Một ngày nọ , khi cô đang ngồi trong điện thì Nhị công chúa đi tới , vẻ mặt của cô ta có chút sợ hãi , nhìn thấy như vậy cô liền hỏi
' Có chuyện gì ? '
' Vương phi , Tiêu Điệp Mộng sai người bỏ độc trong thức ăn trưa của người '
' Ha. Cô ta vẫn có thể sai người làm những việc này có lẽ chất độc ta cho cô ta uống vẫn rất nhẹ nhỉ '
' Vương phi có cần ngăn lại không ? '
' Không , cưa để theo ý cô ta , nhiệm vụ của ngươi là trông trừng và theo dõi cô ta '
' Dạ '
_________________________
Tới trưa , cô và Cửu vương đang ngồi trong điện thì 5 nô tỳ đi đến trên tay họ bê rất nhiều thức ăn , họ đặt chúng trên bàn , nói
' Vương gia, vương phi , mời người dùng bữa '
Họ đứng qua một bên , cô để ý họ rồi từ từ gắp thức ăn lên chuẩn bị ăn lúc này những nô tỳ đó cười lên , nhưng ngay sau đó cô dừng lại , cô làm vậy là để xem họ có phải là người của Tiêu Điệp Mộng hay không , cô khẽ cười nhìn những nô tỳ đó rồi nói
' Ta bây giờ không có khẩu vị , bỏ đi thì phí quá hay là vậy đi ta ban những món ăn này cho các người '
' Vương phi , nô tỳ không dám '
' Có gì không dám hay là trong thức ăn này có gì '
Nghe thấy , những nô tỳ đó liền sợ hãi , nói
' Không có gì ạ '
' Vậy thì ăn đi , ngay tại đây '
Bọn họ mặt mày tái xanh lại, lúc này một nô tỳ bỗng quỳ xuống , nói
'Vương gia vương phi tha tội là Đại công chúa ép nô tỳ'
Những nô tỳ khác cũng quỳ xuống theo , họ đều nói Tiêu Điệp Mộng ép họ làm , họ lại nói
' Vương gia vương phi , cầu xin người tha cho chúng nô tỳ '
' Tha cho các người, được thôi , chỉ cần các ngươi làm giúp ta một việc '
' Vương phi người cứ nói việc gì chúng nô tỳ đều làm '
'Tốt lắm , bây giờ ta cần các ngươi mang chỗ thức ăn này tới cho Tiêu Điệp Mộng '
' Chuyện này....'
' Sao ? Không dám à , vậy thì ta không thể tha cho các người '
' Vương phi , nô tỳ đi , nô tỳ đi '
' Tốt , đi đi '
Họ mang những đồ ăn đi đến điện của Tiêu Điệp Mộng , tới nơi cô ta nhìn những nô tỳ này , họ nói
' Đại công chúa , đã hoàn thành nhiệm vụ ạ '
Cô ta cười lên như một điên rồi ăn những món ăn trên bàn, nhưng ngay sau đó cô ta bắt đầu cảm thấy khó chịu cô ta nhìn những nô tỳ đó nhưng họ chỉ cúi đầu xuống không nói gì , lúc này cô bước vào , cô cười lên , nói
' Đại tỷ, ngon không ? Ta chỉ gậy ông đập lưng ông thôi, tỷ còn không mau lấy thuốc giải ra đi '
Cô ta lấy thuốc trong ngăn tủ nhưng cô đi đến cướp lấy nó rồi ném xuống đất một nhát dẫm nát chúng , nhìn thấy vậy Tiêu Điệp Mộng rất kinh ngạc, cô đến gần cô ta nói
' Đây là những gì các người nợ ta trong những năm qua'
Nói xong cô lạnh lùng quay mặt đi , lúc này những nô tỳ này run rẩy nói
' Vương phi , bọn ta đã làm những gì người bảo người tha cho bọn ta đi '
' Được , nhưng các ngươi nên nhớ Đại công chúa đó không chấp nhận được sự thật bản thân mình như này nên uống thuốc độc tự tử , hiểu chứ hả '
' Dạ '
' Nếu để ta biết được các ngươi lọt ra dù chỉ một chữ thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy '
' Nô tỳ nhất định sẽ kín miệng '
' Biến '
Cô trở về điện , ngay sau đó Tiểu Thương cũng đến tìm cô , vẻ mặt rata khó xử nói
' Tiểu thư , lúc nãy em đi qua điện của hoàng đế thì nghe được ông ta nói với Thượng thư đại nhân , người không phải .....không phải ..'
' Không phải gì cơ ? '
Ngay lúc đó Cửu vương bước vào làm cắt ngay câu chuyện của hai người , nhìn không khí có chút kỳ lạ , Cửu vương hỏi cô
' Nguyệt Nhi , có chuyện gì vậy? '
' Không có chuyện gì cả '
Cô nhìn Tiểu Thương hỏi
' Rốt cuộc em muốn nói gì sao cứ ấp a ấp úng thế ? '
' Tiểu thư , ta nghe được ông ta nói người không phải con ruột của ông ta '
Cô và Cửu vương nghe xong thì rất kinh ngạc , cô ngơ người rồi nhìn Cửu vương nói
' Nếu ta không phải con ruột của ông ta thì rốt cuộc là ai ? Phụ thân ta là ai ? '
' Nguyệt Nhi nàng bình tĩnh đi '
Cửu vương gọi Hắc Tiêu bên ngoài vào rồi bảo hắn đi theo dõi hoàng đế còn Tiểu Thương thì theo Thượng thư . Sau khi hai người họ rời đi , Cửu vương ôm lấy cô nói
' Yên tâm có ta đây rồi '
' Thảo nào ông ta từ bé đến lớn đều đối xử với ta lạnh lùng , tàn nhẫn như vậy '
' Nàng yên tâm ta cho người đi điều tra chuyện này , bây giờ nàng nghỉ ngơi đi '
Cửu vương ôm cô lên giường rồi ngồi bên cạnh cho đến khi cô ngủ đi . Lúc chiều tối cô thức dậy không thấy Cửu vương đâu , ngay lúc đó một bà lão bước vào cô nhìn thấy bà ta thì không hiểu, bà ta đi chỗ cô rồi đưa cho cô một cuốn sách , xong thì liền rời đi , cô không hiểu gì liền đuổi theo bà ấy những vừa đi ra đã không thấy bà ấy đâu cả . Cô quay lại phòng , mởn cuốn sách ra bên trong toàn là nét chữ của mẫu thân cô và nó ghi chép lại một quãng thời gian tươi đẹp mẫu thân trước khi vào cung , cô đọc hết trang này sang trang khác , trang này lại có một bức hoạ vẽ một nam nhân rất anh tuấn , ở dưới bức hoạ có ghi tên của Tào tướng , cô nhìn thấy thì rất kinh ngạc . Đúng lúc này , Cửu vương bước vào trên tay bê một bát canh nóng hổi , thấy Cửu vương cô liền nói
' Thiên , chàng mau lại đây '
' Sao vậy ? '
Cửu vương đặt bát canh xuống bàn rồi cùng cô xem cuốn sách , hai người dần dần đọc hết cuốn sách đó thì biết mẫu thân cô và Tào tướng trước kia đã yêu nhau , hai người còn hẹn ước nhưng không biết ký do tại sao mẫu thân lại bỏ qua lời hẹn ước đó mà tiến cung, thấy có rất nhiều khúc mắc nên hai người quyết định mai sẽ đi tìm Tào tướng hỏi chuyện .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT