Cố Thanh Trì hôm sau dậy sớm, mà cũng không thể nói là sớm, đã sắp chín giờ mà, Tiểu Ly Hoa lẽo đẽo theo đuôi cậu.
Lúc xuống dưới lầu, Cố Tạ và ba Cố đã mặc âu phục, sắp xếp tài liệu, chuẩn bị ra ngoài.
Dì Vương thấy cậu đi xuống, nhiệt tình chào hỏi.
"Ai da, tiểu thiếu gia dậy rồi, tôi bưng bữa sáng lên nhé, hôm nay bữa sáng là sủi cảo tôm cùng cháo hải sản."
Cố phu nhân còn có chút lo lắng, bà vươn tay về phía Cố Thanh Trì.
"Sao lại dậy sớm như vậy, có ngủ đủ không? "
Cố Thanh Trì nhìn động tác của bà liền tự giác đi tới trước mặt bà, cúi người, tóc theo động tác của cậu khẽ buông xuống.
"Dạ khá được ạ, ngủ rất ngon. "
Cậu vừa nói chuyện, Cố phu nhân vừa sửa sang lại tóc cho cậu một chút.
"Được rồi, ra ăn sáng đi."
Ba Cố cùng Cố Tạ thay giày ở trước cửa, đang thắt cà vạt, sắp ra khỏi cửa.
Cố phu nhân đi qua, nhẹ nhàng đẩy tay ba Cố ra, bắt đầu thắt cà vạt giúp cho ba Cố.
Bà nhẹ giọng nói.
"Chuẩn bị xử lý họ sao?"
Ba Cố ừ một tiếng, Cố phu nhân lại ngước mắt nhìn ông.
"Bỏ qua hả?"
"Không bỏ qua nổi, hận vì con trai út của anh lưu lạc bên ngoài, không có người chăm sóc, buồn cho bà xã của anh cả ngày khổ sở, rửa mặt bằng nước mắt."
Ba Cố vừa dứt lời.
Cố phu nhân đúng lúc thắt cà vạt xong.
"Nửa đời trước, anh còn vì ơn sinh thành, nửa đời sau sẽ vì vợ con."
Ba Cố nhạy cảm nhận thấy tâm tình Cố phu nhân có hơi sa sút, trấn an nói.
"Em không cần cảm thấy có lỗi đâu, bọn họ cướp một đứa con của anh, vậy anh cũng làm giống như vậy mà thôi. "
Ông Cố xoa tóc cho bà, nói lời tạm biệt với bà, lại quay sang Cố Thanh Trì.
"Tiểu Trì, buổi tối gặp lại."
Cố Thanh Trì quay đầu, đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó liền lộ ra một nụ cười.
Ba Cố xoay người rời đi, Cố Tạ cũng nói lời tạm biệt với Cố Thanh Trì, đi nhanh vài bước, đuổi theo ba Cố.
Cố phu nhân ngồi xuống sô pha, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Thanh Trì đang ăn cơm.
Cố Thanh Trì ăn cơm chậm, ăn không chút để ý, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, ăn rất lâu, mỗi một miếng đều nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng động tác đẹp mắt, ngay cả khuyết điểm cũng giống như ưu điểm.
Cố phu nhân có thể tiếp tục nhìn tiếp nữa.
Đợi đến khi Cố Thanh Trì ăn gần hết rồi, đứng lên, theo lời dì Vương nói lúc trước, đem bát đũa đặt lên bàn bếp.
Sau khi thu thập xong, thì ngồi xuống sô pha, bên cạnh Cố phu nhân.
Cố phu nhân đứng lên lấy sữa từ trong tủ lạnh rót cho cậu một ly, sau đó đặt ở trước mặt Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì có chút buồn rầu chun mũi, nhưng vẫn nhấp một ngụm nhỏ.
Cậu không thích uống sữa nguyên chất, thích nhất chính là trà sữa, coca các loại. Sữa nguyên chất uống trong giai đoạn dậy thì nhiều nhất, bởi vì lúc ấy Cố Thanh Trì lớn chậm, bạn nhỏ cực kỳ sợ vóc dáng của mình không cao, mỗi ngày cực kỳ tự giác đi uống sữa.
"Bé ngoan, con đeo vòng tay à? Lúc trước mẹ đi mua sắm thấy một dây vòng tay rất đẹp, mà nghĩ trong nhà mình lại không có ai đeo cả, nên không có mua, sớm biết con thích, mẹ đã mua rồi, hôm nào mẹ đi thử."
Cố Thanh Trì tùy tiện đáp một tiếng, có chút bất an sờ sờ vòng tay trái.
Nơi đó vết thương đã khép lại, nhưng lại vĩnh viễn để lại một vết sẹo xiêu vẹo, rất khó nhìn.
Cậu hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nói có thể đi thẩm mỹ, có thể làm mờ, nhìn không rõ lắm, nhưng không thể loại bỏ hoàn toàn, vết thương này quá sâu, nhìn bằng mắt thường thôi chắc chắn có thể nhìn ra, dùng hình xăm che đi vẫn là biện pháp hữu dụng hơn.
Cố Thanh Trì nghĩ sau này sẽ xăm che đi, sau đó nhìn qua cũng rất bình thường, cũng không cần lúc nào cũng lo sợ Cố phu nhân sẽ phát hiện.
Cố phu nhân rót sữa xong phát hiện không thấy Tiểu Ly Hoa bên cạnh đâu.
"Này, Tiểu Ly Hoa đâu? "
Tiểu Ly Hoa thích dính lấy Cố Thanh Trì, nhưng Cố Thanh Trì thường xuyên không để ý tới nó, nó cũng không ngại, có thể tự chơi rất vui vẻ. Sau khi đi theo Cố Thanh Trì xuống lầu nó liền nằm trên sô pha. Cố phu nhân ngồi bên cạnh nó, sờ sờ vài cái cái, nó liền thoải mái lật bụng, nhưng vừa mới rót ly sữa bò xong quay lại đã không thấy đâu.
Ngược lại Tiểu Ly Hoa nghe được có người gọi nó, ngọt ngào meo kêu một tiếng.
Cố Thanh Trì vẫn gọi nó như vậy, nó đã sớm cho rằng đây là tên của mình.
Cố phu nhân theo giọng nhìn qua, phát hiện Tiểu Ly Hoa ló một cái đầu nhỏ từ trong ổ chó ra, cún con bên cạnh hừ hừ rì rầm, cũng theo tiếng gọi vươn cái đầu nhỏ ra.
Cố phu nhân nhịn không được bật cười.
"Hai nhóc tụi nó vậy mà lại chơi với nhau đấy."
Tiểu Ly Hoa vươn đầu ra nhìn thấy Cố Thanh Trì, ánh mắt sáng ngời, cũng không quan tâm đang chơi gì trong ổ chó nữa, lúc ra khỏi ổ còn giẫm lên trán cún con một cước, chạy tới bên chân Cố Thanh Trì lại ngọt ngào dùng đầu cọ bắp chân Cố Thanh Trì.
Nó vẫn thích Cố Thanh Trì nhà nó hơn.
"Tiểu Ly Hoa này, giống như Tiểu Uông nhỉ, thiếu cái đuôi vẫy vẫy nữa thôi."
Phim truyền hình Cố phu nhân đang xem chiếu xong, bà vừa nói chuyện vừa điều chỉnh TV.
Trên TV chiếu đúng lúc là bộ phim của Tạ Lục Dữ, là đạo diễn nước ngoài quay, bối cảnh cũng ở nước ngoài.
Khi chuyển kênh đến thì bộ phim đã chiếu được hơn nửa rồi.
Đập vào mắt là khung cảnh Tạ Lục Dữ cắn điếu thuốc, ống kính lại lui ra, hắn sải bước trên đường, ăn mặc tùy ý, áo khoác rộng rãi không vừa người, áo sơ mi trắng nhét trong quần, có hơi lưu manh, nhưng vẫn trông khá trẻ, dáng người cao gầy, anh tuấn.
Một thanh niên như vậy, đứng trước mặt người khác đã khiến cho người ta vui thích rồi.
Mặc dù trong phim hắn không làm việc đàng hoàng, ăn không ngồi rồi, lang thang trên đường phố cả ngày, nhưng có sao đâu? Các cô gái vẫn thích hắn.
"Cậu thanh niên này đẹp thiệt."
Ánh mắt Cố phu nhân sáng lên, bà học đàn dương cầm, cảm thụ với vẻ đẹp so với người thường nhạy cảm hơn nhiều.
Bà nhìn một lúc bỗng cảm thấy quen thuộc.
"A, đây không phải cậu Tạ, tiền bối của con sao, đúng là giỏi thật, diễn đâu ra đó, mẹ vừa mới nhìn liền cảm thấy đây là một tên lỗ mãng, như chim công xun xoe chạy đi khoe lông vũ của mình, cậu Tạ thành thục hơn nhiều."
Cố Thanh Trì nhìn thanh niên anh tuấn bên trong, suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Tạ Lục Dữ ở trước mặt cậu, dường như luôn là kiểu không gì không làm được, hắn luôn bao dung Cố Thanh Trì.
Nhưng khi đó khi bản thân Cố Thanh Trì không phát hiện ra, vẫn luôn ôm tâm lý trả thù. Vì sao, vì cái gì mà chỉ có cậu bị đẩy xuống vực sâu.
Chính cậu bị chìm sâu vào đầm lầy, thân đầy bẩn thỉu, nhìn Tạ Lục Dữ ở trong ánh mặt trời liền cảm thấy khao khát, hâm mộ.
Ban đầu nhìn từ xa chỉ cảm thấy hâm mộ, nhưng Tạ Lục Dữ lại đi tới bên cạnh cậu, hơn nữa còn mang đến cho cậu không gian tự do, cho cậu một bến đỗ tạm dừng để nghỉ ngơi.
Giống như cọng rơm cứu mạng, cậu gắt gao giữ chặt Tạ Lục Dữ, vươn tay dính đầy bùn lầy kéo người luôn tắm trong ánh mặt trời kia xuống bùn cùng cậu, hoặc là cậu được người kia dùng sức nắm chặt tay, từ nơi đó kéo ra, hoặc là hai người cùng nhau chìm xuống.
Bây giờ ngẫm lại, dường như là cậu quá mức đê tiện.
Nhưng khi một người chết đuối, không cần phải suy nghĩ, bản năng thúc đẩy cậu nắm bắt tất cả mọi thứ có thể nắm lấy.
*
Sau khi Cố Thanh Trì đóng phim Slater, danh tiếng ở nước ngoài tăng lên không ít, ban đầu cậu được giới thời trang nghênh đón, hiện tại các lĩnh vực khác ít nhiều cũng nghe được tên cậu.
Vẻ đẹp không bao giờ có ranh giới hay quốc gia, giống như âm nhạc, là cảm giác trực tiếp của con người.
Diệp Lý nhận được lời mời thử vai và hợp đồng cũng không chỉ giới hạn ở trong nước, thậm chí còn có lời mời sản xuất lớn ở nước ngoài, hiện tại những loại đãi ngộ này chỉ có mấy vị ảnh hậu ảnh đế lâu đời trong nước.
Nhưng Diệp Lý đã nhận được một lời mời cực kỳ đặc biệt ngày hôm nay.
Lời mời chụp ảnh từ người được công nhận là hoàng đế thế giới thời trang, ông đã thống trị giới thời trang trong nhiều thập kỷ, được công nhận là một xu hướng.
Người mẫu nhận được lời mời và hợp tác cùng ông, sau đó đều được nâng tầm giá trị lên gấp bội.
Trước đây trạng thái của Cố Thanh Trì không tốt, Diệp Lý giúp cậu cự tuyệt rất nhiều tài nguyên tốt, kể cả tài nguyên thời trang luôn được giới giải trí theo đuổi.
Diệp Lý đã rất lâu không chủ động sắp xếp công việc cho Cố Thanh Trì, đều là Cố Thanh Trì chủ động yêu cầu mới đưa cho cậu, đợi đến khi Cố Thanh Trì xảy ra chuyện đó thì càng là như thế.
Nhưng cái này thật sự quá mê người, đủ để sự nghiệp của Cố Thanh Trì lên một bậc thang mới, bước vào giới thời trang, hôm nay chính là ngày cuối cùng phải phản hồi, Diệp Lý rối rắm cả buổi chiều, cuối cùng nghĩ đến vết sẹo trên tay Cố Thanh Trì, liền quyết định từ chối.
Anh ta suy sút nghĩ, dù sao cũng là một công việc bán thời gian, không cần quá nghiêm túc, vẫn là thân thể quan trọng hơn.
Tin nhắn được gửi đi, Diệp Lý mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT