Nàng bĩu môi khinh thường, lão ngoan đồng nhìn thấy liền trừng mắt nói:” Hừ, ta không thèm đôi co với hai nha đầu các ngươi. Xì, ta đi đây, ta không thích mấy con chuột nhắt trong hoàng cung này tí nào. Lần sau gặp lại các ngươi phải đem cho ta bình rượu ngon nhất trong hoàng cung này đó!”. Nói rồi thân ảnh của lão ngoan đồng liền biến mất, để lại không gian yên ắng như trước.

Nàng gật đầu hài lòng ngoắc Băng Băng qua, Băng Băng nhảy lên ngồi cùng nàng. Giờ đã có đồ nhắm rồi, còn chờ gì nữa. Nhập tiệc a!

Nàng há to miệng cắn một miếng gà uống một hớp rượu:” Ưm… ngon quá đi. Đúng là gà của sư phụ có khác nha”

Băng Băng mỉm cười, bất quá lại thu lại nụ cười nhanh chóng…

“Hạ quan xin thỉnh an tam vương phi và Dương quý phi” một giọng nói vang lên phía sau lưng hai người. Nàng nhướn mày cùng Băng Băng quay lại nhìn. Người đó vận một bộ y phục màu đen, khí chất bức người rất có bản lĩnh. Khí độ nghiêm trang có mang theo chút sát khí của sa trường. Chẳng ai khác là Mạc tướng quân trấn giữ vùng biên giới phía Bắc, người này khá nổi tiếng a.

Nàng cẩn thận đánh giá rồi lên tiếng:” Chẳng hay tướng quân tìm chúng ta có việc hay là tình cờ?”

Mạc Tiêu có phần ngạc nhiên với câu hỏi trực tiếp đó của nàng, nhưng rồi vẫn nói:” Hạ quan có việc muốn gặp riêng Dương quý phi một lát”

Nàng nheo mắt quay sang nhìn Băng Băng: Cậu bắt cá hai tay?

Băng Băng nghiêng đầu: Cậu nghĩ như thế nào?

Nàng mỉm cười: Đương nhiên là không rồi!

Băng Băng quay sang nhìn Mạc Tiêu gật đầu:” Được, chúng ta tìm nơi nào nói chuyện”, nói rồi Băng Băng nhảy xuống hòn sơn giả, Mạc Tiêu né sang một bên để Băng Băng đi trước rồi cất bước theo sau. Nàng nhìn theo hai người một chút rồi tiếp tục uống rượu a.

Chậc, đúng là hoàng cung này không chỉ có một con chuộc nhắt, mà tới hai con!

“ Tam muội phu, nàng ở đây?” lại là một giọng nói vang lên

Nàng hờ hững đưa mắt nhìn, một nam nhân rất đỗi anh tuấn, mặc y phục màu trắng toát, tay cầm quạt ra vẻ phong lưu. Đặc biệt là có nét giống với hắn và Tống Thiên Cảnh. Chính là nhị vương gia – Tống Thiên Ân.

Băng Băng tìm đến một nơi khuất người đứng ở đó. Mạc Tiêu đứng phía sau nhìn nữ nhân trước mắt rồi không kìm được gọi tên:” Băng nhi”

Băng Băng nhíu mày quay lại nhìn Mạc Tiêu, có khi nào là người mà “Băng Băng” này quen biết? Băng Băng vẫn không biểu cảm hỏi:” Chúng ta quen biết nhau?”

Mạc Tiêu thở dài:” Nàng lúc đó còn nhỏ nên không nhớ, ta là Tiêu ca của muội đây. Nhà ta lúc ấy sát nhà của muội, hai chúng ta lúc đó rất thân thiết. Đến khi muội 6 tuổi thì gia đình ta phải chuyển đi nơi khác, kể từ lúc đó ta không gặp lại muội nữa. Đến khi gặp lại thì muội đã thành…quý phi…”

Băng Băng nghe thế không khỏi thả lỏng người, nét mặt vẫn lạnh băng nói:” Nếu đã như vậy, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”

Mạc Tiêu nắm chặt tay:” Ta… ta lúc rời đi vẫn luôn nghĩ đến ngày hai chúng ta sẽ gặp nhau, khi đó ta sẽ đem sính lễ cầu thân với muội. Nhưng …”

“ Việc đã qua thì hãy cho nó qua, chúng ta không nên nhắc lại chuyện cũ”

Mạc Tiêu tức giận lên tiếng:” Ta lại muốn nhắc lại nó! Nàng sống bên hắn có như muội mong muốn hay không? Ta biết là hắn sẽ không yêu gì nàng đâu! Về bên ta đi, ta sẽ che chở cho nàng!”

Băng Băng lạnh lùng nói:” Mạc tướng quân, ngươi uống nhiều rượu rồi hồ đồ đi? Ta yêu ai là chuyện của ta, Mạc tướng quân không nên xen vào. Đã không còn sớm, Mạc tướng quân nên đi nghỉ ngơi. Ta có chuyện phải đi trước, cáo từ!”. Nói rồi Băng Băng rời đi.

Mạc Tiêu hốt hoảng bắt lấy tay Băng Băng:” Băng nhi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play