Khép lại quyển nhật kí, cô không khỏi thở dài. Cái mớ rắc rối mà thân thể này để lại khiến Băng Băng không khỏi đau đầu. Đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh…

Đùng…đùng…đùng…

Hiện giờ cô không dám ra ngoài khi chưa chuẩn bị đối mặt với mọi thứ diễn ra xung quanh thân thể này. Nhưng dù không bước ra thì với ánh sáng xanh đỏ hiện ra lần lượt trên cao, cô cũng đoán đó là pháo hoa. Đã qua năm mới sau?

Cũng phải, đây là một quốc gia không có trong lịch sử, thời gian xuyên qua cũng không giống nhau… Năm mới sao? Không ngờ lại xuyên qua ngay thời khắc này, nhớ hằng năm mỗi lần đến giao thừa cô và nàng đều ở cùng nhau ăn một bữa cơm đón mừng năm mới. Nhưng hiện giờ cô… Hazz

Dù sao cũng không muốn nghĩ nữa, cô cảm thấy mệt mỏi nên lên giường ngủ một giấc. Biết đâu sáng hôm sau tỉnh dậy lại là ở hiện đại cũng nên.

Bất quá ông trời không theo ý nguyện của cô, sau khi thức dậy cảnh vật vẫn như cũ. Cô cũng không quá bận tâm, dù ở đâu cô cũng sẽ cố gắng sống tốt, chỉ là tình trạng hiện giờ của Diệp Linh như thế nào cô không rõ.

Y phục cổ đại cô cũng biết được chút kiến thức nên có thể tự mình thay được. Lại nói, nơi Ngọc Thanh cung này không có lấy một nha hoàn, hay nói không ai muốn theo một quý phi thất sủng là cô. Băng Băng cười nhạt, không có người cũng tốt, đỡ chuốc lấy phiền phức.

Nhưng mọi chuyện vẫn là không theo ý cô, vừa mới thay xong y phục cánh cửa đã nhanh chóng mở ra. Một vị cô nương từ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy cô đang ngồi trên giường liền nhanh chóng chạy đến hỏi:" Nương nương, người không sao đấy chứ? Nô tì mang thức ăn đến trễ, mong nương nương lượng thứ". Vừa nói xong, vị cô nương kia lấy trong tay áo ra một gói thức ăn, bên trong chính là màn thầu cùng một ít điểm tâm sáng.

Cô khẽ đánh giá người trước mắt, tìm tòi một chút, lại nhớ trong cuốn nhật kí kia có nói đến cung nữ tên A Hân là nha hoàn thân tín của mình, sau khi vào cung "cô" cũng mang A Hân vào theo. Ở đây A Hân cũng không bị bắt nạt, duy chỉ có không tín nhiệm của đại tổng quản trong cung nên không có nhiều ưu đãi, tỉ như không được thưởng chút tiền, không thưởng một chút thức ăn,…

Cũng bởi vì "cô" không được sủng ái nên cũng chẳng ai để ý mà mang thức ăn đến. A Hân lén lút cũng có chức vụ gì đó trong bếp nên khó khăn lắm mới lấy được một ít thức ăn mang cho chủ tử của mình.

NGOẠI TRUYỆN 3:

Băng Băng thầm thở dài, xem ra cuộc sống sau này có phần khó khăn đây. Băng Băng nhìn gói thức ăn rồi lại nhìn A Hân hỏi:" Cô đã ăn chưa?"

" Ách… nô tì ăn rồi" A Hân có phần ngạc nhiên khi cô hỏi mình. Theo như tính cách của "cô" thì mỗi khi mang thức ăn đến trễ đều bị la mắng, cớ sao hôm nay lại…

Cô dường như biết được trong lòng A Hân nghĩ gì không khỏi lắc đầu, rốt cuộc để cô xuyên vào thân thể này là tốt hay xấu đây…

Cô một lúc lâu sau lên tiếng:" Bấy nhiêu đây ta ăn không hết, cô cũng ăn cùng ta đi "

A Hân cảm động nhìn cô:" Nương nương, nô tì…"

Cô nhíu mày nói:" Từ giờ trở đi cô cứ gọi ta là Băng Băng, nếu khó quá có thể gọi là tiểu thư, gọi bằng nương nương ta nghe không thích hợp. Còn nữa, đừng xưng mình là nô tì nữa, ta cũng không thoải mái"

A Hân mấp máy môi định nói nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của cô A Hân chỉ có thể đồng ý mà gật đầu:" Nô… A Hân đã biết"

Cô có phần hài lòng:" Vậy được rồi, cô cũng ăn cùng ta"

A Hân là cung nữ của Dương quý phi nên cũng không có việc gì làm, lại không ai quan tâm đến. A Hân cũng chỉ biết tùy tiện dọn dẹp phòng, quét lá trước sân, lâu lâu lại giúp các cung nữ khác làm việc, coi như là cũng rảnh rỏi đi. Sinh sống trong Ngọc Thanh cung này như đang ở trong một lãnh cung, không ai ngó ngàng đến. Duy chỉ có khác một chỗ là có thể tự do đi lại mà thôi…

Âu cũng tốt, cô sau khi ăn xong liền ra ngoài xem xem nơi mình sống thật sự có hình dạng như thế nào.

Mở cửa ra, ánh sáng ập vào, không khí buổi sáng thật trong lành nhất là đầu năm mới. Không khí pha chút mới mẻ, có chút ngòn ngọt mang đến cảm giác sảng khoái, khác hẳn buổi sáng nơi thành thị ô nhiễm. Cô hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi chậm rãi thở ra, thật trong lành!

Nhìn xung quanh, cây cối mọc dày đặc khiến người ta có cảm giác có phần âm u, dù đã quét tước gọn gàng nhưng vẫn có cảm giác tù túng ngột ngạt. Cô nhíu mày hỏi A Hân bên cạnh:" A Hân, cô có thể dẫn ta đi một vòng quanh hoàng cung được không?"

"A?" A Hân mở to mắt nhìn cô, từ lúc vào hoàng cung đến giờ cô là lần đầu tiên đi ra khỏi phòng và muốn đi tham quan, nhưng như vậy A Hân lại thấy mừng cho cô mà gật đầu nói:" Vâng ạ, A Hân đưa tiểu thư đi! Tiểu thư, hướng này…". Nói rồi A Hân đi trước dẫn đường giời thiệu từng nơi mà mình biết cho Băng Băng nghe.

Mấy ngày trôi qua, rốt cuộc Băng Băng cũng thích nghi được với hoàn cảnh hiện tại. Ở đây, cô cũng dần có một thói quen. Chính là thường hay ra đình nghỉ mát ở gần Ngọc Thanh cung kia ngắm cảnh, không thì nhờ A Hân tìm giấy và bút ra để vẽ.

Ở trường, ngoài học ngôn ngữ ra cô còn có thể vẽ tranh. Việc vẽ tranh cũng xem như là một thói quen hằng ngày của cô, còn có nha đầu Diệp Linh, ban đầu nói thích học về phần mềm máy tính lại cũng có sở thích viết tiểu thuyết.

Tại đình nghỉ mát, Băng Băng một thân y phục màu hồ thủy đang chăm chú nhìn bức tranh của mình. Bàn tay nhỏ nhắn điều khiển nét bút uốn lượn tựa rồng bay phượng múa, dần dần hình ảnh trong tranh cũng được hiện ra.

Một phía của hồ sen đang gợn từng cơn sóng nhỏ, gió khẽ thổi qua làm lung lay vài nhánh sen, y như cảnh trước mắt. A Hân không khỏi cảm thán, thật đẹp a. Có lần A Hân hỏi cô học vẽ từ khi nào bởi trước đây cô chưa từng vẽ, cô chỉ mỉm cười nói là học được gần đây không có gì đáng chú ý. Nhưng là điều này càng làm A Hân thán phục, tiểu thư nhà mình chỉ học được vài ngày nhưng lại vẽ đẹp đến thế này thì thật là tuyệt vời. Ai dám bảo tiểu thư nhà mình là bao cỏ nữa nào?!

Băng Băng dừng bút, ánh mắt lại di chuyển về khung cảnh trước mặt, tâm hồn cô chợt thả lỏng. Mọi thứ đều vẫn yên ắng như trước, A Hân cũng thức thời đứng im lặng một bên…

Nhưng im lặng chưa được bao lâu thì có tiếng bước chân đang đi đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play