Trời cũng nhá nhem tối, Uyển Linh vẫn ngồi yên vị trên chiếc giường tân hôn, rèm đỏ bay phấp phới. Một tiếng “hoàng thượng giá đáo” từ ngoài cửa vang tới, nàng căng thẳng không thôi. Hai bàn tay lúc này đang đặt nghiêm chỉnh trên đùi cũng bất giác nắm chặt lại.
Tiếng đẩy cửa bước vào, Uyển Linh lén hít một hơi thật sâu, cố giữ cho mình bình tỉnh, sau đó bước lên phía trước hành lễ.
“Bệ hạ vạn an”
Âm thanh nhỏ nhẹ, thanh thoát khiến cho Ý Hiên có chút ngây người. Hắn không ngờ giọng nói của nàng vậy mà lại có thể trong trẻo và ngọt ngào đến thế, trong phút chốc hắn có chút rung động.
“Nền đất rất lạnh, nàng đứng lên đi thôi”
Uyển Linh đang quỳ dưới đất, thấy bàn tay hắn đưa ra đỡ nàng dậy thì cũng không từ chối mà nắm lấy.
“Tạ bệ hạ”
Nàng không nhịn được mà ngước mắt lên nhìn, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn hắn kỷ đến như thế.
Gương mặt của hắn không hẳn là quá anh tuấn như những người mà nàng đã gặp, nhưng lại hơn họ một chút khí phái của nam nhân, dáng người đỉnh đạc, đôi mắt đen như mực cùng chiếc mũi cao. Trông hắn rất có khí chất của một bậc đế vương.
Ý Hiên nhìn tân hậu trước mặt, đôi mắt to tròn, hàng lông mày lá liễu không cần tô điểm cũng đã đen như mực. Hắn thiết nghĩ, có lẽ dung mạo dưới khăn voan kia có lẽ cũng không tâm thường. Thấy nàng bình tỉnh như vậy, trong lòng hắn có chút phức tạp. Một nữ nhân còn chưa kịp cập kê mà lại tình nguyện gả đến một quốc gia xa lạ, chưa kể, đại tỷ của nàng lại qua đời cách đây chưa lâu. Quả thật không biết là Minh Lang hoàng đế đang có ý định gì. Rất có thể, ông ta đang muốn gài người đến bên cạnh hắn.
Từ sớm hắn đã để ý đến từng cử chỉ của nàng, khi thấy nàng không có vẻ gì là ngại ngùng, e thẹn như những nữ tử khác trong hậu cung, mà còn cả gan nhìn thẳng vào hắn. Hắn có chút ngạc nhiên, nhìn nàng có vẻ cũng còn chưa đầy mười lăm tuổi, vậy mà lá gan đã lớn như thế. Một ý định chợt lóe lên trong đầu, hắn buông lời trêu chọc:
“Không biết hoàng hậu có vừa ý với dung mạo của trẫm?”
Biết là mình đã quá thất lễ, Uyển Linh vội cúi đầu xuống, giả vờ e thẹn đáp:
“Bệ hạ thứ tội. Chỉ là lần đầu nhìn thấy khuôn mặt rồng, thần thiếp không nhịn được mà tham lam muốn nhìn thêm một chút”
“Khuôn mặt rồng ư?”, Ý Hiên thầm nghĩ trong đầu, tân hậu của hắn quả thật cũng có chút biết nịnh nọt người khác. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được những lời như thế. .
Truyện Khoa Huyễn“Sao nàng lại ví khuôn mặt trẫm là khuôn mặt rồng?”
Uyển Linh mỉm cười: “Không phải người ta thường ví vua của một nước là rồng ư? Vậy nên thần thiếp mới có suy nghĩ như vậy”
“Nếu vậy thì phụ hoàng nàng cũng là rồng, sao có thể nói đây là lần đầu nhìn thấy được”
“Phụ hoàng thần thiếp là rồng của Minh Lang quốc, còn bệ hạ là rồng của Nguyệt Thần quốc. Chưa kể, phụ hoàng thần thiếp nay đã là lão rồng, chỉ có mẫu hậu thiếp mới thích nhìn thôi”
Uyển Linh nhắc tới phụ mẫu mình thì trong lòng có chút vui vẻ.
Mặc dù câu trả lời của Uyển Linh không liên quan lắm đến câu hỏi, nhưng Ý Hiên cũng không muốn bắt bẻ nữa. Dù sao nàng ấy vẫn đang còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu đến một quốc gia lạ, khó tránh khỏi lạ lẫm.
Hắn nắm tay nàng, đưa đến bên cạnh giường rồi kéo nàng cùng ngồi xuống.
Cảm nhận được sự run rẩy từ bàn tay nàng truyền đến, hắn có chút thương tiếc, lại cũng cảm thấy buồn cười. Ai đó mới lúc nãy còn buông lời nịnh nọt với hắn, cả gan nhìn thẳng vào mặt hắn. Vậy mà bây giờ lại trở nên sợ sệt như thế.
Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ mình đã làm ra hành động gì đáng sợ, dọa đến nàng rồi ư?
