Tuyết Lang cầm một bầu rượu, phi lên mái nhà, bước chân nhẹ nhàng không gây động tĩnh. Thanh Thành ngồi ở đó quay sang nhìn anh, chỉ thấy Tuyết Lang đi tới ngồi xuống bên cạnh, đưa bầu rượu cho anh.
- Uống một chút không?
- Được.
Thanh Thành từ tốn nhận lấy, uống một ngụm. Mùi vị cay nồng liền lan trong khoang miệng, sau đó trôi vào.
Tuyết Lang nhìn Thanh Thành xong, lại lấy ra một bầu rượu khác, lắc lắc trên tay, sau đó nhìn lên bầu trời đầy sao, mặt trăng ở trên cao sáng tròn vành vạch.
- Ngươi ở bên cạnh Mộc thần điện hạ chỉ vì mệnh lệnh?
- Phải.
Tuyết Lang uống một hơi, lại hỏi.
- Thời gian ở bên cạnh nàng ấy thế nào?
- Tiểu thư đối với ta rất tốt, giống như người một nhà.
Thanh Thành mặt không biểu cảm, lại uống thêm miếng nữa. Tuyết Lang trầm ngâm, lại hỏi.
- Vậy sau này chủ nhân ngươi thu hồi mệnh lệnh, ngươi còn bảo vệ nàng tiếp không?
- Nếu không có ta, ngài cũng sẽ có biện pháp bảo vệ tiểu thư chu toàn.
- Sao ngươi khẳng định như vậy?
- Vì chủ nhân rất yêu tiểu thư.
Tuyết Lang phì cười, quay sang nhìn anh.
- Yêu? Nếu một ngày hắn thay lòng đổi dạ, lúc đó bảo ngươi trở mặt giết nàng ấy?...
- Vậy,... ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản chuyện đó.
- Lời nói ngoài miệng làm sao tin được. Ngươi vẫn không phải là người của Mộc gia, ta không thể tin ngươi.
Đôi mắt của Tuyết Lang sắc lạnh quét qua, loé lên một tia sáng. Thanh Thành nhíu mày cảm nhận được sát ý, lập tức phóng ra. Thanh kiếm băng xuất hiện như chớp, ghim xuống ngay dưới chân, lan ra một mảng trắng đông cứng, khí lạnh không ngừng bay lên. Bầu rượu vô tri rơi xuống sân nhà lộp cộp, đổ tràn ra một ít.
Tuyết Lang đứng lên, rút lấy thanh kiếm tấn công Thanh Thành. Anh ta không ngạc nhiên lắm, khuôn mặt vẫn bình đạm, rút kiếm của mình ra đánh lại.
Tuyết Lang giống như tia sáng, vụt lên trong đêm tối. Dưới ánh trăng, tà áo bay phấp phới, dáng vẻ của anh vô cùng mê người. Lưỡi kiếm của Tuyết Lang kéo đến đâu, chỗ đó liền đóng băng thành một đường dài.
Thanh Thành chật vật tránh né, cả tay và chân đều bị chém trúng, lập tức nơi nọ đóng băng thành những mảng trắng, khó khăn cử động. Mà lưỡi kiếm của anh cũng bị đông lạnh thành một khối, không lâu sau đã nặng trĩu, đầu gối không chịu được khuỵ xuống.
Tuyết Lang đứng ở trước mặt, chân mày sắc bén nhíu lại, khuôn mặt ngẩng cao, tà áo tung bay, chĩa mũi kiếm vào Thanh Thành.
- Đứng lên đánh với ta! Thực lực của ngươi không chỉ có như vậy!
Thanh Thành nheo mày nhìn anh ta, không trả lời. Tuyết Lang lại nói.
- Ngươi có giả vờ thế nào cũng không qua mặt được ta.
Thanh Thành nắm chặt kiếm, hừ một tiếng, cả người nóng lên, vết băng trên cơ thể và lưỡi kiếm bốc khói tan biến. Tuyết Lang thấy vậy lao tới.
Thanh Thành vụt mất, liền xuất hiện ở sau lưng công kích. Bóng dáng hai người thoát ẩn thoát hiện, đường băng mọc đầy trên đất, lôi quang loé từng cơn. Động tĩnh gây ra thật lớn, khiến cho dì Lan và Mỹ Duyên chạy ra xem. Ngọc Diệp nhìn tình hình, liền nói mọi người đi ra khỏi đây tránh bị đánh trúng.
Sấm sét đánh xuống chỗ nào thì nổ tung chỗ đó. Mấy nóc nhà trong phủ đã bị thủng vài lỗ to. Những tia sét tích tụ bao lấy thanh kiếm trên tay Thanh Thành, miếng vải băng trên trán của anh đã được tháo ra, hiện rõ một hình lôi (⚡) giữa trán, đôi mắt cũng trầm xuống khác thường, khí tức trên người nghi ngút tỏa ra, vô cùng nồng đậm. Tuyết Lang châu mày, tiếp tục tiến lên công kích.
Tửu lâu lúc này,...
Ngọc Linh cảm nhận khí tức dao động, vẻ mặt liền thay đổi nghiêm trọng. Cô chạy đến hành lang, chân đạp mạnh phi ra khỏi quán rượu. Đám người còn lại hối hả chạy theo, chắc chắn đã xảy ra chuyện nên Mộc thần mới không nói lời nào mà đi nhanh như vậy. Thái tử Nguyễn Du để lên bàn hai nén vàng rồi vội vã đi theo.
Tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống, Tuyết Lang nhanh chân hơn đều tránh được. Mấy khối băng nhọn từ lưỡi kiếm chém ra vi vút.
Thanh Thành đánh vỡ chúng thì Tuyết Lang đã đến ngay trước mặt bổ xuống, lưỡi kiếm của hai người mạnh mẽ va vào nhau tóe ra tia lửa. Uy lực hai bên đối đầu kịch liệt, một luồng khí trắng và một lượng khí xanh đen. Dường như không ai thua ai, cứ như vậy đánh thêm một chập.
- Dừng tay!!!
Tiếng hô vang lên, bọn họ lập tức ngưng lại, quay sang nhìn Ngọc Linh đang đứng trên nóc cổng Mộc phủ. Cô đưa mắt nhìn một loạt thiệt hại xảy ra, trong mắt loé lên tia tức giận. Thanh Thành nhanh tay lấy sợi vải buộc lên trán mình che đi ấn ký, khí tức cũng đồng thời biến mất. Sau đó quay lại chắp tay, nói.
- Thuộc hạ có tội!
Tuyết Lang thu lại kiếm băng, biểu cảm chột dạ, lại không nói gì. Ngọc Linh trầm giọng, hỏi.
- Các ngươi đang làm gì vậy?
Tuyết Lang liền nhanh miệng nói trước.
- Mẹ, con chỉ so tài với Thanh Thành một chút thôi. Không có chuyện gì cả.
Thanh Thành không phản bác, gật đầu như đúng vậy. Ngọc Linh nhìn biểu cảm hai người họ, lại không qua được mắt cô.
- Tuyết Lang, vào phòng ta nói chuyện!
Mấy người ở ngoài sân nhìn thấy Ngọc Linh về tới cũng mừng thầm, nghe họ ngừng đánh mới yên tâm trở vào, dọn dẹp mớ hỗn độn. Thanh Thành cũng quay lại phụ giúp một tay.
Ngọc Linh ngồi ở trên ghế trầm mặc nhìn anh. Tuyết Lang biểu cảm không rõ, cũng không biết nên giải thích thế nào. Cô đành hỏi trước.
- Có chuyện gì? Con nói đi.
Tuyết Lang nghĩ nghĩ một chút, cũng cung kính trả lời.
- Con đi ra ngoài cũng khá lâu rồi, muốn trở lại rừng Đại Ngàn thăm một chút. Con không yên tâm để mẹ lại một mình, nên muốn thử thực lực của Thanh Thành.
Đôi mắt của Ngọc Linh sắc bén, thả lỏng tâm tình, lại nhìn ra không phải như vậy. Cô nói.
- Ta biết con đang lo lắng điều gì. Nhưng ta tin tưởng Long Quân. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tuyết Lang ngạc nhiên, thì ra cô biết anh đang nghi ngờ Thanh Thành. Không yên tâm một người không rõ lai lịch như hắn, lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Tuyết Lang lại nói:
- Con sẽ đưa theo Tiểu Hồ, rèn luyện cho nó mạnh hơn. Chúng con sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Ngọc Linh nghiêng đầu, cười dịu dàng, gật đầu một cái. Tuyết Lang mới cảm thấy nhẹ nhõm trong người.
Đám người thái tử đi theo tới Mộc phủ, muốn vào hỏi han nhưng bị đuổi về. Kim Chi muốn tìm em gái thăm một chút, nhưng Ngọc Diệp từ chối gặp mặt. Cô có buồn cũng không làm gì được.
Mọi người thu dọn tàn tích xong cũng đi nghỉ ngơi. Thanh Thành vẫn như cũ, lại trèo lên mái nhà ngồi canh gác.
Tuyết Lang này vì lo lắng mà thôi, không trách được. Thực lực của Thanh Thành rất mạnh, từ trước tới giờ luôn ẩn giấu rất kỹ. Ở hạ giới này mà nói, vô cùng khủng bố, nhưng ở Linh Vân giới vẫn là thuộc hạ của ma chủ, ma cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT