Minh Ngọc bất đắc dĩ thở dài nói:" Tiểu thư đấy, sao lại suy nghĩ như thế? Nữ tử phải luôn để tóc dài chứ?"
Nàng bướng bỉnh lắc đầu, Minh Ngọc cũng không biết nói như thế nào với nàng để cho nàng hiểu. Nhưng thôi vậy, Minh Ngọc nói:" Được rồi, ta sẽ mang điểm tâm đến cho tiểu thư. Tiểu thư ngồi chờ ở đây, không được cắt nữa, biết chưa?"
Nàng thành thật gật đầu, bất quá sau khi Minh Ngọc rời đi nàng liền điều chỉnh lại mái tóc còn đang dang dở của mình. Vì vết thương trên trán, nàng quyết định cắt chóp mái xéo nhằm che vết thương, cũng nhằm nhìn giống nàng ở hiện đại…
Khi Minh Ngọc bước vào liền trợn mắt nhìn nàng sau đó đi đến trách mắng:" Chẳng phải Ngọc nhi đã nói tiểu thư không được động vào tóc mình nữa sao? Sao lại cắt thành ra dạng này?"
Nàng bĩu môi:" Ta thấy như thế hợp với ta a"
Minh Ngọc nhìn nhìn nàng, đúng thật là rất hợp với nàng, hợp hơn là để tóc dài nhiều… Tóm lại là quản nàng không được a, Minh Ngọc để điểm tâm trên bàn rồi nói:" Tiểu thư, người mau ăn đi"
Trên bàn là một dĩa bánh bao, một ít bánh ngọt khác, còn có cháo trắng. Buổi sáng này khá thanh đạm nha, nàng cười cười nói:" Cô cũng ngồi xuống ăn đi"
" Cái này…"
Chưa để Minh Ngọc từ chối nàng lại bổ sung:" Ở đây không có ai nha, mau ăn đi. Bấy nhiêu đây ta ăn cũng không hết, bỏ thì uổng a". Minh Ngọc chần chừ nhưng vẫn gật đầu ngồi vào, đây có lẽ là nha hoàn đầu tiên được ăn cùng chủ tử của mình… Trong lòng Minh Ngọc nghĩ vậy…
Nàng đang ăn chợt nhận ra điều gì liền hỏi:" Minh Ngọc này, lúc cô vào nhà bếp lấy điểm tâm có ai nói gì không?"
" Ý tiểu thư là sao?" Minh Ngọc có phần không hiểu
Nàng nhỏ giọng nói:" Thì chính là có ai tỏ vẻ khó chịu không ấy mà…"
Minh Ngọc rơi vào kí ức hồi nãy, sau không chắc chắn nói:" Hình như có một số người nhìn ta bằng ánh mắt rất lạ"
Chậc, vừa mới vào phủ đã có người nhìn mình không ưa rồi, nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì cuộc sống sau này của mình sẽ có chút phiền phức! Hừ, nếu đã xuyên không đến đây lại còn được ở trong phủ của vương gia thì ngu gì không làm một con sâu gạo a. Nhớ đến những năm học đã qua nàng không khỏi khóc không ra nước mắt, học thật nhiều và không có thời gian nghỉ ngơi a. Thôi thì tận hưởng phút giây này, làm một sâu gạo chân chính.
Nhưng nếu muốn làm sâu gạo an ổn phải gầy dựng một chỗ dựa vững chắc trong phủ a. Nhưng là vị vương gia này ngay từ đầu chỉ có đón nàng về phủ, bái đường cùng gỡ khăn hỉ ra mà thôi rồi bỏ "nàng" ở đó. Nàng còn chưa thấy mặt tên vương gia đó tròn méo ra sao, chỉ có "nàng" là nhìn thấy. Điều nàng cần làm bây giờ là phải lôi kéo sự chú ý của vương gia lên người nàng, tốt nhất là sủng ái nàng. Đúng, chính là như vậy, nếu vương gia sủng hạnh nàng thì nàng sẽ có cuộc sống an ổn hơn…
Thấy nàng ngồi ăn đến thất thần, ngay cả khi chén cháo đã cạn mà nàng vẫn có thể ăn được Minh Ngọc không khỏi nhíu mày gọi:" Tiểu thư, người không sao đấy chứ?"
" Hả, có chuyện gì hả?" nàng giật mình hỏi ngược lại
Minh Ngọc dở khóc dở cười nhìn nàng:" Tiểu thư, người làm gì mà ăn chén cháo không vậy?"
" Hở?" nghe vậy nàng liền nhìn xuống chén cháo của mình, đúng là đã hết rồi… Nàng cười khan nói:" Ha ha, chỉ tại ta đang suy nghĩ chút thôi. Ha ha, không có gì, không có gì…"
Nàng phải lên kế hoạch mới được, phải "câu dẫn" vị vương gia kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT