Khi Mục Đông mang thai được hơn ba tháng, Hạ Viêm Phong đã vội vàng bế người ta lên giường, cẩn thận dùng đôi bàn tay dày rộng che chở cho vòng eo mềm mại.
Mục Đông lúc này thật sự nghi ngờ rằng người nọ hình như đã nghẹn đến nỗi nhẩm tính thời gian luôn rồi. Mục Đông nhẹ nhàng sờ Alpha của em, buồn cười nói:
"Chờ không nổi nữa à?"
"Ừm."
Mục Đông ngây người, sau đó cười cong môi. Em sờ gương mặt góc cạnh của anh, hôn môi, sau đó ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp. Hàng mi em run khẽ, đôi mắt mơ màng có chút hồng lên.
"Chồng ơi..."
"Hạ Viêm Phong."
"Đánh dấu em đi."
Vừa dứt lời, Mục Đông cảm giác được Hạ Viêm Phong vừa mới nín thở trong giây lát. Nhưng rất nhanh hơi thở của anh đã trở nên nặng nề, ấm nóng phả thẳng vào cổ Mục Đông. Ánh mắt Hạ Viêm Phong tối đen lại, anh cúi đầu hôn lên môi em, mút yết hầu của em, rồi cọ nhẹ lên cằm. Phải một lúc sau, anh mới nghiêng đầu hít tuyển thể của Mục Đông.
Chỗ đó có màu hồng nhạt, nhỏ xíu và đáng yêu.
Còn thoang thoảng mùi bạc hà sảng khoái.
Răng nanh của Alpha từ từ lộ ra, anh cẩn thận liếm mút tuyến thể mỏng manh. Và ngay khi Omega nắm chặt lấy tay anh, Hạ Viêm Phong đã nhanh chóng cắn xuống, đâm thủng tuyến thể, rót pheromone gỗ đàn hương của mình vào đấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau.
Cả người họ nhễ nhại mồ hôi, pheromone cũng nồng nặc vô cùng. Thế nhưng họ không hề bận tâm đến, chỉ biết lưu luyến nhìn đối phương. Dù là ở trong bóng tối cũng có thể hình dung rõ ràng dáng vẻ người mình yêu hết lần này lại thêm lần khác.
Theo từng ngày thai nhi phát triển lên, Hạ Viêm Phong càng ngày càng không thành thật, còn tính tình của Mục Đông cũng càng lúc càng xấu đi.
Vào lúc nửa đêm, Hạ Viêm Phong thường bị người yêu đánh thức bởi đủ loại lý do. Sau đó chỉ đành mơ màng thức dậy đi mua một đống đồ ăn về. Nào là đậu hũ thối, mì cay, lẩu cay vân vân.. Nhưng cuối cùng, phần lớn chúng đều vào miệng Hạ Viêm Phong. Tất cả cũng bởi vì Mục Đông chỉ muốn ăn một miếng cho đỡ thèm. Mà Hạ Viêm Phong cũng không muốn lãng phí đồ ăn nên mới ăn hết những món mà anh chưa bao giờ muốn đụng đến.
Nhưng ngày hôm nay Hạ Viêm Phong đang thấy không vui.
Bởi vì Mục Đông nói muốn ra ngoài chơi, trong khi Hạ Viêm Phong nhìn đồng hồ đã thấy kim chạy tới 3 giờ rồi.
"Em ra ngoài chơi cái gì?"
Mục Đông dừng lại, sau đó chạy đến bên người Hạ Viêm Phong, dụi vào người anh, thấp giọng cười nói:
"Em chơi..."
"Chơi a a a..."
Sắc mặt Hạ Viêm Phong ngay lập tức đen lại, anh nhìn ý tưởng của vợ mà trong người như có thứ gì sôi trào, tức thì bế bổng người lên.
"Anh làm gì vậy?!"
"Buông em ra."
"Anh không thỏa mãn nổi em hả?!"
Vừa dứt lời, mặt Mục Đông bỗng chốc đỏ lên, em tức giận nhìn Hạ Viêm Phong, mất tự nhiên quay đầu đi, lẩm bẩm:
"Từ sau lần đó, anh có thèm đụng vào em nữa đâu."
Hạ Viêm Phong trầm mặc, nhìn chăm chăm vợ mình.
Da đầu Mục Đông tê rần, thật ra lần trước hai người đang làm được một nửa, thì cái bụng hơi nhô lên của em bỗng có chuyển động khiến cả hai có hơi giật mình. Lúc đó Mục Đông vui đến mức không biết phải làm gì, em đẩy đẩy người chồng bảo bé con đang cử động, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy mặt Hạ Viêm Phong tái mét. Hạ Viêm Phong sợ đứa bé xảy ra chuyện, dù Mục Đông có nói là hiện tượng thai máy bình thường thì anh cũng không nghe, chỉ biết hoảng hốt ôm Mục Đông đi bệnh viện.
Phải đợi bác sĩ nói mọi thứ đều ổn thì anh mới dám thở phào nhẹ nhõm, và cũng quyết định sẽ không đụng vào người Omega của anh cho đến khi bé con chào đời.
Mục Đông thật sự rất bất lực, nếu là lúc bình thường thì không sao. Nhưng vì trong thời điểm mang thai nên Omega không thể thiếu hơi Alpha được. Thế mà chồng em lại lãnh đạm với em như thế. Rõ là nổi phản ứng, nhưng không thèm chạm vào em. Mà điều này khiến Mục Đông cảm thấy rất khó chịu.
"Vợ à..."
"Bác sĩ nói được mà." Vừa nói xong, Mục Đông đã lấy tay ấn mạnh xuống chỗ đó của Hạ Viêm Phong. Sau khi cảm nhận được sự biến hóa nhanh chóng và nóng bỏng dưới lòng bàn tay, em mới nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Hạ Viêm Phong.
Khóe môi cong lên.
"Chồng ơi,"
"Hôm nay em muốn uống sữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT