là bạn tốt của Diệu Đường!"
"Chào cậu!" Hân Nghiên nhìn gương mặt Lục Viên Chấn đang tươi cười, khẽ gật đầu.
Vài cậu ấm ăn chơi khác cũng nhao nhao chăm chú nhìn về phía Hân Nghiên, nhìn thấy một người lạnh lùng, dáng người nóng bỏng, người đẹp với gương mặt xinh xắn lập tức không nhịn được nhìn thêm vài lần, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Không nghĩ tới cô ấm đứng đầu thủ đô lại thích người đẹp nóng bỏng như vậy, ánh mắt này, vô cùng cao.
Ánh mắt Hân Nghiên lạnh lùng quét qua toàn trường, trên sân đua xe náo nhiện thỉnh thoảng truyền đến từng đợt âm thanh reo hò cùng với tiếng cổ vũ.
Tiếng động cơ nổ vang đinh tai nhức óc, xuyên qua không khí.
Mang theo sự kích thích.
"Cậu còn chơi đua xe?"
Hân Nghiên nhíu mày, ngược lại nàng không nghĩ tới thằng nhóc Diệu Đường này lại thích chơi trò kích thích như vậy.
"Hì hì, chị dâu, chuyện này chị không thể nói cho chị Hàm em biết nhé, nếu không để chị Hàm ấy biết được chắc chắn sẽ đánh em tàn phế!" Diệu Đường trưng ra vẻ mặt nịnh nọt cười cười.
Hân Nghiên khẽ gật đầu: "Nói đi, bảo chị đến giúp chuyện gì?"
"Chị dâu, chuyện này để em nói đi!" Lục Viên Chấn bước đến, cười nhìn Hân Nghiên rồi nói.
"Bãi đỗ xe ngầm này mỗi tháng đều có vài lần thi đấu đánh bạc công khai, là mỗi đội xe tự mình tìm người đua xe thi đấu với nhau, đặt cược thắng thua theo tỉ lệ.
Hôm nay không biết có phải nhân phẩm không tốt hay không, mà đến tận bây giờ vẫn chưa thắng được một trận nào, tiền trong tay cũng đã thua sạch rồi, cho nên mới nghĩ đến gọi chị dâu đến đây giúp đỡ, cứu vãn tình thế, hì hì!"
Lục Viên Chấn nói xong, hai người đều không ngừng sợ sệt nhìn Hân Nghiên, sợ chị dâu không đồng ý giúp đỡ, nếu vậy bọn họ thật sự chỉ còn cách trần chuồng đi về thôi.
Nghe rõ lý do xong, Hân Nghiên coi như đã hiểu rõ, ngược lại nàng không nghĩ tới ngay tại thủ đô nước Z cũng có bãi đua xe ngầm quy mô lớn như vậy, hơn nữa còn có hình thức thi đấu như thế.
Trái lại cũng có chút thú vị, vô tình nhìn cuộc thi đấu kích thích trên sân khấu phía xa xa, Hân Nghiên không khỏi sôi sục nhiệt huyết, dâng lên vài phần chiến ý.
"Thua bao nhiêu rồi?"
"Ách, thua mười tám tỷ, đây chính là tất cả tiền sinh hoạt cả đội chúng em cộng lại, chị dâu chị nhất định phải giúp đỡ, nếu không mỗi người chúng em chỉ có thể uống gió tây bắc mà sống!"
Diệu Đường càng nói càng đáng thương, vẻ mặt đầy sự tủi thân nhìn Hân Nghiên.
"Quy tắc thế nào?" Hân Nghiên không thèm nhìn Diệu Đường, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào sân đua xe.
"A?" Diệu Đường và Lục Viên Chấn đều không nghĩ ra, không rõ câu hỏi của Hân Nghiên có ý gì.
"Tôi muốn hỏi trận đấu này quy tắc thế nào?"
Hân Nghiên thu lại ánh mắt trên sân đấu, chuyển sang nhìn Diệu Đường, dò hỏi.
"A, chị dâu hỏi cái này à!" Diệu Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, giải đáp.
"Hôm nay tổng cộng có sáu đội xe tham gia thi đấu, mỗi một đội đều có năm người, lần lượt tham gia thi đấu, cuối cùng dựa theo số lần thắng chọn ra top 3 rồi tiến hành trchị Hàmđoạt quán quân.
"
Trận đấu giành quán quân thì ba đội mỗi đội cử ra một người tiến hành thi đấu, người đứng đầu chính là quán quân, chị dâu chị biết phần thưởng của người đoạt quán quân lần này là gì không?"
"Là cái gì?" Vẻ mặt Hân Nghiên hiếu kỳ.
"Một triệu đô la mỹ!" Diệu Đường hoảng sợ nói.
Hân Nghiên cũng sững sờ, nàng không ngờ chức quán quân này lại đáng giá một triệu đô la mỹ, tương đương với hơn hai mươi tỷ đấy, đối với người bình thường mà nói sức hấp dẫn thật sự rất lớn.
"Đường đang thi đấu đến vòng mấy rồi hả?"
"Vòng cuối cùng rồi, nếu thắng chúng ta đứng thứ ba, vẫn còn cơ hội tranh giải quán quân cuối cùng, nếu như bị thua, vậy thì gameover!"
"Tỉ lệ đặt cược bao nhiêu?" Hân Nghiên nhìn mấy đội xe khác, dò hỏi.
"Đội mình đang xếp thứ tư, trước mắt tỉ lệ đặt cược là một ăn sáu!"
"Đi, cược thêm ba mươi tỷ đặt chúng ta thắng!" Hân Nghiên liếc qua Diệu Đường, lạnh lùng nói.
"Ba! Ba mươi tỷ?"
Đột nhiên nghe thấy con số này Diệu Đường lập tức sợ đến mức choáng váng, vẻ mặt kinh hoàng nhìn chị dâu nhà mình, khuân.
Mặt Lục Viên Chấn đứng bên cạnh cũng mang biểu cảm khiếp sợ.
Ba mươi tỷ, chị dâu nhà họ Diệu này đúng là khí phách ngút trời, đây là muốn dùng tiền đập chết tiết tấu của những tay đua xe kia sao?
"Chị dâu, chị nhất định phải cược ba mươi tỷ sao, chị chắc chắn chứ?" Diệu Đường trong lòng muốn khóc, đồng thời cũng oán trách chị gái nhà mình trọng sắc khinh đệ, cho chị dâu nhiều tiền như vậy, lúc cho cậu thì keo kiệt muốn chết.
Diệu Đường hiển nhiên coi việc có nhiều tiền như vậy là nhờ công của chị gái mình cho chị dâu, không nghĩ ngợi chút nào.
Nhưng mà ̣chị dâu cho mình nhiều tiền thế, lần này cược ba mươi tỷ, nếu lỡ bị thua thì phải làm sao bây giờ.
Đội của bọn họ vốn phần thắng không lớn, tỷ lệ thua xác suất đạt tới bảy tám mươi phần trăm là rất cao rồi.
Nếu như thua cuộc, ba mươi tỷ này không phải giống như nước đổ lá khoai sao?
"Yên tâm đi, có tôi ở đây, không thua được!"
Hân Nghiên lạnh lùng kiêu ngạo mở miệng, con mắt lạnh lẽo toát ra vầng sáng tự tin, khí thế cuồng vọng cao quý quanh thân phát ra hoàn toàn, là Lục Viên Chấn chấn động sợ hãi không thôi.
"Hạo, chị dâu cậu có thân phận gì, sao tôi cứ cảm thấy trên người chị dâu Đường mang một loại khí thế liều mạng giống như chị Hàm vậy!" Lục Viên Chấn khẽ thì thầm bên tai Diệu Đường.
Diệu Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Nói thật, tôi cũng không biết chị dâu là người thế nào, có điều tôi tin tưởng người có thể được chị gái tôi thích thì nhất định không phải là người bình thường!"
"Vậy, ba mươi tỷ này thực sự đặt cược à, nếu lỡ bị thua thì phải làm sao bây giờ, hôm nay tay đua xuất chiến cuối cùng của mấy đội đua xe kia đều không phải đèn đã cạn dầu!" Lục Viên Chấn không nhịn được nhắc nhở.
"Đánh bạc vậy, đặt đi, nếu như chị dâu đã bảo cược, tôi sẽ tin chị ấy một lần, đợi lát nữa nói rõ với Chuột một chút, bảo cậu ta cố thêm chút, thế mà chị dâu tôi cược ba mươi tỷ cho cậu ấy đấy!" Diệu Đường cắn răng, kiên quyết nói.
"Chỉ mong sẽ thắng!" Lục Viên Chấn chau mày, vẫn không nhịn được có chút lo lắng.
.