Báo xong một loạt tên các món, Bác Mộ Trì bất giác nhận ra biểu cảm của Phó Vân Hành có chút không đúng lắm.

Cô sửng sốt một lúc, ngập ngừng hỏi: “Anh không muốn ăn mấy món này à?”

“…”

Phó Vân Hành liếc cô, nhìn đến vẻ mặt khó hiểu của thiếu nữ, anh trầm giọng đáp lại: “Không phải không muốn ăn, mà là có hơi nhiều.”

“À, không sao đâu.” Bác Mộ Trì cười vui vẻ: “Anh có thể ăn cùng đồng nghiệp mà, chắc hẳn còn kha khá bác sĩ và y tá đang túc trực nhỉ?”

Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng: “Vất vả cho em rồi.” 

Bác Mộ Trì xua xua tay: “Chuyện nên làm.”

Chắp hai tay ra sau lưng, tự nhiên cô chẳng biết nói gì thêm.

Dường như nhận ra cô gái nhỏ đang bối rối, Phó Vân Hành nhìn thoáng qua chiếc xe phía đối diện, giọng nói trầm trầm: “Quay về đi, Trần Tinh Lạc tự lái xe đưa em đi hả?” 

Bác Mộ Trì nương theo ánh mắt chàng trai, gật đầu: “Vâng.”

Phó Vân Hành nói tiếp: “Đêm nay anh không về. Vào nhà nhớ khóa cửa cẩn thận.”

Bác Mộ Trì lại gật đầu, chỉ tay về phía cửa xe ô tô: “Vậy em về trước, anh….”

Cô gái ngẩng đầu, mặt đối mặt với Phó Vân Hành, đối mặt với đôi con ngươi hoa đào lấp lánh của anh, nhẹ nhàng than thở: “Có thời gian nhớ chợp mắt một lúc nhé.”

(*) mắt hoa đào: Tướng mắt đào hoa có hình mắt dài, đầu và đuôi nhọn không có mí mắt hoặc có nhưng rất mờ, ánh mắt lúc nào cũng ướt và luôn luôn đưa đẩy, cười mỉm.(Tớ không thấy ảnh nào đủ đẹp để miêu tả mắt anh nam9 của chúng ta cả)

Vẻ mặt Phó Vân Hành chợt nhu hòa hơn vài phần, anh bây giờ trông thật giống thiếu niên trong tiềm thức của cô gái.

“Yên tâm.” Anh cười: “Bảo Trần Tinh Lạc lái xe chậm chút, về đến nhà thì báo cho anh một tiếng.”

“Em biết rồi.”



Dõi theo bóng lưng Bác Mộ Trì nhẹ bước sang phía đối diện rồi lên xe rời đi, Phó Vân Hành thu hồi tầm mắt, cũng trở lại bệnh viện.

Làn gió thoảng qua, hương chua của thức ăn trong túi như hòa quyện cùng không khí xung quanh anh.

Phó Vân Hành nhíu mi tâm, hai bên thái dương có chút đau.

Anh không rõ là Bác Mộ Trì thực sự không nhớ anh ghét ăn đồ chua nhất, hay chính là cô cố tình làm vậy.

Ý nghĩ này chỉ chợt loé lên trong tâm trí Phó Vân Hành rồi ngay lập tức bị dập tắt. Bác Mộ Trì mà anh quen bao lâu nay tuy có chút nghịch ngợm, đôi lúc pha thêm xíu kiêu ngạo, nhưng anh tin chắc cô gái nhỏ sẽ không có ý chơi xấu anh vào thời điểm bây giờ.

Kể cả khi hai người trở thành hai kẻ xa lạ, thiếu nữ cũng tuyệt không đối xử với anh như thế.



Đám người Thúc Chính Dương giải quyết xong bữa tối, nhanh chóng chạy về bệnh viện, còn mang theo thức ăn khuya cho Phó Vân Hành.

“Em ăn rồi.” Phó Vân Hành đáp.

Thúc Chính Dương nghiêm mặt liếc hắn một cái: “Không cần miễn cưỡng.”

Anh ta không nghĩ tới Phó Vân Hành quả thực đã kết thúc bữa ăn, còn đang kiên định tự nhủ vì thiếu niên nuốt không trôi nên mới từ chối mình.

“…”

Phó Vân Hành vẻ mặt bất lực: “Anh đi ra hỏi y tá trực bên ngoài.”

“Hỏi cái gì?” Thúc Chính Dương không quay đầu lại.

Phó Vân Hành: “Hỏi xem em đã ăn hay chưa.”

Thúc Chính Dương hơi nghẹn, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của thiếu niên mới dần dần ngộ ra anh không phải đang lừa mình.

“Cậu ăn thật chưa?” Anh ta vẫn có chút không rõ: “Cậu ăn lúc nào?”

Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng: “Người nhà mang đến.”

Đối với chính anh, Bác Mộ Trì đã sớm được quy nạp trong hai chữ “gia đình”. Dù là trước kia hay bây giờ, dù cho bọn họ trở nên xa lạ hay vẫn thật thân thuộc như cũ, mối quan hệ này đã được mặc định là chẳng bao giờ thay đổi. 

Nghe vậy, Thúc Chính Dương mới yên tâm mỉm cười: “Ô kê con dê, vậy đống đồ kia cứ để dành làm bữa khuya đi.”

“Cảm ơn.”

Thúc Chính Dương vỗ vỗ vai thiếu niên: “Khách sáo với sư huynh làm gì.”

Anh ta nằm dài người trong phòng làm việc, vừa thấy lười biếng vừa thấu nỗi mệt mỏi: “Buồn ngủ không?”

“Còn ổn.” 

Phó Vân Hành so ra nhiều tinh lực hơn người bình thường.

Thúc Chính Dương gật đầu, ngáp một cái: “Ờ, vậy anh vào trong ngủ hai tiếng.” 

Chỉ cần không có tình huống gì bất ngờ phát sinh, bọn họ vẫn còn thời gian tranh thủ nằm nhắm mắt một lát.

Thời điểm Thúc Chính Dương vừa lâm vào mộng đẹp vừa ngáy khò khò, Phó Vân Hành nhận được tin nhắn Bác Mộ Trì gửi đến. Thiếu niên rũ mắt nhìn, cô gái nhỏ biểu thị mình đã an toàn về đến nhà, còn liên tiếp gửi cho anh một gói sticker cảm xúc.

Cách màn hình, anh cảm nhận được khi Bác Mộ Trì gõ mấy lời này, ngữ điệu nhẹ nhàng mà gấp gáp; chẳng hiểu vì sao, tâm trạng anh cũng bị cô lây nhiễm phần nào.

Anh bất giác cong khóe môi, dặn dò: [Nhớ khóa kỹ cửa sổ.] 

Bác Mộ Trì: [Biết biết, anh ở bệnh viện cần phải nghỉ ngơi hợp lý đấy.] 

Giao diện trò chuyện trong chốc lát rơi vào im lặng.

Phó Vân Hành toan đặt điện thoại xuống, ánh mắt lại vô tình liếc qua dòng chữ “Đối phương đang nhập tin nhắn”, dừng động tác lại.

Một giờ đồng hồ sau, Bác Mộ Trì bước ra từ phòng tắm, đưa khăn lông lau khô đầu tóc, thực hiện đủ các bước skincare, đang chuẩn bị nhảy lên giường nghịch điện thoại bỗng nhìn thấy một dấu hỏi chấm mà Phó Vân Hành gửi khoảng nửa tiếng trước.

Cô bỏ ra hẳn 3 phút cuộc đời nhìn chằm chằm vào dòng tin ngắn ngủn, không quá hiểu ý tứ mà anh muốn biểu đạt, tiếp theo cũng bắt chước người ta ném trở về một dấu chấm hỏi.

Phó Vân Hành: “Không có việc gì?”

Bác Mộ Trì: “Câu này phải là em hỏi anh mới phải chứ? Anh muốn nói cái gì?”

Phó Vân Hành: “Không có việc gì.”

Bác Mộ Trì: “…Ồ.”

Ngắm nghía cuộc đối thoại giữa hai người, cô gái nhỏ nhìn dọc liếc xuôi mãi mà lần nào cũng thấy có gì đó không thích hợp. Bác Mộ Trì không thể giải thích cũng không biết giải thích, chỉ đơn thuần cảm thấy tâm tư Phó Vân Hành khi lớn lên phức tạp hơn rất nhiều so với hồi còn bé. 

Cô không chỉ không rõ sao thiếu niên lại trở nên lạnh lùng như vậy, mà còn không hiểu được những ý tưởng kỳ kỳ quái quái lạ lạ lùng lùng trong đầu anh.

Một phút trôi qua mà nghĩ không nổi lý do, Bác Mộ Trì lập tức vứt vấn đề này ra sau đầu. 

Cô gái nhỏ ngáp dài, kéo kéo chăn rồi vùi mình trong lớp bông ấm áp, thoải mái than thở. Phòng ốc Phó Vân Hành rất sạch sẽ, ngay cả chăn cũng mang một hương thơm thanh đạm, một hương thơm rất riêng biệt. 

Bác Mộ Trì phát hiện ra điều này còn cố ý ôm chặt chăn cọ cọ ngửi ngửi. 

Ngày mai cô muốn hỏi Phó Vân Hành dùng loại nước giặt nào mà mùi hương lại có thể thơm như vậy.

Cô cũng muốn có được.



Sáng sớm ngày mới, sau khi tập thể dục, Bác Mộ Trì chạy thẳng một đường ra trước cổng tiểu khu. Vị trí nơi Phó Vân Hành sinh sống không tệ, căn hộ thoạt nhìn như đã được xây dựng từ những năm xưa cũ, cách âm cũng không quá tốt, tuy nhiên xung quanh quán xá rất đầy đủ, vừa thấy là biết khu dân cư đáng sống.

Bác Mộ Trì tự xưng là “sát thủ phòng bếp” trong truyền thuyết –  không những không giúp được cái gì mà còn có khả năng gây ra thêm vô số rắc rối. Vì để tránh việc làm nổ tung căn bếp nhỏ xinh nhà Phó Vân Hành, cô cảm thấy mình ra ngoài mua bữa sáng sẽ càng hợp lý hơn.

Đối diện khu chung cư là hai cửa hàng không quá lớn, mới có mà cũ cũng tồn tại. Bác Mộ Trì men theo mùi hương mà tiến tới, lập tức thấy được cả một hàng người xếp ngay ngắn trước cửa tiệm bánh bao. Nhìn đến lồng hấp tỏa ra làn khói trắng, thiếu nữ thèm thuồng nuốt nước miếng.

Đói.

Bác Mộ Trì không chút do dự, nối đuôi vào đám đông đang xếp hàng. Cô ngước mắt lên tấm bảng cửa tiệm, chợt phát hiện đây là quán hàng nhỏ chuyên cung cấp bánh bao nhân thịt tươi. Ai, tiếc nuối chính là, cô không thể ăn thịt heo bán bên ngoài. 

Bác Mộ Trì phát ngốc nhìn chằm chằm mấy lồng bánh bao, lúc sau lấy di động ra gửi tin nhắn cho Phó Vân Hành.

[Buổi sáng mấy giờ anh tan làm? Muốn ăn bánh bao hấp không? Nhân thịt tươi.]

Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng đối phương chưa trả lời.

Bác Mộ Trì lặng lẽ thở dài, rối rắm 3 giây rồi chuyển tiếp tin nhắn tương tự cho Đàm Thư.

Đàm Thư: [?]

Bác Mộ Trì: “Lối vào tiểu khu của Phó Vân Hành có tiệm bánh bao mới mở, đông khách lắm, trông cũng rất ngon mà tớ lại không ăn được thịt tươi. Cậu ăn giúp tớ đi.”

Cô chính là cái kiểu người đối với những thứ mình không ăn được, nhìn người bên cạnh thưởng thức sẽ tự động làm tròn bốn bỏ lên năm, coi như bản thân đã từng ăn.

Đàm Thư: [Nhắc nhở cậu chút, nhà Phó Vân Hành cách công ty tớ bao xa?’]

Bác Mộ Trì: [Rất xa sao?]

Đàm Thù: [Mười hai km!!]

Bác Mộ Trì: [Ngồi xe chưa đến một giờ, tính ra vẫn còn nhanh chán.]

Đàm Thư: [Nhưng lồng bánh sẽ không được ngon nữa. Chờ cậu phóng xe nửa tiếng tới đây giữa trời đông rét buốt thì bánh bao cũng bị đông cứng rồi!]

Bác Mộ Trì nói có sách mách có chứng: [Có thể dùng lò vi sóng nha.]

Đàm Thư sụp đổ: [Ăn không ngon đâu!!!]

Bác Mộ Trì: [Ồ.]

Nhìn Bác Mộ Trì ủ rũ “Ồ” một tiếng, Đàm Thư nghĩ nghĩ, có phải bản thân vừa rồi “hơi hơi” quá đáng không? Một lúc sau, cô ấy gửi cho Bác Mộ Trì một đoạn voice chat: “Nếu cậu thật sự muốn xem tớ ăn cũng không phải không được. Ngày mai là cuối tuần, tớ đây đích thân ra trận hy sinh bay qua đó ăn sáng với cậu, ok chưa?”

Đối với Bác Mộ Trì, Đàm Thư vẫn một mực giữ thái độ chiếu cố. Cô gái bị hạn chế trên quá nhiều phương diện, cộng thêm nguyên nhân tính cách, làm cho mọi người xung quanh đều muốn chăm sóc cô nhiều hơn, dung túng chiều chuộng cô nhiều hơn. 

Bác Mộ Trì nghe xong giọng Đàm Thư, cong môi trả lời: [Được nha.]

Tin nhắn vừa ấn gửi, ngoài mùi bánh bao nhân thịt thơm nức nở xộc vào mũi còn có thêm một hương vị trong trẻo xa cách, cố tình rất quen thuộc. Thiếu nữ sững sờ, mở to mắt, quay đầu nhìn về phía sau liền đối mặt với đôi con ngươi xinh đẹp của Phó Vân Hành. Chàng trai thức trắng đêm, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng cặp mắt thâm thuý kia vẫn thật sáng ngời như cũ, đặc biệt cuốn hút.

Cả hai cùng ngước lên. 

Phó Vân Hành lắc lắc điện thoại trong tay, “Gặp em mới thấy tin nhắn.”

Anh lái xe tới đây, không tiện cập nhật tin tức. Trên đường đi ngang qua lại vô tình bắt gặp thân ảnh Bác Mộ Trì, anh về tiểu khu cất xe rồi lại đi bộ đến. 

Bác Mộ Trì bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt rải rác trên gương mặt thiếu niên. Cô khẽ chớp mắt, vừa lúc đến lượt bản thân lên tiếng.

“Anh ăn loại nào?” 

Cô hỏi lại.

Phó Vân Hành: “Thịt tươi.”

Đôi mắt cô gái nhỏ cong cong như vầng trăng khuyết, cười khanh khách báo món với chủ quán: “Cho chúng cháu hai lồng nhân thịt heo, một lồng nhân rau củ, còn có…” Thiếu nữ cúi đầu nhìn menu đồ uống, chần chờ liếc liếc Phó Vân Hành.

Phó Vân Hành thay cô quyết định: “Hai cốc sữa đậu nành.”

“…”

Trên đường trở về, Phó Vân Hành thuận miệng hỏi: “Sao lại mua những hai lồng thịt tươi?”

“?”

Bác Mộ Trì ngạc nhiên nhìn anh: “Anh ăn một lồng đã no rồi á?”

Cô bình thường ăn một xửng bánh cũng chưa tính là đầy bụng, khẩu phần ăn của Phó Vân Hành ít đến vậy sao? Bác Mộ Trì nghĩ không ra.

Phó Vân Hành như nghe được suy nghĩ trong nội tâm thiếu nữ, anh nghẹn nghẹn, dở khóc dở cười giải thích: “Thức cả đêm, khẩu vị không ổn lắm.”

“Như thế càng phải ăn nhiều hơn.” Bác Mộ Trì cẩn thận dạy dỗ anh: “Thân là bác sĩ, anh hẳn là biết bữa sáng quan trọng nhường nào đi?”

Cô liếc Phó Vân Hành, giọng điệu nghiêm trang: “Anh cần ăn thêm.”

Bằng không lấy hai người ra so đo, cô sẽ trông như một cái thùng cơm không đáy.

Mặc dù so sánh với thùng cơm cũng chẳng có gì là không tốt, nhưng Bác Mộ Trì không quá muốn thắng anh trong mấy chuyện như thế này.

Phó Vân Hành biết cô tự có tính toán, trong phút chốc bỗng cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt như trở về thuở còn thơ.

Ấu trĩ.

Nhưng đáng yêu.



Ăn sáng xong, suy xét đến Phó Vân Hành một ngày một đêm không được chợp mắt, Bác Mộ Trì vô cùng có tự giác nhường lại phòng cho anh.

“Còn em thì sao?” Phó Vân Hành nhìn cô.

Bác Mộ Trì sau khi ăn uống no đủ cũng có chút mệt mỏi rã rời, cô dụi dụi mắt nói: “Em nghỉ ngơi trên sofa một lúc rồi đến sân trượt tuyết.”

Buổi tập hôm nay không thể bỏ lỡ.

Nhìn đến thiếu nữ một bộ dáng tràn đầy ủ rũ, Phó Vân Hành cân nhắc hồi lâu mới mở miệng: “Buổi chiều có kế hoạch nào khác không?”

“Ah?” Bác Mộ Trì ngây người mấy giây mới phản ứng được anh đang hỏi chính mình: “Không có.”

Cô tập luyện xong sẽ lập tức trở về.

Phó Vân Hành hiểu rõ, đưa ra đề nghị: “Vậy buổi chiều lại đến sân trượt tuyết?” 

Bác Mộ Trì khó hiểu: “Vì cái gì?”

“Đồng nghiệp nói muốn đến khu trượt tuyết tổ chức team building.” Phó Vân Hành nhàn nhạt cất tiếng: “Cũng lâu rồi anh chưa thử lần nữa, muốn đến luyện tập một chút.”

Nghe vậy, Bác Mộ Trì cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý: “Được nha. Nhưng mà…”

Cô quay qua phía Phó Vân Hành, đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, nghi ngờ nói: “Cả đêm qua anh không ngủ, bây giờ nghỉ bù một buổi sáng là đã đủ thể lực cùng em đi trượt tuyết? “

“…”

Câu này nghe qua giống như đang tán thưởng, nhưng ngẫm lại kỳ càng thì hình như không đúng. Phó Vân Hành không biết từ khi nào mà bản thân anh đã để lại cho Bác Mộ Trì một ấn tượng, rằng tinh thần và thể chất của anh “không được tốt cho lắm”. Hay là vốn dĩ trong tiềm thức của cô gái, những người thức khuya cần phải ngủ bù cả một ngày?

Anh hơi dừng lại, thấp giọng đáp lời: “Tối nay anh không trực. Ban ngày ngủ nhiều quá đến đêm sẽ không nhắm mắt được.”

Bác Mộ Trì tỏ vẻ đã hiểu.

Cô gật gật đầu, nhẹ thì thầm: “Vậy là tốt.”

Nếu không, cô thật sự cảm thấy cô không khác gì một bé heo con, không chỉ ăn ngon hơn anh mà ngủ cũng ngủ ngon hơn anh nữa. 

Bác Mộ Trì một lần thức đêm phải đánh đổi lại bằng giấc ngủ 12 tiếng, có vậy sáng hôm sau mới miễn cưỡng vực lên chút tinh thần.

“Hửm?” Phó Vân Hành không nghe rõ.

Bác Mộ Trì cảnh giác, nhe răng cười cười: “Không có gì đâu.”

Phó Vân Hành: “…”

Chàng trai thoáng liếc qua đôi mắt lanh lợi lại giảo hoạt của cô gái, không tiếp tục truy vấn.

Nhưng anh đoán, đó chẳng phải là lời lẽ đẹp đẽ hay ho gì cho cam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play