Cô nhìn ra bên ngoài, thân thủ nhanh nhẹn bay một cái lên mái nhà đến tẩm điện của Lan quý phi. Nàng thong thả bước vào điện như trốn không người, ung dung thư thái bước đi vì người canh gác ở đây đã bị Nhược Ảnh giải quyết rồi.
Cô bước đến trước cửa phòng, đưa hai tay lên mở cửa, người trong chăn bỗng tỉnh giấc:
" Ai? "
Tưởng Lan Nguyệt bước đến chỗ bàn chà, ngồi xuống:
" Sao Lan quý phi nhanh quên thế, mới đó đã quên ta là ai rồi sao?. "
Lan quý phi tưg trên giường bước xuống, lấy chiếc áo lông trên bức bình phong khoác lên người.
" Ngươi đến đây làm gì, không lẽ nửa đêm thương nhớ bổn cung nên đến đây gặp ta chăng?. "
Tưởng Lan Nguyệt nhìn vào ả:
" Ngươi bị bệnh hay gì, ảo tưởng cũng có phần hơi quá, chắc không hại được ta nên phát điên rồi. "
" Ngươi..... "
Lan quý phi ức đến nỗi không làm được gì chỉ biết nén nhịn trong lòng. Ả bình tĩnh, nâng tay rót trà. Tưởng Lan Nguyệt nàng không đảo mắt nhìn chăm chăm vào Lan quý phi. Nước chà nhẹ nhàng rót vào chén. Trà tuy thơm nhưng mà lại có độc.
Lan quý phi nâng chén trà trước mặt nàng, ngước mắt nhìn
" Tưởng tiểu thư. "
Tưởng Lan Nguyệt:
" Xin lỗi ta không khát. "
Tay Lan quý phi cứng lại trong không trung, ánh mắt sắc bén như có lửa giận đang cháy bùng.
Lần đầu tiên ả từ bỏ thân phận quý phi cáo quý của mình, hạ thấp thân phận để giót trà cho một người thấp kém như nàng. Thế quái nào, Tưởng Lan Nguyệt nàng không để ý, không cho ả ta chút mặt mũi nào cả.
Ả cho rằng một người con gái chân yếu tay mềm như Lan Nguyệt không dám làm gì ả ta, dù sao ả cũng là quý phi đứng trên vạn người, ai dám làm gì ả.
Ả lùi lại phía sau, đưa tay ra hiệu cho người trên mái, hai tên áo đen lập tức bước đến bắt Lan Nguyệt.
Nàng thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt nên đã né tránh được:
" Ta thật không ngờ, Lan quý phi lại dấu đàn ông trong phòng mình, chuyện này mà lộ ra ngoài thì sao nhỉ? "
Lan quý phi tức giận, máu dồn lên não:
" Rất tiếc ngươi không có cơ hội để đi mách lẻo đâu, sẽ sớm thôi ngươi sẽ được hưởng thụ cái chết một cách nhẹ nhàng. "
Vừa dứt lời hai tên áo đen lao tới, một tên nhận lấy chén trà trên tay Trang Vệ Lan, rồi bước theo sau tên đằng trước hướng về phía Tưởng Lan Nguyệt.
Trong lòng cô chửi thầm. Mẹ nhà nó! Ả Lan quý phi này thật lợi hại. Không hổ danh sống tronh cung nhiều năm, người bảo vệ cũng sắp xếp được cả ngay trong phòng mình.
" Lan quý phi bà không sợ ta thoát được đi nói với hoàng hậu sao. "
" Yên tâm đi, Tưởng đại tiểu thư, à không phải là Thất vương phi, ngươi không thể sống được mà đi nói đâu. Với cả nếu ta không hoàn toàn chắc chắn, sao bổn cung có thể ra tay chứ? Ngươi nói có phải không? "
" Ô hóa ra là thế .... " Tưởng Lan Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, " Vậy thì thực sự đáng tiếc. "
Trang Vệ Lan vẫn chưa hiểu câu nói này có ý nghĩa ra sao thì đã thấy Lan Nguyệt bước đến, thân thủ phi phàm dừng lại trước mặt hai tên áo đen, một thanh kiếm xuyên vụt qua trước mắt, một tên mất đầu, một tên kiếm đâm xuyên vào lồng ngực, nằm xuống mà chết.
" Ô thì ra đây là cái hoàn toàn chắc chắn mà Lan quý phi đã nói. Ta bái phục. "
Lan Nguyệt từ từ giút thanh kiếm ra. Chén trà trong tay nàng vừa cướp được rơi xuống đất, phát ra âm thanh của sự đổ vỡ.
Lan quý phi không tin nổi vào mắt mình, một nữ tử sao có thể làm ra chuyện như thế được. Nàng mang kiếm vào đây từ lúc nào sao ả không biết. Đồng tử của Trang Vệ Lan co lại, sợ hãi run lẩy bẩy:
" Ngươi dám giết người. "
Tưởng Lan Nguyệt vung thanh kiếm, ngữ khí hung hăng:
" Ta con giám giết vủa vua đấy, ngươi tin không?. "
Thanh kiếm trong tay Tưởng Lan Nguyệt tỏa ra khí thế khiến người ta phải run sợ, như có gai sau lưng vậy.
Rõ ràng ả nhìn thấy nàng đang cười, nhưng từ ánh mắt của nàng, ả không thấy một nụ cười nào cả, đôi mắt ấy sâu như biển trời mênh mông, ngàn năm không một gợn sóng. Trang Vệ Lan không biết vì sao, bất giác rùng mình tin những gì nàng nói.
" Ai đó cứu..... "
" Trang Vệ Lan, ngươi thử cất tiếng lên ta xem nào. " Thanh kiếm trong tay nàng chỉ thẳng vào ngực nàng ta, giọng nói khinh bỉ của cô vang lên.
" Người tưởng được thoát chết một lần thì sẽ không có chuyện gì hay sao. Sau những gì ngươi làm với ta, ngươi nghĩ ta sẽ để yên cho ngươi sống vui vẻ. "
" Ta...... "
" Trang Vệ Lan ta nói cho ngươi biết ngươi không thoát được đâu. Đao kiếm không có mắt. Hậu quả hôm nay ngươi phải chịu đều do ngươi chuốc lấy. "
Ả bây giờ đã sợ hãi đến tột cùng, chưa bao giờ ả thấy mình cận kề cái chết như hiện tại. Ở bật dậy chạy đến bên cửa, cố gắng đẩy ra nhưng không được, dù ả có dùng sức bao nhiêu cũng không làm cánh cửa hé ra dù chỉ là một chút.
Tưởng Lan Nguyệt nhìn ả ta mà nói:
" Ngươi nên ngoan ngoãn. Đừng tốn công phía sức. Ngươi thử gào lên một câu thì xem ta đâm xuyên người ngươi nhanh hơn, hay là người của ngươi đến nhanh hơn?. "
Trang Vệ Lan ấp úng nói:
" Giết ta ngươi không thoát được đâu?."
Tưởng Lan Nguyệt chỉ đáp:
" Tại sao ta phải trốn?. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT