Lê Tần nắm lấy roi dây, kéo Kim Thúy nhào tới, đánh vào vai cô ta một trưởng. Thu Thúy té văng vào bàn ghế phía sau đổ rầm.

Đám người nhà hoảng hốt, Võ đại nhân không kịp trở tay, ông nhíu mày nhìn Lê Tần. Cách đây vài tháng, Lê Tần chỉ là võ sĩ cấp 8, đến 30 tuổi vẫn chưa có dấu hiệu đột phá. Sao bây giờ đứng trước mặt ông lại không nhìn ra tu vi?

Võ phu nhân chạy lại đỡ con gái, quát vào mặt đám người.

- Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào? Cố ý đến gây sự sao?

Lê Tần liền đáp:

- Đương nhiên là đòi lại công bằng cho Mộc phủ ta!

- Thu Thúy đã nói không làm. Sao các ngươi lại cứng đầu như vậy?

- Võ phu nhân, chuyện này thực hư đã tra rõ, Thu Thúy ném xác nha hoàn đó xuống hồ rồi, giết người diệt khẩu để bao che tội trạng! Các người thử đi xem là biết! Đắc tội rồi!

Nãy giờ Đại Vỹ vẫn còn ngồi trên ghế, đến một lời cũng chưa nói ra. Chỉ là hai anh em nhà này chiếm hết đất diễn của anh rồi. Anh nói năng không giỏi, chỉ được cái đánh đấm là tốt. Tiểu thư kêu anh đi theo hai người họ để bảo vệ, học hỏi cũng không ít rồi, không tồi, không tồi.

Thượng thư đại nhân lúc này tức giận không thôi.

- Được lắm! Được lắm! Ta xem các người là con cháu trong nhà, hôm nay lại vì người ngoài đến đây ức hiếp lão phu. Thượng thư phủ cắt đứt quan hệ với các ngươi, xem như không còn quen biết. Lão sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt.

Nói xong lão thượng thư lao về phía Lê Tần, bản thân anh cũng đã sẵn sàng chỉ chờ ông xong lên. Phu nhân liền hô lớn.

- Người đâu mau đến đây! Người đâu! Phủ quận chủ đến làm loạn rồi!

Lê Mai và Thu Thúy nhìn nhau thầm gật đầu, sau đó tấn công về phía Lê Dung. Lê Dung chạy ra sau Đại Vỹ, anh ta đứng lên quơ tay một cái, linh khí bắn ra, hai người kia liền bị đánh văng. Thu Thúy siết chặt nắm tay, thì ra bọn họ có mang theo cao thủ, cho nên mới to gan gây chuyện như vậy.

Người làm trong phủ chạy ra, Võ phu nhân lệnh cho bọn họ vây giết ba người kia. Lê Tần và lão thượng thư đấu với nhau mấy chiêu, ông yếu thế hơn, bị anh ta đánh văng vào cột nhà. Gia đinh chạy tới trước mặt ngăn cản, Lê Tần dùng sức đánh bật bọn họ, quân lính hộ vệ đã kéo tới, bao vây anh như cục nhân chính giữa.

Phía bên đây, Lê Mai và Thu Thúy có hợp sức với nhau cũng không làm gì được Đại Vỹ. Lê Dung đứng ở sau lưng dậm chân thúc giục.

- Đại Vỹ, anh đánh mạnh lên một chút, không cần nhường họ!

- Được được!

Võ phu nhân đăm chiêu nhìn Lê Dung, rút ra con dao trong tay áo, lén lút đi tới từ phía sau. Bà vốn cho rằng Lê Dung là phế vật, có thể dễ dàng khống chế. Nhưng Lê Dung đã cảm nhận khí tức của bà đến gần từ lâu. Chỉ chờ bà đâm con dao tới, cô quay lại nắm cánh tay bà đẻ về phía sau.

- Lão gia cứu ta! Lão gia!

Mấy người họ hoảng hốt. Thu Thúy và Lê Mai bị Đại Vỹ đá văng, ọc máu té lăn, mang thương tích không nhẹ. Mà phía bên kia Lê Tần đã cố gắng nương tay với lão thượng thư, chỉ có hộ vệ bị anh ta đánh chết năm, sáu người, số còn lại thì gãy tay gãy chân.

Lê Dung đá vào mông Võ phu nhân làm bà ta chúi nhũi, cô hung hăng nói.

- Hôm nay chỉ là cảnh cáo. Nếu còn dám chọc tới phủ quận chủ ta thì chuẩn bị chờ trả thù đi! Chúng ta đi!

Ba người họ nhìn nhau thỏa mãn, ra khỏi phòng khách, Lê Tần đi mấy bước thì quay lại dùng một chưởng phong đánh vỡ mái nhà lớn của phủ thượng thư. Khiến nó lủng một lỗ to, mấy mảnh gỗ ngói rơi xuống trúng người phía dưới. Cái này mới chính xác là đánh vào mặt mũi của lão. Thượng thư đại nhân tức giận đến đỏ mặt gào to.

- Các người chờ đấy. Lão sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Khố kiếp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play