Đêm hôm qua hai người đi ngủ rất muộn, Cố Thanh Trì dậy sớm hơn Tạ Lục Dữ có mười phút, cậu tắm rửa xong xuôi thì đến phòng xem hắn.

Chăn bị cuộn tròn lại, Tạ Lục Dữ tự nhốt mình dưới tấm chăn.

Cố Thanh Trì đã quen với việc đi chân trần ở nhà, nên lúc cậu đi lại không phát ra tiếng động nào. Cậu suy nghĩ một lúc rồi dựa nửa người trên vào eo Tạ Lục Dữ giống như tựa vào chiếc gối ôm vậy. Tạ Lục Dữ nằm trong chăn cảm nhận được trọng lượng trên cơ thể nên hơi ló đầu ra, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Trì. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó lại quay đi, dùng chăn che kín người, tiếp tục trầm mặc.

"Anh tỉnh chưa?"

Tạ Lục Dữ không hề cử động.

Cố Thanh Trì nhịn không được nên cười ra tiếng, đợi khi cơn buồn cười qua đi, cậu hắng giọng nói tiếp:

"Trong phòng bếp chẳng có gì ăn cả, em đói quá."

"Em muốn ăn cà tím nhồi thịt, không ăn thịt, chỉ ăn mỗi cà tím thôi."

Tạ Lục Dữ vén chăn ngồi dậy làm cho Cố Thanh Trì đang dựa trên người hắn cũng dần trượt xuống. Cậu thuận tình bước xuống giường rồi đứng trên tấm thảm.

Tạ Lục Dữ thuần thục cởi bỏ đồ ngủ, thay đồ, để lộ ra cơ bụng đẹp mắt, vừa mặc quần áo, hắn vừa càm ràm:

"Đói thì phải nói sớm cho anh biết chứ, đợi lát nữa đau dạ dày thì sao? Làm món đó phải mất một lúc, trước tiên làm món đơn giản ăn lót bụng đã, canh trứng gà ok không? Có suy nghĩ gì thì mau nói."

"Ừm, có cà tím nhồi thịt là được."

Động tác Tạ Lục Dữ rất nhanh nhẹn, hắn sửa soạn xong rồi dọn lại giường, gấp chăn lại.

"Vậy thì em dễ nuôi quá rồi, ăn mỗi cà tím cũng đủ no, lại còn ăn cà tím nhồi thịt mà không thêm thịt."

Tạ Lục Dữ đi rửa mặt còn Cố Thanh Trì thì vào bếp rửa cà tím. Thật ra thì cũng chỉ rửa sơ qua thôi, nhìn dáng vẻ là biết cậu rất ít vào bếp.

Lúc Tạ Lục Dữ bước vào bếp thì thấy Cố Thanh Trì bỏ tất cả cà tím vào trong cái chậu nhỏ, rửa sơ qua dưới vòi nước, nước trong chậu thì đầy lênh láng, còn cà tím thì chất đống ở phía trên, cảm giác như sắp rớt xuống nên cậu lại dùng tay ấn nó xuống không cho lăn ra ngoài, nên cậu cũng chỉ có thể xối nước chứ cũng không rảnh tay để rửa.

Tạ Lục Dữ hơi ngạc nhiên.

"Không phải chứ, em cũng tham lam quá đi. Đây là lượng cà tím ăn trong một tuần đấy, lát nữa lại no căng cả bụng. Không được, đợi anh lấy thuốc giúp tiêu hóa đã."

Tạ Lục Dữ càm ràm, hắn vừa lấy chậu thép nhỏ khác vừa thở dài cảm thán.

"Bản tính con người mà."

Hắn lấy ra hơn một nửa trong số đó, chỉ để lại ba bốn quả, điều này dấy lên sự tiếc nuối trong lòng Cố Thanh Trì.

"Nhiêu đây đủ rồi sao?"

"Nhiêu đây làm cà tím nhồi thịt đủ cho hai người như em ăn luôn đấy. Số cà tím còn lại vẫn đủ để xào món khác cho em ăn."

Cố Thanh Trì lấy thêm một quả bỏ vào trong chậu, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tạ Dục Dữ, cậu bèn giải thích: "Anh ăn nhiều hơn em."

"Này không phải cho hai người như em ăn, mà là cho anh với em ăn."

Tạ Lục Dữ vốn còn muốn nói rằng dù là hai người họ ăn thôi thì cũng dư rồi, nhưng sau cùng hắn không nói gì cả. Hắn cong cong khoé miệng, im lặng xử lý nốt quả cà tím kia.

Cuối cùng giống như dự đoán, không ăn được hết, ngoài cà tím nhồi thịt ra Tạ Lục Dữ còn xào thêm món khác, cả hai món đều ăn không hết. Dưới sự yêu cầu của Cố Thanh Trì, hắn cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc kỹ lại rồi cho vào tủ lạnh, đợi tới tối lại ăn tiếp.

Tạ Lục Dữ vừa bọc màng thực phẩm cho món cà tím nhồi thịt không thịt, vừa nói chuyện với Cố Thanh Trì:

"Anh nói thật đấy, cà tím xào thì không nói, nhưng mà mấy món chiên ăn một bữa rồi thôi. Đợi tới bữa tiếp theo thì không còn ngon nữa, cảm giác sẽ rất mềm không còn độ giòn nữa. Em đừng có mà không tin, em tự mình thử là biết ngay thôi, lần sau em muốn ăn thì chúng ta lại làm nữa."

Miệng thì nói thế, nhưng tay hắn thì đã làm xong hết rồi, đối với mọi yêu cầu của Cố Thanh Trì, hắn chưa từng từ chối.

Đợi sau khi tiêu hoá được một lúc, Tạ Lục Dữ vờ như không để ý, hỏi: "Hôm nay em uống thuốc chưa?"

Lượng thuốc của Cố Thanh Trì đã giảm đi rất nhiều, từ một phần bốn một viên, xuống còn một phần tám một viên.

Cố Thanh Trì lắc đầu, dưới sự nhắc nhở của Tạ Lục Dữ, cậu đi lấy thuốc uống.

Thực ra bây giờ Cố Thanh Trì cũng không bận tâm nhiều nữa, nếu không có ai nhắc thì cậu thường sẽ quên béng luôn. Nhưng mà mẹ Cố với Tạ Lục Dữ rất cẩn thận, dường như đó là một vết thương trên cơ thể họ không cách nào lành lại.

Cố Thanh Trì uống thuốc xong cứ liên tục uống nước, Tạ Lục Dữ liền rót thêm ly khác.

"Có đắng không?"

Cố Thanh Trì suy nghĩ, sau đó ngồi thẳng dậy, chầm chậm tiến đến gần Tạ Lục Dữ, chậm đến mức dù môi họ sắp chạm vào nhau thì Tạ Lục Dữ cũng có thể dễ dàng né được. Sau đó, môi và răng dây dưa với nhau.

Khi Cố Thanh Trì đứng thẳng dậy thì môi của Tạ Lục Dữ đã ẩm ướt và sáng bóng.

Cố Thanh Trì hơi nghiêng đầu, mái tóc cũng theo động tác mà hơi lay động, hỏi: "Có đắng không?"

Yết hầu Tạ Lục Dữ chuyển động lên xuống.

"Không biết nữa."

Cố Thanh Trì lần nữa cúi người dựa gần vào Tạ Lục Dữ, giọng nói nhẹ nhàng, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được hơi nóng phả trên cổ khi Cố Thanh Trì mở miệng:

"Vậy có cần làm thêm một lần nữa không?"

Tạ Lục Dữ không lên tiếng, hắn dứt khoát nghiêng người sang một bên, một bên chân quỳ trên ghế sofa, một bên chân đỡ lấy cơ thể mình. Sau đó, một bàn tay vươn ra ôm lấy sau gáy của Cố Thanh Trì để bảo vệ đầu của cậu, hai người cùng nhau ngã xuống ghế sofa, từ phía sau ghế sofa chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay khác đang vuốt ve gáy của Tạ Lục Dữ.

