Phía bên kia hoàng cung, sau khi Tưởng Lan Nguyệt rời khỏi yến tiệc. Vị Lan quý phi kia liền đứng dậy, nói giọng yểu điệu:
" Bản cung giờ cảm thấy hơi mệt, các vị cứ thưởng thức. "
Cô ta vừa nói liền bước xuống, theo sau có bảy tám a hoàn, các vị phi tần, tiểu thư, thiếu gia nhà quan đều cúi người hành lễ:
" Cung tiễn quý phi nương nương. "
Lan quý phi thong thả bước ra ngoài, đi đến phía uyển viện, bà ghé vào tai a hoàn thân cận mà bảo rằng:
" Chuyện làm đến đâu rồi. "
A hoàn kia nói nhỏ vào tai ả, miệng không tự chủ nhoẻn một nụ cười độc ác:
" Bẩm nương nương mọi chuyện đều thu xếp ổn thỏa, đảm bảo không làm người thất vọng. "
" Được. Đừng làm ta thất vọng. "
Lan quý phi tuy tin vào lời nói của a hoàn theo sau, nhưng trong lòng bà ta vẫn cảm thấy không yên ổn. Bà ta cảm thấy có gì không đúng lắm. Về đến dưỡng điện của mình, bà ta ngồi xuống, gọi a hoàn đến dặn dò mấy câu:
" Ngươi sai người đi xem xem, ả ta đã trúng độc hay chưa."
" Vâng thư chủ tử. "
A hoàn kia liền vâng lời, đi ra ngoài sai một vị a hoàn đi. Sau khi Lan quý phi rời khỏi yến tiệc thì bữa tiệc diễn ra một lúc cũng tàn. Ai ai cũng lên xe ngựa về phủ của mình, các vị nương nương thì di rời về tẩm điện vủa họ. Nhưng cuộc đời trớ trêu thay, một vị nương nương vì muốn lấy lòng Lan quý phi, âm thầm đi đến điện của nàng ta.
Trên đường đi đến đây, ả ta vô tình đi qua phòng của Tưởng Lan Nguyệt được Lan quý phi sắp xếp ở đây. Rồi chuyện gì đến nó cũng sẽ đến, không phải người này thì cũng là người kia. Vị Gia tần này lại vô thức bước vào căn phòng này, một mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ khiến cho vị này cảm thấy thoải mái. Cơ thể cảm thấy dễ chịu, vì muốn hưởng lợi một mình, không muốn chia sẻ. Ả bèn bảo a hoàn của mình lui ra, một mình hưởng thụ, quên mất luôn cả việc chính mà mình muốn làm.
Vị Gia tần này ngồi được một lúc, cơ thể bắt đầu cảm thấy nóng rực, khó chịu, khắp cơ thể như ngàn vết kiến cắt, nàng khao khát có một sự thỏa mãn, lấp đầy cơ thể. Nàng rất muốn có nó, dù biết là cơ thể khó chịu, nhưng nàng vẫn không muốn dời khỏi căn phòng này. Vừa khó chịu vừa thoải mái. Nàng đi loạng choạng đến bên giường, chạm nhẹ vào vật trên giường, ả cảm thấy dễ chịu vô cùng khi chạm vào làn da ấy, nó rất mát . Vậy chuyện gì đến nó cũng xảy ra, cảnh xuân ý nồng giữa trai đơn gái thiếc.....
Vị a hoàn của cung Lan quý phi cũng tới nơi, lọt vào tai của cô là những âm thanh ái muội. Cô ta không nghi ngờ gì mà rời đi quay về bẩm báo với chủ tử nhà mình.
" Bẩm nương nương, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa đúng theo lời người. "
Lan quý phi cười tươi như hoa, tỏ vẻ thỏa mãn:
" Ha ha ha, đối đầu với ta. Ta xem ngươi ngày mai giải thích thế nào. Ngươi làm việc tốt lắm. Thưởng. "
" Tạ ơn quý phi nương nương! Được làm việc cho người là phúc phận của nô tỳ. Được theo hầu người là bổn phận cùa nô tỳ. "
" Thôi lui đi. "
" Vâng nô tỳ cáo lui. "
" Ha ha ha. Mai chúng ta lại có kịch vui xem rồi. Ha ha ha. "
Sáng sớm hôm sau, bình minh vừa ló rạng, gió lạnh của mùa đông khiến người ta dùng mình, tuyết rơi phủ trắng xóa khắp hoàng cung. Phía Khôn Ninh Cung, Tưởng Lan Nguyệt cùng hoàng hậu nương nương đang dùng bữa sáng. Hai người nói chuyện vui vẻ, chưa bao giờ cô lại cười nói như hôm nay.
Cô không biết sao khi ngồi nói chuyện với bà lại cảm thấy nhẹ nhàng, thỏa mãn, ấm áp đến thế:
" Đồ ăn có vừa miệng con không Nguyệt nhi. "
" Dạ ngon ạ. "
Hoàng hậu nương nương gắp cho Tưởng Lan Nguyệt một miếng đồ ăn. Cô vui vẻ đáp lại:
" Người ăn đi ạ, con no lắm rồi. "
" Ừ. Vậy ta cùng con đi đến đây. Ta cho con xem thế nào kịch vui trong hoàng cung này. À lát nữa đi sau ta một chút, đừng đi nhanh quá nghe chưa. "
Hoàng hậu nương nương nói đến đây thôi, cô cũng hiểu được nương nương muốn dẫn mình đi đâu rồi.
Phía bên cung của Lan quý phi, bà ta cũng đã dậy rất sớm, chuẩn bị mọi thứ. Hiên ngang bước ra khỏi cửa, miệng không khỏi cười, đi đến viện hôm qua bà sắp xếp cho Tưởng Lan Nguyệt. Bà ghé vào tai a hoàn thân cận mà nói:
" Ngươi đi mời hoàng thượng đến đây. "
" Vâng nô tì đi ngay. "
Bà ta đi đến nơi, nhưng không vào phòng luôn, bà đứng đợi ở đây dường như đã có xắp xếp trong đầu, bà ngồi ngoài hiên. Chúng phi tần không biết từ lúc nào cũng lần lượt kéo tới đây, không khí ồn ào đầy lời bàn tán. Một lúc sau, bỗng một tên thái giám bước đến:
Lan quý phi khi thấy hoàng thượng đến thì vội chạy lại:
" Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói hôm qua có hai con chuột trong cung thần thiếp ăn vụng. "
" Kẻ nào mà lại dám lộng hành ngay dưới mắt thiên tử vậy. "
Một tên thái dám bước lên, mở cánh cửa phòng, không gian bêm trong bừa bộn, quần áo rơi vãi xuống đất. Nhìn thấy cảnh này ai có mặt ở đây đều thấy tai đỏ thẹn thùng, họ cũng có thể hình dung ra được ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
" Hôm qua là sinh thần của thiếp, thiếp nhìn thấy đại tiểu thư phủ thừa tướng có vẻ mệt mỏi sau yến tiệc. Thế nên đã sắp xếp cho người ấy ở đây. "
Một vị phi tần lên tiếng:
" Đúng là chán sống mà, trong cung mà cũng dám làm ra chuyện đồi bại này thật đáng xấu hổ. "
" Đúng thật là, đường đường là vương phi tương lai của Minh vương mà lại làm ra chuyện này. "
Bao nhiêu lời bàn tán, ai ai cũng chỉ trích cô, họ nói cô là loại không ra gì, thứ con gái phóng túng, gọi cô là gái lầu xanh,..
Trong khi đó Tưởng Lan Nguyệt đang thong thả nhẹ nhàng đi đến đó. Ý Lan lòng lo lắng, lo sợ thay cho chủ tử, cô lo chốn hậu cung sóng gió, bao nhiêu điều ác. Chủ tử cô chỉ là một cô nương, tuy biết tính người đã khác nhưng ở chốn thị phi này,khó tránh khỏi bị người ta sắp đặt, tính toán. Trên đường đi cùng Tưởng Lan Nguyệt, Ý Lan để ý luôn lo lắng cho nàng, nhưng sao khi ngước nhìn Tưởng Lan Nguyệt cô thấy nàng lại vô tư đến vậy. Không giải thích được Ý Lan hỏi:
" Tiểu thư, tại sao người lại không để tâm đến chuyện này vậy?. "
Nhược Lan chỉ đáp:
" Ngươi càng lộ rõ rằng mình đang để tâm chuyện gì, muốn điều gì thì thì chính là bày ra trước mặt người khác nhược điểm của mình. Cho nên không dục, không vọng, không lo mới khiến người khác nghĩ rằng ngươi vô hại. "
Cô nói xong rồi lại bước đi nhẹ nhàng, coi như không có chuyện gì. Cô vào cung hôm nay là ngày thứ hai, nhưng cô cũng cảm nhận được trong tử cấm thành này thật đáng sợ biết bao.
Những mưu kế tranh đấu, hãm hãi không ngừng trong cung cấm này khiến người khác chán ghét đều là vì đố kị, vì gia tộc, vì ân sủng, vì danh vọng,.... Nó đã khiến bao nhiêu người phải trả giá, đã kéo theo bao nhiêu mạng người. Họ làm những điều đó thật sự có đáng không?
Cô bước đi ngắm nhìn khung cảnh nơi đây mà lòng thấy chua xót. Cô cứ đi, đi nhẹ nhàng đến viện của Lan quý phi. Tưởng Lan Nguyệt nàng đi đến cửa thì nghe thấy tiếng động bên trong phòng hôm qua được xắp xếp. Cô không vội bước vào, chỉ đứng ở ngoài cửa.
Tiếng nói của một vị phi tần:
" Thấy hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến còn không mau bước xuống hành lễ, lại còn nằm trên giường, thật vô lễ. "
Một tên thái giám hung hăng bước lên đi lên lật tấm chăn ra, điều hắn cảm thấy ngạc nhiên. Người bên trong sao không phải là Tưởng đại tiểu thư sao lại là Gia tần.
Hoàng Thượng cất tiếng:
" Ngươi bên trong là ai?"
Tên thái giám lẩy bà lẩy bẩy, giọng run run:
" Bẩm hoàng thượng là.... là..... "
Hoàng hậu nương nương lên tiếng:
" Nói đi. Ngươi không phải sợ, ai ở bên trong đó?"