Triệu thái giám bước tới gần miệng giếng, sau đó đưa chiếc đèn lên cao. Hắn có chút e dè không dám nhìn thẳng xuống phía dưới, sợ phải thấy thứ không nên thấy.

Mặc dù sợ hãi là như thế, nhưng đây là hoàng lệnh, hắn lại không dám làm trái. Hắn cố hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng xuống giếng.

Hình ảnh phía dưới miệng giếng khiến hắn hoảng sợ tới mức làm rơi luôn chiếc đèn lồng trên tay xuống đất.

Như không thể tin vào mắt mình, hắn chầm chậm lùi về phía sau. Ánh mắt đau khổ nhìn về phía hoàng thượng.

“Bệ hạ, phía dưới quả thật là có người chết.”

Trịnh Gia Ý Hiên nén tiếng thở dài, án mạng xảy ra ở trong cung cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Nhưng xác chết lại xuất hiện ở nơi này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ngươi đi ra phía ngoài gọi thị vệ đến đây.”

“Dạ, bệ hạ.”

Đợi Triệu thái giám rời đi, Trịnh Gia Ý Hiên mới nhìn sang phía bên cạnh. Thấy Uyển Linh đang đứng đó, bình tỉnh nhìn về phía nha hoàn kia, sau đó lại nhìn vào giếng nước. Trên mặt nàng không hề có một chút biểu cảm nào gọi là sợ hãi.

Hắn cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên. Không phải trong những trường hợp như này, nữ nhân thường tỏ ra rất kinh sợ hay sao?. Như nha hoàn đang ngồi dưới đất kia vậy.

Mặc dù thắc mắc là thế, nhưng hắn vẫn ân cần đưa ra lời đề nghị: “Hay là ta đưa nàng về cung nghỉ ngơi trước?. Chứ không, lát nữa lại phải nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Ta sợ sẽ khiến nàng kinh hãi.”

Thấy hắn quan tâm mình như vậy, Uyển Linh cười lạnh trong lòng. Những hình ảnh như vậy, bổn cô nương đây thấy qua cũng không phải là ít. Thậm chí, có những khi còn kinh khủng hơn nhiều. Ngay cả xác chết thối rữa nàng cũng đã thấy qua.

“Thần thiếp không sao, bệ hạ đừng lo lắng quá. Thần thiếp muốn ở đây bên cạnh người”.

Nhìn vẻ kiên định của nàng như vậy, Trịnh Gia Ý Hiên cũng không ép nàng phải rời đi nữa, mà chỉ lặng lẽ nắm tay nàng thật chặt để chấn an.

Uyển Linh nhìn đôi bàn tay to lớn đang bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của mình, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn cứ thể phủ lấy đôi bàn tay nàng. Như thường ngày, có lẽ nàng sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng hôm nay, hắn lại nhắc đến Bội Linh làm cho tâm nàng trở nên lạnh lẽo.

Uyển Linh bất giác rùng mình một cái, hơi lạnh từ bả vai khiến nàng có chút run rẩy. Nàng từ từ quay đầu nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt của một phụ nhân già nua khiến nàng phải giật mình hét toáng lên.

Trịnh Gia Ý Hiên thấy vậy thì nghĩ là nàng sợ hãi, hắn ôm chầm lấy nàng, sau đó nhẹ nhàng an ủi: “Không sao cả, có ta đây. Yên tâm, không ai có thể làm hại nàng.”

Uyển Linh bình tỉnh lại, nghe được những lời chân tình như vậy từ hắn, dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự lúc này, nàng cảm giác tim mình cũng có chút rung động.

Đẩy nhẹ hắn ra, nàng lấp liếm nói: “Có lẽ là khung cảnh này quá đáng sợ, chỉ một cơn gió thoáng qua cũng khiến thiếp phải giật mình run sợ.”

Trịnh Gia Ý Hiên mỉm cười yêu chiều nhìn nàng: “Vậy nên ta mới khuyên nàng nên về cung trước để nghỉ ngơi.”

Uyển Linh cũng không khách sáo nữa mà nói: “Vậy thì thiếp xin phép về tẩm cung nghỉ ngơi trước. Nếu bệ hạ có việc gì cần thiếp, thì cho người tới Phượng Nghi cung báo cho thiếp một tiếng.”

“Nàng đợi một chút, Triệu Ân chắc cũng gần về tới, hắn sẽ đưa nàng về.”

Uyển Linh không khách sáo nữa mà gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, Triệu thái giám cũng mang theo thị vệ quay lại. Sau khi bàn giao hết cho thị vệ, Triệu thái giám đích thân đưa Uyển Linh về Phượng Nghi cung.

Tới trước cổng Phượng Nghi cung, Uyển Linh quay đầu lại nói với Triệu thái giám:

“Đưa ta tới đây là được rồi, ngươi đi về làm việc của mình đi, có lẽ bệ hạ vẫn đang đợi.”

“Thế này..”.

Biết Triệu Ân đang lo lắng điều gì, Uyển Linh cười cười rồi nói: “Không phải đã tới cổng lớn rồi ư? Còn mấy bước chân nữa là đã vào tới tẩm cung của ta, ngươi còn lo lắng điều gì? Phía bên bệ hạ vẫn quan trọng hơn. Nếu có kết quả, vẫn còn mong ngươi cho người tới báo với ta một tiếng.”

“Nương nương đừng khách khí.”

Nghe hoàng hậu nói rất có lý, Triệu Ân cũng không khách sáo nữa mà cáo từ rời đi.

Đợi Triệu thái giám đi xa. Lúc này, Uyển Linh mới đi ra một góc khuất không người. Nàng nhìn quanh một lúc, xác định không có ai ở gần đây thì nàng mới yên tâm nhìn sang bên cạnh mình. Người phụ nhân lúc nãy mà nàng nhìn thấy ở Thuý Hoa cung, lúc này vẫn đang đứng ở đây, bên cạnh nàng. Thực tế, đó là một hồn ma già nua.

“Ngươi là ai? Sao lại biết ta có thể nhìn thấy ngươi mà gọi?.”

Biết mình đã dọa đến hoàng hậu sợ, hồn ma kia cười khổ đáp: “Dạ bẩm, lão nô là ma ma từng hầu hạ bên cạnh thái phi, lúc người còn sinh thời.”

Uyển Linh ngạc nhiên, nhìn hồn ma trước mắt cũng không phải là oan hồn, sao lại có thể ở lại nhân gian lâu đến như thế?.

Như hiểu được ý nghĩ trong đầu của hoàng hậu, hồn ma kia lên tiếng đáp: “Lão nô vì có việc chưa hoàn thành, nên không thể nào rời đi được.”

“Chuyện gì mà khiến ngươi cố chấp đến như thế? Trong khi, chủ tử ngươi cũng đã rời đi rất lâu.”

Hồn ma kia thở dài: “Đúng vậy, chủ tử của lão nô mặc dù đã rời đi rất lâu, nhưng tâm nguyện của người thì vẫn còn tại. Lão nô chống chọi đến ngày hôm nay, âu cũng là vì muốn thay chủ tử hoàn thành tâm nguyện.”

Uyển Linh cũng không vội hỏi tâm nguyện đó là gì, mà chỉ hỏi: “Vậy nha hoàn kia thắt cổ tự vẫn có phải là do ngươi xúi giục?.”

Hồn ma kia không lưỡng lự mà gật đầu thừa nhận: “Đúng là lão nô”.

Ngưng một chút, bà ta nói tiếp: “Mặc dù là lão nô đã dẫn đường cho nàng ta tự tìm đến cái chết. Nhưng một phần cũng là do số mệnh của nàng ta đã tận. Chưa kể, nàng cũng đâu có ý định muốn sống tiếp. Chết ở đâu cũng giống nhau cả, chi bằng lão nô dẫn nàng ta đến đó, thì khi nàng ta chết lão nô mới có thể rời đi.”

Mặc dù Uyển Linh đã biết trước điều này, nhưng cũng không thể nén nổi một tiếng thở dài.

“Nếu ngươi làm như vậy, thì cũng chẳng khác gì gián tiếp giết chết nàng ta. Như thế, lúc ngươi xuống âm tào cũng sẽ gặp khó khăn muôn phần. Không khéo lại bị đày xuống tận 8 tầng địa ngục.”

Hồn ma kia cười khổ: “Lão nô biết.”

“Ngươi biết vậy sao ngươi còn làm?”.

“Vì nếu không làm như vậy, lão nô không thể nào dẫn dụ được người tới đây.”

“Tại sao lại không thể cơ chứ? Ngươi có thể tới Phượng Nghi cung để gặp ta cơ mà?.”

Hồn ma kia hai mắt đẫm lệ, bà nói với Uyển Linh: “Lúc chết, lão nô bị người ta dùng cấm chế trên người, nên không thể nào rời đi quá xa nơi mình đã chết. Từ sau khi thái phi rời đi, nơi đó cũng đã trở thành cấm địa của hoàng cung, ngay cả các hồn ma cũng ngại tới đó trú ngụ chứ đừng nói chi là người. Chỉ duy có nha hoàn kia là thường xuyên lui tới, bởi vì nàng ta đem lòng yêu một tên thị vệ. Thấy trong Thúy Hoa cung vắng vẻ nên mới vào đó mà vụng trộm. Không ngờ về sau, khi phát hiện nàng ta có thai, tên thị vệ ấy liền tráo trở chối bỏ, sỉ vả nàng ta là chửa hoang. Thế nên nàng ta mới trăm phương ngàn cách tìm đến cái chết.”

Uyển Linh thở dài, nữ nhân trong hậu cung đều là người của hoàng đế. Trừ phi được sự cho phép của hoàng thượng rời khỏi cung thì mới được kết hôn, còn không thì phải đành giữ gìn trinh tiết của mình như vậy mà đợi đến ngày chết già ở trong hoàng cung.

Trong phút chốc, Uyển Linh cảm thấy phép tắc của hoàng cung này thật đáng sợ. Có biết bao nhiêu tuổi xuân của thiếu nữ phải chôn vùi ở đây cơ chứ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play