Quần áo lần lượt bị ném xuống sàn nhà, sơ mi bị giật đứt cúc áo, cà vạt và quần dài.

Có một bàn tay đặt trên chỗ ghế vịn sofa, một bàn tay lớn khác nắm chặt cổ tay của đôi tay đó, hung hăng ấn xuống.

Qua một lúc sau, hai người lăn xuống tấm thảm trên sàn nhà, khoảng cách chật hẹp giữa ghế sofa và bàn trà vừa hay đủ chỗ cho hai người họ.

Lúc này Cố Thanh Trì mới phát hiện sức của Tạ Lục Dữ rất mạnh, bản thân cậu hoàn toàn bị hắn áp chế, chỉ có thể bị hắn tuỳ ý thao túng. Có một cảm giác bất lực khi cơ thể bị mất khống chế nhưng nó lại làm cho cậu cảm thấy yên tâm, dường như cậu có thể hoàn toàn giao phó cho đối phương chủ đạo, còn cậu chẳng cần phải lo lắng điều gì cả.

Dáng vẻ nhàn nhã của Tạ Lục Dữ khiến cậu nhớ lại những lúc cậu chơi đùa cùng với bé mèo Ly Hoa vậy. Những lúc đó cậu cũng có thể lật ngược mèo con lại, vuốt ve cái bụng trắng nõn mềm mại của nó, chỉ với một bàn tay thôi cậu cũng có thể trấn áp được cái đầu ngọ nguậy điên cuồng của mèo nhỏ.

Tạ Lục Dữ lúc này không giống với con chó lớn để người ta tùy tiện xoa đầu, hắn giống với một con chó sói cắn lấy sau gáy của đối phương, quấn quýt lấy bạn tình của mình, muốn nắm trong tay toàn bộ quyền chủ động. Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trì chứng kiến dáng vẻ hung hãn xâm lược của Tạ Lục Dữ, không xong rồi, câu chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát, Cố Thanh Trì nghĩ.

Tạ Lục Dữ cắn nhẹ lên tai Cố Thanh Trì, cảm nhận rõ cơ thể của cậu vì động tác của hắn mà khẽ run lên, hắn khẽ cười.

"Vẫn còn sớm lắm, chuyện này do em khơi mào nên em phải chịu trách nhiệm."

....

Ba bốn ngày sau lần gặp nhau đó của Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì thì cả hai người họ cùng nhau leo lên bảng hotsearch.

[Nghi ngờ Cố Thanh Trì và Tạ Lục Dữ sống chung.]

Thật ra cũng chỉ có một video và một tấm ảnh, video đó quay lại cảnh lúc hai người đang thanh toán trong quán thịt nướng và tấm ảnh hai người họ cùng nhau bước vào cổng lớn của một khu chung cư. Những điểm đặc trưng của khu chung cư đã được làm mờ đi, xem ra đây là một tay săn ảnh có lương tâm.

Trước đó hai người đã công bố chuyện tình cảm, hai năm trôi qua vẫn êm đềm. Thật ra chuyện đó được truyền ra ngoài cũng không có vấn đề gì, chỉ là đột hot của Cố Thanh Trì luôn rất cao, còn Tạ Lục Dữ thì càng không cần nói, đi trên đường hỏi bất kỳ ai thì cũng sẽ có người nhận ra hắn, bởi vậy nên độ tìm kiếm hotsearch mới cao như vậy.

[Năm đó, lão Tạ luôn miệng nói sự nghiệp của người yêu là quan trọng nhất, bây giờ lại câu kết không chú tâm sự nghiệp. Mọi người nhìn xem dáng vẻ của anh ấy trong video đi, chẳng ra thể thống gì.]

[Tiểu Trì vẫn ổn mà, tôi cực kỳ vui vẻ khi cậu ấy nhận được vài vai diễn mới, còn nhận được quảng cáo nữa, tôi có thể thường xuyên nhìn thấy cậu ấy trên tivi hơn.]

[Mặc dù là vậy nhưng mà quảng cáo đó là của nhà họ Cố, đoán chừng là của nhà mình nên mới nhận thôi, nếu không thì chắc cậu ấy vẫn là con cá mặn*]

(*Cá mặn ý chỉ những người nhàn rỗi, không làm việc.)

[Lầu trên làm tôi kinh ngạc nha, bây giờ cậu ấy không phải cá mặn sao? Tôi hy vọng Lão Tạ có thể thúc đẩy Tiểu Trì một chút, ít nhất một năm nhận một hai bộ nam diễn viên chính gì đấy.]

[Không phải chứ, chỉ có mình tôi lướt đoạn video đó lần thứ N thôi sao? Ha ha, cười chết tôi rồi. Lão Tạ lúc đó chắc là uống say rồi, sao lúc anh ấy uống say vào rồi lại từ một con chó già thành một chú chó con thế này.]

Cố Thanh Trì hai năm gần đây không còn đóng nhiều phim nữa, cậu chỉ đóng một vài vai phụ với diễn xuất ít ỏi. Cậu tiếp nhận một quảng cáo của gia đình, hoàn toàn không có lòng tập trung sự nghiệp. Theo lý mà nói thì đã có rất nhiều fan của cậu thoát fan rồi nhưng cậu vẫn luôn duy trì mực độ thấp, fan cũng quen dần với điều đó.

Hơn nữa, từ khi Cố Thanh Trì lấy lại Weibo thì cậu bắt đầu dùng nó một cách gián đoạn. Tuy rằng thời gian cậu online không dài nhưng sẽ nghiêm túc trả lời fan. Có một lần cậu còn trò chuyện với fan trong khung bình luận, rồi còn học được cách chia sẻ trò chơi bốc thăm nữa.

Trò chơi bốc thăm này cũng là do fan của Cố Thanh Trì bày ra, quà tặng là búp bê hình Cố Thanh Trì được fan tự tay làm dưới phiên bản Chibi, họ còn làm thêm mấy bộ quần áo đi kèm cho búp bê. Mẹ Cố liếc mắt nhìn thấy thì đã động lòng, một mực muốn có được nó, nhắn tin riêng hỏi mua thì bị từ chối, nói rằng không dùng nó cho mục đích thương mại. Mẹ Cố cũng không am hiểu mấy, chỉ đọc hiểu rằng họ không muốn bán, chỉ có thể bốc thăm thôi.

Cố Thanh Trì được mẹ Cố tag trong bài share Weibo chính, số lượng share bài càng nhiều thì cơ hội trúng thưởng của bà ấy sẽ càng cao. Sau này khi Tạ Lục Dữ biết chuyện này, thì dùng cả acc chính và acc phụ để share lại. Hắn có vài acc phụ dùng để cãi nhau với fan sợ bị chặn nên mới đăng ký cái mới, cũng share bài bốc thăm kia, thái độ lấy lòng được thể hiện rất rõ ràng.

Cố Thanh Trì cứ ù ù cạc cạc, trong khu bình luận hỏi một hồi mới biết cách chơi game đó, nhưng tiếc rằng đến cuối cùng cũng không lấy được búp bê kia. Chuyện này còn được lên cả hotsearch, fan còn chụp màn hình để lưu lại nữa.

Mục tiêu của fan bây giờ chính là dạy Cố Thanh Trì cách chơi Weibo với hi vọng có thể nhìn thấy Cố Thanh Trì đăng ảnh cuộc sống sinh hoạt hằng ngày lên.

Tóm lại thì mọi người trong hạng mục hotsearch đó chủ yếu là trêu chọc thêm chút chua ngoa, nhưng vẫn rất hài hoà.

Lúc hotsearch này treo lên đầu bảng hotsearch thì Tạ Lục Dữ đang trong đoàn phim, mặc dù hắn là một thanh niên nghiện internet nhưng hắn vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản của một ảnh đế. Lúc hắn trong đoàn phim, để có thể nhập vai một cách nhanh chóng trong cảnh quay của mình, Tạ Lục Dữ luôn ngồi một mình trong phòng nghỉ ngơi, không nghịch điện thoại. Điện thoại cũng để ở chế độ tắt máy rồi giao lại cho quản lý.

Lúc Tạ Lục Dữ quay xong thì hotsearch cũng đã hạ nhiệt rồi, hắn lẽ ra cũng không biết đến chuyện này nhưng vì hắn có theo dõi mẹ Cố.

Mọi khi mẹ Cố đều rất trầm lặng, chỉ có những việc liên quan đến Cố Thanh Trì thì bà ấy mới trở nên sôi nổi, giống như thuỷ quân chuyên nghiệp của Cố Thanh Trì vậy.

Sau khi Tạ Lục Dữ nắm rõ đầu đuôi câu chuyện thì hắn gửi tin nhắn cho Cố Thanh Trì, trước tiên là gửi mấy cái ảnh meme.

[Toát mồ hôi hột.jpg]

[Đừng hỏi, hỏi sẽ hoảng.jpg]

[Ở đây gió to quá, trẫm quá sợ hãi.]

Kể từ sau khi Cố Thành Trì nói thích Tạ Lục Dữ thì mẹ Cố vẫn không nói phản đối nhưng cũng không tỏ ý tán thành.

Cố Thanh Trì trả lời một cái "?", cậu đánh chữ rất chậm nên lâu dần cậu thích gửi ký hiệu hơn.

Tin nhắn Tạ Lục Dữ gửi qua lần nữa là một tin nhắn thoại, lần này hắn khéo léo hơn chút.

"Mẹ chúng ta, à không, hai hôm nay tâm trạng của bác gái rất tốt nhỉ."

Cố Thanh Trì cũng gửi luôn tin nhắn thoại.

"Tốt lắm."

Qua một lúc, lại gửi tiếp một tin nhắn.

"Chỉ là hôm qua mẹ có nói, kêu em dẫn anh về nhà ăn bữa cơm, mẹ nói em hỏi bao giờ thì anh rảnh?"

Tạ Lục Dữ rất nhanh liền trả lời.

"Anh ngày nào cũng rảnh hết."

Cố Thanh Trì dường như cảm nhận được điều gì đó.

"Anh đang hồi hộp sao?"

"Anh đương nhiên là hồi hộp rồi. Mỗi ngày anh đều cảm thấy bác gái sẽ đập một tấm chi phiếu trước mặt anh rồi nói, đây là một trăm vạn mau cầm lấy rồi rời khỏi con trai tôi."

Tạ Lục Dữ ngay lập tức gửi liên tục vài tin nhắn tới.

"Mấy chuyện nên làm hay không nên làm chúng ta đều đã làm hết rồi, em đừng có mà phủ nhận đấy."

"Em nói anh nên mang theo quà gì thì tốt nhỉ? Anh thấy bác gái rất thích trang phục của tiệm G, em nói xem nếu anh tặng bác gái vé xem show của tiệm nhà đó thì sao nhỉ?"

Tạ Lục Dữ gửi liên tiếp mấy tin nhắn, Cố Thanh Trì đợi một lúc rồi gửi một tin nhắn đi.

"Anh đừng hồi hộp như vậy, em thích anh mà."

Cho nên, mẹ em cũng sẽ thích anh, người nhà em cũng sẽ coi trọng anh.

Mấy ngày trước, Cố phu nhân còn hỏi Cố Thanh Trì về khẩu vị của Tạ Lục Dữ nữa. Sau khi bà ấy xem hotsearch cũng không cảm thấy tức giận hay gì, chỉ là cảm thấy hơi lạc lõng khi con trai nhỏ bé của bà đã lớn chừng này rồi. Nhưng khi Cố Thanh Trì nũng nịu đòi bà kem ly với bánh kem thì bà ấy đã lập tức vui vẻ trở lại. Bà ấy nói phải tiết chế nhưng ở bên khác sẽ mua rất nhiều thứ mà Cố Thanh Trì thích đem về nhà.

Bất kể Cố Thanh Trì bao nhiêu tuổi thì cậu vẫn luôn là bé ngoan của bà ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play