Sau khi yên vị trên giường lớn, cuối cùng tay của hoàng thượng cũng buông tay nàng ra. Uyển Linh lén thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả thật bây giờ tâm nàng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Biết là nàng đang lo lắng điều gì, Ý Hiên cũng không làm khó nàng nữa mà nhẹ nhàng nói:
“Tối nay nàng cứ nghỉ ngơi trước đi. Trẫm nghe nói nàng vẫn còn chưa cập kê, vậy nên việc động phòng vẫn là nên dời lại thì sẽ tốt hơn”
Uyển Linh trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, nàng không nghĩ vị hoàng đế này vậy mà lại tha cho nàng dễ dàng như vậy.
Lúc nàng đang tính trả lời lại thì nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Biết là có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng ở đây lại có hoàng thượng nên nàng cũng không tiện lên tiếng. Nàng nhìn trộm qua nhìn Ý Hiên, thấy đôi lông mày hắn đang nhăn nhúm lại thành một hàng, sau đó nghiêm nghị nói vọng ra:
“Triệu Ân, ngoài đó đang có chuyện gì?”
Triệu thái giám nghe thấy gọi mình thì cũng không dám đẩy cửa đi vào, mà chỉ to giọng đáp: “Bẩm bệ hạ, là nha hoàn của Lâm quý phi tới, nói là đại hoàng tử có chút không khoẻ. Cầu người sang xem một chút”
“Thái y đâu? Sao không biết đường mà gọi, qua đây gọi trẫm thì có ích gì?”
Mặc dù đang rất tức giận vì sự vô phép tắc của nha hoàn Lâm quý phi, nhưng Ý Hiên cũng biết phân tích lợi hại. Nếu quả thật là đại hoàng tử có chuyện thì cũng không thể không quan tâm.
Lúc hắn đang tính quay qua nói với Uyển Linh một tiếng thì đã bị nàng cướp lời trước:
“Bệ hạ, bệnh tình của đại hoàng tử quan trọng, nếu được mong bệ hạ đến nhìn một chút. Thần thiếp cũng sẽ đi cùng người”
Thấy Uyển Linh hiểu chuyện như thế, Ỷ Hiên trong lòng cũng có chút hoà hoãn. Hắn nắm lấy tay nàng khuyên nhũ:
“Nàng thời gian qua đi đường xa mệt nhọc, chưa kể hôm nay còn phải vất vả chống đỡ cả một ngày dài làm lễ, vẫn là nên nghỉ ngơi đi thôi. Để trẫm qua nhìn một chút cũng được”
“Bệ hạ, người đã quên Hiên nhi cũng là cháu trai của thần thiếp rồi sao? Hôm nay, chúng ta đã làm kết tóc phu thê. Vậy bây giờ Hiên nhi cũng là con trai của thiếp. Thiếp làm sao có thể không quan tâm đây?”
Ý Hiên còn chưa kịp tiếp lời thì đã thấy Uyển Linh quỳ xuống trước mặt.
“Bệ hạ, trước khi thần thiếp được gả qua đây, những lời người đã hứa với phụ hoàng thần thiếp, liệu người còn nhớ?”
Thì ra, trước khi Uyển Linh gả qua Nguyệt Thần quốc, nàng đã xin phụ hoàng mình gửi thư trước cho Nguyệt Thần hoàng đế. Nội dung thư chỉ rõ, sau khi liên hôn, Minh Lang quốc sẽ hỗ trợ Nguyệt Thần quốc về binh lực nếu có chiến sự. Nhưng bù lại, sau khi tam công chúa được gả qua, ngôi vị hoàng hậu bắt buộc phải thuộc về nàng, đồng thời đại hoàng tử cũng phải được đưa tới cho nàng nuôi dưỡng.
Ý Hiên có chút nhíu mày. Mặc dù là hắn đã hứa với Minh Lang hoàng đế như vậy, nhưng trước đó hắn đã giao đại hoàng tử cho Lâm quý phi nuôi dưỡng, giờ mà dành lại chỉ e rằng sẽ gây tổn thương cho nàng ta.
Chưa kể, trước đây hắn từng hứa với nàng ta rằng sẽ cưới nàng làm chính thê, nhưng cả hai lần đều không thể thực hiện được lời hứa. Giờ mà dành lại đứa nhỏ, hắn lại càng cảm thấy không nỡ.
Thấy hoàng thượng có vẻ do dự, trong lòng Uyển Linh âm thầm cảm thấy không tốt. Nàng uyển chuyển nói:
“Thần thiếp biết hiện giờ quý phi nàng ấy đang nuôi dưỡng Hiên nhi rất tốt, nhưng dù sao thì rốt cuộc cũng không phải là hài tử thân sinh, sau này nàng ấy còn có hài tử riêng của mình, khó có thể đảm bảo có thể chăm sóc tốt cho Hiên nhi. Vậy nên, thần thiếp to gan xin hoàng thượng hãy vì liên bang hai nước mà chấp thuận. Vốn phụ hoàng gả thiếp thân qua đây cũng vì nghĩ đến người nữ nhi đã mất của người. Ông không muốn hài tử duy nhất của nàng ấy không nơi nương tựa. Xin bệ hạ thành toàn”
Nói xong, nàng không quên dập đầu xuống đất một cái thật mạnh, tỏ vẻ sự quyết tâm.
Ý Hiên thấy thế cũng đành thỏa hiệp. Những lời nàng ấy nói, suy cho cùng cũng không phải là vô lý.
Buông một tiếng thở dài, hắn đỡ nàng đứng dậy rồi nói:
“Vậy thì theo ý của nàng đi”
“Tạ bệ hạ”