Bốn người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, đến đêm khuya họ đều mệt mỏi mà nằm xuống nghỉ ngơi…
Sáng sớm hôm sau, do chất độc còn chưa được khử hết nên hắn và Tống Thiên Cảnh còn mệt không thức sớm được. Chỉ có nàng và Băng Băng là thức sớm chuẩn bị thức ăn cho hai người họ.
Bước ra khỏi hang, nàng ngước nhìn xung quanh, bảy thân ảnh xuất hiện cúi người với nàng. Nàng nhìn người đó rồi gật đầu:" Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
" Thưa chủ nhân, trong hoàng cung đã bị thế lực của Tống Thiên Ân áp chế làm chủ. Mọi thứ rất hỗn loạn, quân lính trong kinh thành thì được Mạc Tiêu thống lĩnh. Họ có thể soán ngôi vua bất cứ lúc nào"
Nàng nhìn Băng Băng, cô lắc đầu, nàng cũng thở dài nói:" Lệnh bài này ta đã gửi lại cho Tống Thiên Vũ, từ giờ người các ngươi sẽ nghe theo sẽ là Tống Thiên Vũ. Nhớ kĩ chưa? Đây là lệnh!"
Bảy người không có ý kiến mà nói:" Vâng, thưa chủ nhân!"
Nàng gật đầu rồi đi cùng Băng Băng, hai người tính đi hái nấm về cho hai người nào đó. Bóng dáng hai người dần đi xa mà bảy thân ảnh vẫn đứng trước cửa hang, một người trong đó lên tiếng:" Chúng ta nên làm thế nào? Không lẽ để hai người họ đi một mình?"
Một người khác nhún vai:" Ý của chủ nhân là như thế, chúng ta không nên làm trái lời"
Nàng và Băng Băng đi được một lúc thì Băng Băng lấy ra một thánh trúc nhỏ ném lên trời, kí hiệu của một đội quân khác xuất hiện. Nàng nhướn mày:" Sư phụ cũng cho cậu?"
Băng Băng liếc nhìn nàng:" Chỉ mình cậu là đồ đệ của ông ấy?"
" Này, mình chỉ tò mò thôi mà. Nhìn cái gì?"
Hai người đang định đấu vỗ mồm thì một tốp hắc y nhân lại xuất hiện. Nhìn cũng đủ biết là người xấu, nàng thở dài:" Đúng là dai như đĩa".
Đúng như nàng suy nghĩ, một nam nhân xuất hiện, người này lại quen thuộc với nàng a. Chính là người gây ra mọi sự rắc rối hiện nay, Tống Thiên Ân!
Tống Thiên Ân tiến lên nhìn nàng cùng Băng Băng mà mỉm cười:" Tam muội phu, Dương quý phi, chúng ta đã tìm hai người rất lâu. Cứ tưởng hai người đã bị thú rừng ăn mất. À đúng rồi, hoàng thượng và tam đệ của ta đang ở đâu, có ở cùng hai người không?"
Nàng ngoáy lỗ tai:" Gì mà hỏi nhiều vậy, hỏi từ từ để người khác trả lời nữa chứ!"
Bốp…
Tiếng tát thanh thúy vang lên, một bên má của nàng nổi lên một dấu tay đỏ tươi đến chói mắt, mắt nàng chợt lạnh… Băng Băng định ra tay với người đánh nàng thì bị kiềm lại bởi hai hắc y nhân hai bên. Nàng cũng không hơn gì, bên má đau rát còn bị kiềm lại.
Băng Băng lạnh lùng nói:" Các ngươi muốn làm gì?"
Tống Thiên Cảnh khẽ cười tiến đến cạnh nàng, đưa tay sờ lên vết sưng trên má của nàng, nàng nhanh chóng né tránh, Tống Thiên Cảnh bật cười:" Ha ha, muốn làm gì? Đương nhiên là ta muốn làm hoàng thượng rồi! Hai nàng có nguyện ý làm quý phi của ta không?"1
Nàng cười mỉa mai:" Ha, làm quý phi? Ta đây cóc cần. Ngươi chả bằng một phần của tướng công ta!"
Tống Thiên Cảnh chợt dùng lực bóp cổ nàng:" Ngươi nói cái gì?"
" Người như ngươi không xứng đáng làm vua một nước!" Băng Băng cố vùng vẫy, hắc y nhân nhanh chóng điểm huyệt cô.
" Ha hả, ta sẽ cho các nàng thấy ta lên ngôi hoàng đế như thế nào! Nhưng mà…" Tống Thiên Ân chợt dừng rồi rút thanh kiếm bên hông của một hắc y nhân bên cạnh rồi nói tiếp:" Có vẻ các nàng không đợi được đến đó rồi. Các nàng chắc là phải chờ hai thảm bại kia xuống suối vàng gặp mặt rồi kể lại mọi thứ!"
Nói xong, Tống Thiên Ân dùng lực xoẹt một tiếng, chiếc cổ thon dài của nàng đã hiện lên một đường máu đỏ. Băng Băng chưa kịp lên tiếng thì chiếc cổ của mình cũng hiện lên một đường màu đỏ, phía trước mắt đã trở thành một màu tối đen…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT