Sáng hôm sau có kết quả, là Cố Tạ đi lấy, Cố Tạ căn bản không trở về nhà, cậu ta lang thang trong hành lang của trung tâm xét nghiệm cả đêm, kết quả vừa được xuất ra vài phút, Cố Tạ đã cầm được trên tay, cậu ta xem qua, dấu đỏ trên bản báo cáo xác nhận huyết thống cùng dòng chữ xác nhận "có quan hệ huyết thống" rất dễ thấy.
Cố Tạ sau khi nhìn thoáng qua vài lần, liền nhanh chóng đi lên lầu đưa bản báo cáo cho Cố phu nhân, cậu ta không thể nói ra tâm trạng của mình đang như thế nào, lúc lên lầu đã suy nghĩ rất nhiều, sau cùng thì cậu ta cái gì cũng không nghĩ, chỉ nghĩ, tầng ba của nhà vừa đúng có hai gian phòng, đến lúc nên trở về thu dọn gian phòng còn lại rồi.
Cố Tạ ở tầng ba, ba Cố và Cố phu nhân ở tầng hai.
Cố phu nhân nhìn thấy báo cáo thẩm định cũng không chút kinh ngạc, trong lòng bà sớm đã có kết quả, tờ giấy giám định này so với việc nói là giải thích cho việc Cố phu nhân làm, không bằng nói là dùng để thuyết phục Cố Thanh Trì, bà nhìn lướt qua một chút liền đứa cho Cố Thanh Trì.
Bà ấy trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Cố Thanh Trì ngược lại hơi không thể chấp nhận thực tế. Cậu nhìn chằm chằm vào những chữ cái màu đỏ trên bản báo cáo một lúc lâu, liên tục xác nhận là tên của cậu và Cố phu nhân trên đó, cuối cùng cậu ngước nhìn Cố phu nhân, giống như một con thú nhỏ đang lo lắng, lại xác nhận lần nữa.
"Là thật sao?"
Sau khi nhận được lời hồi đáp chắc chắn, một lúc sau cậu lại hỏi.
"Sẽ không sai chứ? Có muốn, có muốn kiểm tra lại lần nữa không ạ?"
Nửa câu sau của cậu rất rụt rè, âm lượng nhẹ đến mức gần như im lặng, giống như một đứa trẻ giả vờ rộng lượng nhưng vẫn không nỡ chia kẹo, miệng nói có, nhưng thực tế là trong mấy giây tiếp theo cậu sẽ khóc vì kẹo bị lấy mất.
Cố phu nhân kiên nhẫn 一giải thích, bà nói về thẩm quyền và độ chính xác của bản báo cáo, cuối cùng nói với Cố Thanh Trì.
"Con chính là con trai của mẹ, không còn bất kì nghi ngờ nào cả."
Cố Thanh Trì ngồi ở đó, nhìn Cố phu nhân, nước mắt cứ thế tuôn ra từng tràng, rơi xuống chăn bông, Cố phu nhân đưa mu bàn tay lau nước mắt cho cậu, nhưng có lau thế nào cũng không hết.
"Đừng khóc, mẹ đưa con về nhà."
Tạ Lục Dữ chứng kiến tất cả, lặng lẽ đứng ở một bên, lúc Cố Thanh Trì khóc, thiếu chút nữa là theo bản năng tiến tới, đợi đến khi Cố Thanh Trì vẫn còn rơi nước mắt, nhưng đã để lộ ra nụ cười mới buông được trái tim đang lơ lửng xuống.
Thần kinh của hắn ban đầu căng cứng, nhưng lúc này cũng nhẹ nhõm một chút, cũng cười lên.
Hắn coi niềm hạnh phúc và nỗi buồn của cậu như niềm hạnh phúc và nỗi buồn của hắn.
Một con thuyền lênh đênh, đã có bến đỗ để có thể dừng lại nghỉ ngơi, hắn sẽ không phải suốt ngày lo lắng liệu một ngày kia con thuyền đó có bị sóng to gió lớn nuốt chửng hay không?
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn đóng vai trò là chiếc mỏ neo của Cố Thanh Trì, chờ đợi một ngày con thuyền này không cần đến mỏ neo nữa, hiện tại, hắn dường như đã nhìn thấy hy vọng.
*
Cố phu nhân nắm tay Cố Thanh Trì, mãi cho đến khi về đến nhà bà mới buông ra.
"Chúng ta đi xem phòng của bé ngoan nào. Bé ngoan và anh trai ngủ ở tầng ba, nhưng tầng hai cũng có phòng, bé ngoan cũng có thể ngủ ở phòng bên cạnh ba mẹ."
Cố Thanh Trì nhìn Cố phu nhân, sửng sốt một chút, cậu đi theo Cố phu nhân, chậm rãi nhìn quanh phòng khách, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, rất nhanh Cố phu nhân liền kéo cậu lên tầng hai, nơi đó là phòng ngủ của Cố phu nhân, còn có phòng Piano và phòng làm việc, tầng ba vẫn còn có một phòng Piano với cửa sổ và từ trần đến sàn đều bằng kính, từ căn phòng đó có thể nhìn thấy biển ở phía xa.
Ngoài ra còn có một căn phòng nhỏ trong phòng của Cố phu nhân, đó từng là phòng để đồ của Cố phu nhân, được biến thành phòng trẻ em, căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính được biến thành phòng để đồ, cậu sống ở đó khi còn nhỏ, vì cậu đã quen với việc có cha mẹ ở bên cạnh, đến khi lớn phải chuyển lên tầng ba, khi có phòng riêng của bản thân, cậu cũng khóc không muốn rời mẹ, tầng ba rất xa rất đáng sợ, mà Cố Tạ từ nhỏ đã ở một mình trên tầng ba.
Dù cho mọi người có dỗ dành thế nào, đứa nhỏ cũng không muốn, dù căn phòng trên tầng ba vừa rộng rãi vừa có cả bồn tắm siêu thoải mái, nhưng đứa nhỏ cũng không chịu chuyển vào, còn khóc nói rằng phòng rộng cũng rất đáng sợ.
Sau đó, mọi người dỗ dành rằng anh trai cũng ở cùng trên tầng 3, ở cùng với anh trai, đứa nhỏ liền do dự, cuối cùng xấu hổ mà òa khóc, nói rằng anh trai thật đáng thương, còn muốn đưa anh đến ở cùng trong căn phòng nhỏ, mọi người đều dở khóc dở cười, đứa nhỏ hiếm khi cố chấp như vậy, cuối cùng Cố phu nhân không còn cách nào khác là lại chuyển phòng để đồ bên cạnh thành một phòng ngủ nhỏ, đồng thời chuyển phòng để đồ đến một căn phòng xa hơn một chút trên tầng hai.
Khi Cố Thanh Trì lớn hơn, liền không phản đối việc ngủ ở tầng ba, nhưng căn phòng nhỏ ở tầng hai vẫn luôn được dành riêng cho cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT