- Tiểu thư về rồi! Để tôi dọn cơm ra cho mọi người dùng, chắc là mệt lắm phải không?
- Duyên tỷ, để em giúp chị một tay!
Bàn tròn ngồi đủ người, Ngọc Linh ra lệnh cho ba mẹ con Lê Tần cùng dùng bữa nhưng họ không dám. Bản thân là người mang tội, họ còn lo sẽ chết lúc nào không hay. Tiểu Lệ nhìn ra nỗi sợ của họ, nên giải thích rằng:
- Dì Lan! Chúng ta không có làm gì đâu, các người đừng sợ. Phủ thừa tướng đã không còn nữa, tiểu thư đem các người về Mộc gia là để cưu mang. Tiểu thư ân oán phân minh, xử phạt rõ ràng, bây giờ các người là của Mộc gia rồi, chúng ta không bạc đãi.
Mẹ của Lê Tần ngạc nhiên, nhìn các con, lại nhìn qua Ngọc Linh, khẽ hỏi:
- Là thật sao?
Mộc thần gật đầu, nụ cười hiện lên khuôn mặt, nói:
- Tiểu Lệ, em thật hiểu chuyện! Ý của ta đúng là như vậy.
Ba mẹ con Lê Tần nghe như vậy, vui mừng khôn xiết. Mỹ Duyên gắp thức ăn cho Tiểu Lệ, nói:
- Tiểu thư giúp em trả thù rồi, Tiểu Lệ đừng buồn nữa nhé!
- Không có! Em còn hời một con bạch hổ, trong phủ cũng có thêm người, em rất vui!
Ngọc Linh dịu dàng xoa đầu cô. Nhìn thấy tình cảnh này, Tiểu Hồ đẩy đẩy Tuyết Lang, nói nhỏ:
- Anh! Điện hạ trở lại bình thường rồi! Lúc sáng biểu cảm của ngài làm em sợ muốn chết!
Tuyết Lang cười, nói rằng:
- Mỗi lần tức giận mẹ sẽ như vậy! Ta còn sợ huống chi là ngươi!
Mẹ con Lê Tần xúc động, quỳ xuống dập đầu:
- Đa tạ tiểu thư cưu mang!
- Sau này chúng tôi sẽ dốc sức vì Mộc gia làm việc!
- Đa tạ tiểu thư!
Ngọc Linh dịu dàng nói:
- Bây giờ đã là người một nhà, mau đứng lên cùng nhau dùng bữa!
- Dạ!
Ba mẹ con rất nhanh đã hòa nhập với mọi người. Mẹ Lê Tần tên Lan, còn cô em gái tên Lê Dung. Lê Dung chừng 18 tuổi, có hôn ước với nhị hoàng tử. Nhưng sau chuyện này chắc không còn tính nữa rồi.
Ngọc Linh gắp thức ăn bỏ vào chén Tiểu Hồ, khen ngợi:
- Hôm nay biểu hiện rất tốt, con ăn nhiều cho mau lớn!
- Tạ điện hạ!
Tiểu Hồ phấn khích, hai má hồng hào cười híp mắt. Ngọc Linh lại nhìn đến Mỹ Duyên, nói:
- Bữa cơm rất ngon! Tay nghề khá lắm!
- Đa tạ tiểu thư, em sẽ cố gắng hơn nữa!
Mỹ Duyên được khen, mặt như nở hoa. Thanh Thành ngồi ở bên cạnh, bất giác cong môi cười. Tiểu Lệ lập tức ồ lên:
- Thanh Thành! Anh cười rồi! Từ lúc đến đây em còn chưa nhìn thấy anh cười bao giờ!
Thanh Thành xấu hổ che miệng, nói:
- Không có, em nhìn lầm thôi!
Tiểu Lệ nhìn biểu cảm của anh, vội cười lớn:
- Ha ha, chỉ cười thôi mà! Anh có cần xấu hổ vậy không? Thanh Thành, anh cười nhiều một chút, đẹp trai lắm đó!
Thanh Thành lập tức đỏ mặt, quay sang chỗ khác. Mấy người còn lại ha ha cười theo. Ba mẹ con Lê Tần thả lỏng, người Mộc gia thì ra hoà hợp như vậy. Đặc biệt không phân biệt chủ tớ, có thể ngồi cùng một bàn ăn mà thoải mái nói chuyện.
...
- Người Lý gia đến, xin được gặp Mộc gia chủ!
Bên ngoài cửa có tiếng người gọi, Đại Vỹ đứng dậy, lui ra.
- Để tôi ra xem!
Ngọc Linh nhìn ba mẹ con Lê Tần, nói:
- Dì Lan, lát nữa Mỹ Duyên sẽ đưa mọi người tham quan Mộc gia một chút. Dãy nhà phía tây vẫn còn trống, ba người có thể ở đó.
- Đa tạ tiểu thư!
Đại Vỹ chạy vào thưa:
- Tiểu thư, là nhà Lý đại nhân dẫn theo Ngọc Diệp đến thỉnh tội, đang chờ ở đại sảnh!
- Tốt lắm, chúng ta đi!
Lý gia này suy nghĩ cũng thật chu toàn, tới cửa tự thú may ra sẽ không bị diệt cả nhà giống như phủ thừa tướng.
Ở chính sảnh có ba người đang đợi, lão Lý và con gái lớn đứng một bên, còn Ngọc Diệp thì bị trói hai tay quỳ dưới đất. Nhóm người Ngọc Linh đi vào, bọn họ liền cúi đầu. Mộc thần ngồi lên ghế gia chủ, nhìn xuống dưới:
- Lý đại nhân là quan tam phẩm, dạy ra đứa con gái thật tốt.
Lão ta cúi đầu nhận lỗi:
- Thật không dám nhận, là lão dạy con không tốt, để cho nhi nữ gây ra hoạ lớn. Bây giờ lão đem nhi nữ đến đây cùng chịu tội, chỉ mong ngài tha cho một nhà Lý gia được sống.
- Lý đại nhân cũng thật chu đáo, tự dâng mình đến cửa chịu phạt cũng không muốn liên lụy người nhà, thật đáng khen!
Đứa con gái lớn cũng quỳ xuống dập đầu:
- Ta thân là tỷ tỷ, lại dạy dỗ em gái không tốt, nếu Mộc gia chủ có xử phạt rồi, thì xin phạt luôn ta, tha cho Lý gia ta!
- Kim Chi?
Ngọc Linh ngạc nhiên, thì ra là cô gái gặp được ở rừng Đại Ngàn. Vậy mà lại là chị của Ngọc Diệp. Kim Chi - Ngọc Diệp, tên cũng thật hay.
Kim Chi nghe gọi tên mình, tò mò ngước lên nhìn người kia:
- Mộc tỷ! Là Mộc tỷ!
Lão Lý lập tức quát con gái:
- Kim Chi, không được vô lễ, gọi là Mộc gia chủ!
Kim Chi lập tức cúi đầu, lão Lý cũng quỳ xuống, vội vã thưa:
- Tiểu nữ không hiểu chuyện, xin gia chủ trách phạt!
Mộc thần Ngọc Linh thở ra một hơi, sau đó tĩnh tâm, nghiêng đầu cười nhạt:
- Kim Chi, lâu ngày không gặp. Huyền thú tặng cho em đã dạy bảo tốt chưa?
Kim Chi nghe đến, trong lòng mừng rỡ:
- Đa tạ Mộc tỷ, à không Mộc gia chủ, rất tốt ạ!
- Gọi Mộc tỷ!
- Dạ! Mộc tỷ!
Lão Lý kinh ngạc len lén nhìn con gái. Mấy ngày trước nó có khoe rằng đi rừng Đại Ngàn gặp được cao nhân, còn được tặng cho huyền thú cấp 2, thì ra là Mộc gia chủ đây. Ngọc Diệp cũng giống như ông, không tin nhìn tỷ tỷ.
Ngọc Linh trở lại điềm tĩnh, khí tức cũng dịu đi vài phần, nhẹ nhàng nói:
- Lý đại nhân, Kim Chi, hai người đứng lên đi!
Tiểu Lệ liền tiến lên, đỡ hai người họ đứng dậy. Lão Lý lúc này mới nhìn rõ, Mộc gia chủ là một cô gái trẻ, chừng 20 tuổi, lại vô cùng xinh đẹp, cũng chính là cao nhân trong lời kể của Kim Chi. Trẻ tuổi như vậy nhưng thực lực vô cùng thâm sâu. Từ lúc cô ta bước vào chính sảnh thì khí tức đã đàn áp được ông rồi.
Ngọc Linh từ tốn nói:
- Ta chỉ giữ lại Ngọc Diệp, nể mặt Kim Chi mà bỏ qua cho Lý gia. Các người có thể đi rồi!
Lão Lý lập tức vui mừng, nhìn con gái, không ngờ trong họa lại gặp phúc rồi. Ông lập tức cảm ơn không ngớt. Ngọc Diệp nãy giờ im lặng, bỗng nhiên gào lên:
- Không công bằng! Lẽ ra chúng ta phải cùng nhau chịu chết! Kim Chi, tại sao người may mắn không phải là ta? Đều là con gái của cha, nhưng cái gì chị cũng tốt, còn ta thì không, không công bằng, ta hận tỷ!
Lão Lý tức giận, chỉ vào mặt Ngọc Diệp:
- Con nhìn lại bản thân đi, lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn như vậy, có điểm nào sánh được với tỷ tỷ? Không biết tại sao ta lại có một nữ nhi như con!
- Cha! Ta là con gái của cha! Sao cha lại phân biệt như vậy chứ? Cái gì cũng tỷ tỷ, tỷ tỷ, còn ta thì sao?
Lão lý phẩy tay, cung kính nói với Ngọc Linh:
- Mộc gia chủ, đa tạ ngài tha cho Lý gia. Còn tiểu nữ ngỗ nghịch này, tùy ngài dạy dỗ. Lão xin phép các từ!
- Được!
Lão Lý nắm tay Kim Chi kéo đi. Mà Kim Chi vẫn còn luyến tiếc, hai mắt đỏ hoe nhìn em gái đang quỳ ở đó. Ngọc Diệp khóc òa lên:
- Cha! Con sai rồi, cha đừng đi! Tỷ tỷ, mau quay lại cứu em đi!
Ngọc Diệp có gào khóc thế nào thì hai người họ cũng đi mất. Ngọc Linh đứng lên, nói:
- Tiểu Lệ, giao Ngọc Diệp cho em, muốn xử lý thế nào cũng được. Ta mệt rồi, đi nghỉ một lát!
- Dạ, tiểu thư!
Buổi chiều hôm đó, Tôn hiệu trưởng đến cầu kiến nhưng bị Tuyết Lang đuổi về, nói Mộc thần mệt rồi không tiếp khách. Ông để lại lời nhắn, bên phía hoàng đế đã xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ không dám chống đối Mộc gia. Xin tiểu thư yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT