Trước khi xuất cung Trương Tử Văn tìm đến Di Hòa điện lén lút nấp sau hòn non bộ đợi Lữ Vỹ Kỳ xuất hiện.

Đã là đầu giờ Dậu nhưng Hoạ Y vẫn còn bận bịu duyệt tấu chương, tất nhiên Lữ Vỹ Kỳ phải túc trực bên cạnh. Trương Tử Văn đợi đến mất hết kiên nhẫn mới thấy tam đệ của mình.

Hắn huýt sáo làm tín hiệu gọi người, Lữ Vỹ Kỳ nhìn xung quanh một lượt không thấy ai, định đi thẳng thì bất ngờ bị kéo vào một góc nhỏ.

- Ai?

Lữ Vỹ Kỳ không hề hoảng sợ nghiêm giọng hỏi.

Trương Tử Văn thả tay ra vào thẳng vấn đề.

- Nhị huynh đây, không có thời gian đâu, đệ suy nghĩ đến đâu rồi.

Trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt nhau, nên cả biểu cảm cũng không nhận thấy. Lữ Vỹ Kỳ quên mất mình còn một nhị huynh ở nơi này, hắn lạnh lùng đáp lại.

- Đệ trước nay chưa bao giờ hối hận về lựa chọn của mình.

Trương Tử Văn lúc này muốn bóp chết đệ đệ của mình ngay lập tức, tại sao Quang Dao quốc lại sinh ra thứ nghiệt chướng này chứ. Chẳng lẽ ở Hoàng Hoa quốc quá lâu nên bị đồng hoá rồi.

- Đệ đúng là ngu dốt, cơ hội lập công tốt như vậy lại không nắm bắt, đệ không cần tước vị thái tử nữa sao, muốn để người đời coi thường sao? Huynh đang giữ khế ước đất và lệnh bài của Hoàng Khang Dụ trong tay sắp tới ta sẽ thực hiện một phi vụ lớn, chỉ cần đệ đánh lừa được Hoàng Hoạ Y chúng ta sẽ chiến thắng vẻ vang.

Trong bóng tối Lữ Vỹ Kỳ trừng mắt nhìn nhị huynh của mình dứt khoát nói.

- Đệ thà làm nô bộc cho Hoàng Hoa còn hơn làm thái tử nhưng cả đời phải mang danh cướp nước.

Hoàng Hoa quốc trước giờ luôn an phận là một nước láng giềng không gây thù hận hay xâm chiếm nước khác. Chỉ có Quang Dao quốc mấy đời vẫn nuôi tham vọng sát nhập làm của riêng. Đổi một tam thái tử để chuộc lại tội lỗi thì có thấm vào đâu so với máu xương của nhân dân Hoàng Hoa quốc đổ xuống để chống ngoại bang.

Trương Tử Văn bốc hoả tới đầu không nhịn được đấm vào mặt Lữ Vỹ Kỳ một đấm, lực mạnh tới nỗi máu trào ra khoé miệng.

- Đồ ngu.

Hắn ta mắng một tiếng rồi bỏ đi. Lữ Vỹ Kỳ chùi máu, mặt lạnh tanh quay đi như chưa từng có chuyện gì.

Lữ Vỹ Kỳ đi thấy thêm thỏi mực cho Hoạ Y, có lẽ đêm nay nàng sẽ làm việc rất khuya. Hắn trở về đứng bên cạnh nàng lặng lẽ mài mực, trong lòng tràn đầy tâm sự.

Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã giữa canh hai, cung nữ đã được cho lui hết, chỉ còn Lữ Vỹ Kỳ bên cạnh và Sở Tiêu ở ngoài cửa.

Bên trong Di Hoà điện rộng lớn Hoạ Y mệt mỏi ngửa đầu ra sau ghế nhắm mắt lại, Lữ Vỹ Kỳ lặng lẽ vòng ra phía sau xoa bóp cho nàng. Hoạ Y không còn cự tuyệt nữa mà ngồi yên thư giãn.

Bỗng Lữ Vỹ Kỳ lên tiếng phá bỏ sự yên tĩnh giữa hai người.

- Bệ hạ, hình phạt cao nhất dành cho kẻ lừa dối Người là gì vậy?

Hoạ Y có hơi bất ngờ, nàng nhướng mắt nhìn hắn đang đứng phía trên đầu mình, hắn vẫn chăm chỉ xoa đầu cho nàng không có biểu hiện lạ nào, nàng nhàn nhạt trả lời.

- Kẻ phản bội trẫm nhất định phải bị chém đầu nhưng mà quá trình đó diễn ra quá nhanh nên sẽ không cảm nhận được đau đớn, trẫm nghĩ mỗi ngày cho hắn uống một ít thuốc độc rồi từ từ đau đớn mà chết sẽ thú vị hơn.

Lữ Vỹ Kỳ nhẹ mỉm cười, không biết là đau đớn hay hạnh phúc, hắn đưa mắt xuống nhìn nàng rồi thấp giọng nói.

- Nếu như có một ngày phải chết, nô tài cũng chỉ mong được chết dưới tay của người.

Hoạ Y chớp mắt nhìn hắn, tự nhiên hôm nay hắn lại tâm trạng đến vậy, nàng thắc mắc lên tiếng.

- Sao vậy?

Hắn lắc lắc đầu mỉm cười không nói gì. Hoạ Y lại ghét nhất chuyện bỏ dở nửa chừng, nàng nhanh tay kéo cổ áo hắn xuống, khuôn mặt hắn gần chạm mặt nàng tới nơi Hoạ Y trừng mắt. Định nói một câu gì đó hù doạ thì nàng thấy khóe miệng của hắn có hơi sưng đỏ.

Hoạ Y lấy tay sờ lên hỏi.

- Vết thương này từ đâu mà có?

Trước khi vào cung khuôn mặt hắt chằng chịt những vết trầy xước nhưng sau đó khỏi rồi làn da trắng mịn không khác gì nữ nhân, hôm nay nhìn thấy vết thương này thật không vừa mắt.

Bàn tay nàng mềm mại nhẹ xoa lên khóe miệng hắn, làm hắn không tự kiềm chế được nữa. Lữ Vỹ Kỳ một tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại giữ cằm, nhanh nhẹn cúi đầu xuống tìm môi đỏ của nàng.

Khi hai đôi môi gần chạm vào nhau thì bị tiếng mở cửa làm giật mình.

Sở Tiêu ngơ ngác nhìn cả hai lên tiếng.

- Hoàng thượng ti chức nghe thấy tiếng động lạ, Người không sao chứ?

Mặt của Hoạ Y đã chuyển sang sắc hồng, nàng cố bình thản đứng lên trả lời.

- Mắt ta có bụi, Sở thị vệ nơi này quá nhiều bụi, ngày mai phải căn dặn họ dọn dẹp sạch sẽ hơn một chút.

Nói rồi nàng bước thẳng ra cửa, bỏ lại Sở Tiêu đang không hiểu chuyện gì và một Lữ Vỹ Kỳ mặt đỏ như gấc đứng đó.

*********************

Tết trung thu qua đã mấy ngày, hôm nay Y Nguyệt mới chạy tới tìm Lữ Vỹ Kỳ. Nàng cầm theo lồng chim chạy tới cung Cảnh Nghi, lúc này Hoạ Y đang thiết triều ở Nguyệt Quang điện.

Lữ Vỹ Kỳ đang dời mấy chậu hoa trước tẩm cung thì Y Nguyệt hớn hở lên tiếng.

- Vỹ Kỳ, ta tới thăm ngươi đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy tứ công chúa hắn ước gì có phép thuật, biến tới nơi khác để nàng ta không gặp được mình.

Y Nguyệt tiến tới kéo tay Lữ Vỹ Kỳ ngồi xuống ghế, hắn nhanh chóng vùng ra nhưng Y Nguyệt không mấy để tâm nàng đặt lồng chim lên bàn líu lo dạy nó hót. Được một lúc nàng e thẹn hỏi.

- Đêm ở yến tiệc ngươi thấy ta đàn có hay không?

Lữ Vỹ Kỳ không biết trả lời thế nào, vì hôm đó hắn không hề để ý ai khác ngoài Hoạ Y.

Lúc này Hoạ Y đã bãi triều về lại tẩm cung, thấy hai người họ ở cùng một chỗ nàng cực kỳ không vui.

Thấy hắn trầm tư không trả lời, Y Nguyệt hỏi thêm lần nữa.

- Hôm đó ta có đẹp không?

- Đep, Y Nguyệt là xinh đẹp nhất.

Hoạ Y vừa bước tới vừa mỉm cười, thần sắc nàng sáng lạng, bước chân khoan thai cực kỳ có khí chất.

Lữ Vỹ Kỳ đột nhiên chột dạ, hắn đứng phắt dậy, ra vẻ vô tội nhìn nàng.

Y Nguyệt bĩu môi mất hứng, còn chưa nghe được câu trả lời muốn nghe đã bị hoàng tỷ cắt mạch cảm xúc. Nàng phụng phịu hai má ủy khuất.

- Muội muốn nghe câu trả lời của Vỹ Kỳ cơ.

Một tiếng Vỹ Kỳ, hai tiếng Vỹ Kỳ, đúng là thân mật quá thể, Hoạ Y hừ lạnh đi vào trong.

Lữ Vỹ Kỳ biết Hoạ Y lại không vui nữa rồi nên mau lẹ bám theo, mặc cho Y Nguyệt không cam lòng đứng đó. Nhưng Y Nguyệt bám rất dai nàng chạy theo đòi dùng ngự thiện với Hoạ Y bằng được mới thôi.

Trên bàn ăn Y Nguyệt cứ lo nhìn ngắm Lữ Vỹ Kỳ, Hoạ Y vẫn bình thản gấp thức ăn rồi uống rượu, nàng uống rất nhiều rượu. Xong bữa nàng đi vào trong nghỉ ngơi không màng tới tứ muội yêu dấu đang say đắm trong nhan sắc của tên nô bộc.

Y Nguyệt vừa ra về Lữ Vỹ Kỳ liền chạy tới chỗ Hoạ Y, nếu không phải nàng dặn dò bắt hắn phải hầu tứ công chúa dùng bữa thì còn lâu đứng mới đứng ở đó. Hoạ Y dặn dò cung nữ đi làm việc khác, lúc nàng tắm xong quay lại thì thấy hắn đứng đợi trong phòng.

Trong người đã có sẵn men say, lại bực bội vì hắn ở cùng một chỗ với Y Nguyệt, Hoạ Y đóng chặt cửa tiến tới chỗ hắn cắn một cái thật mạnh vào tay hắn.

Lữ Vỹ Kỳ bị bắt ngờ hơn là đau, hắn đứng im chịu trận đến khi nàng cắn đủ thì thôi.

Hoạ Y thả hắn ra, mặt lộ rõ vẻ không vui, nàng giở trò cũ nắm nơi yết hầu của hắn nói.

- Ngươi là một tên biến thái.

Chỉ một hành động thông thường nhưng lại khiến Lữ Vỹ Kỳ trở nên khác lạ, hắn đỏ mặt, hơi thở trở nên dồn dập.

Lữ Vỹ Kỳ kéo tay Hoạ Y xuống áp nàng vào góc tường, môi trở nên khô khốc thì thầm.

- Bệ hạ, người đang giết nô tài đấy.

Hoạ Y nghe không hiểu, nàng vùng ra khỏi hắn nhưng hắn càng giữ chặt nàng, kéo eo nàng lại gần thắt lưng của hắn.

Hoạ Y trợn mắt lớn tiếng.

- Ngươi dám.

Lữ Vỹ Kỳ không chịu nổi nữa, hắn áp môi bạc trên đôi môi đỏ mọng của nàng ra sức triền miên, hương vị này kể từ hôm ấy đã khiến hắn chết mê chết mệt, nhớ nhung không nguôi.

Hoạ Y ban đầu còn chống cự nhưng cuối cùng vẫn là buông xuôi, men rượu làm tăng thêm cảm giác tê dại nơi nàng.

Lữ Vỹ Kỳ siết chặt nàng trong vòng tay, mặc kệ có phạm trọng tội đi chăng nữa, giờ phút này hắn không muốn rời xa nàng, bàn tay hắn luồn vào tóc nàng, hương thơm của những cánh hoa hồng toát ra từ hơi thở nàng làm hắn như điên loạn. Cả hai quấn quýt hồi lâu mới tạm rời nhau một chút.

Hơi thở của Lữ Vỹ Kỳ vẫn chưa trở nên đều đặn, hắn dựa sát vào Hoạ Y thì thầm.

- Bệ hạ, nô tài không dám vượt quá phận nhưng Người đừng kích thích nô tài.

Hoạ Y tựa đầu vào vai hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì, nàng cầm binh thao lược, tính toán vĩ mô cũng có lúc phải lơ ngơ trước một tên nô tài như hắn.

Lữ Vỹ Kỳ thấy nàng đang cố suy nghĩ thì ôn nhu mỉm cười. Hắn nắm tay nàng đặt lên yết hầu của mình nhỏ giọng nói.

- Nơi này chỉ có Người mới có thể đụng vào.

Hoạ Y trợn mắt nhìn nơi yết hầu đang nhấp nhô ở cổ, thì ra là nàng đã làm loạn hắn. Nàng có hơi xấu hổ nên xô hắn sang một bên, Lữ Vỹ Kỳ lại dính người không buông ép sát nàng.

- Bệ hạ, lúc này nô tài không thể ra ngoài được.

Họ Y muốn bóp chết hắn, rõ ràng nàng đang thẹn quá hoá giận, hắn có thể lãng tránh mà, đâu cần phải thật thà nói hết cho nàng nghe. Nàng có là chủ tử của hắn đi nữa thì cũng là một nữ nhân thôi.

Lữ Vỹ Kỳ vẫn ôm nàng không buông, hắn tựa đầu vào tóc nàng, hai mắt nhắm nghiền đến khi thân thể thoải mái mới chịu buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play