Edit: Mei Mei ~

🌤🌤🌤🌤🌤🌤

Anh rất ít khi có mặt ở trường vì thường xuyên ra ngoài đóng phim, nhưng không hiểu sao Nghê Hạ lại rất cố gắng theo đuổi anh như đã quen anh từ lâu.

Cô sẽ chờ anh ở tầng dưới trong ký túc xá khi anh trở về sau buổi quay phim vào đêm khuya, chỉ để cho anh một bữa ăn bổ dưỡng do chính tay cô nấu. Cô sẽ cầm chai nước khoáng, sẽ gào thét lên khi anh chơi bóng. Cô thường xuyên trốn học và đến trường quay của anh để bưng trà đưa nước cho anh, một diễn viên nhỏ không có trợ lý......

Cô vì anh mà làm rất nhiều chuyện, làm không biết mệt.

Có lẽ thật sự cảm động, cũng có lẽ là vì sự mạnh mẽ và tràn đầy sức sống trên khuôn mặt của cô, anh chấp nhận cô, ở bên cạnh cô.

Nhưng sau hơn một năm, cảm tình bắt đầu thay đổi.


Là bắt đầu thay đổi từ khi nào? Từ khi cô chấp nhận đóng phim? Cô có đầy tham vọng, cô quá cực đoan, không từ thủ đoạn......

Cô có khao khát tuyệt đối để hướng tới sự nổi tiếng và địa vị, điều cô nói nhiều nhất trước mặt anh không phải là đóng phim và diễn xuất, mà là cái gọi là tin đồn giật dây. Cô luôn muốn mình trở thành đỉnh núi, chính là thanh kiếm nghiêng về phía trước.

Từ từ, lúc đầu anh không biết nói chuyện với cô như thế nào, ý tưởng và khái niệm của họ kém quá xa, thường vì một số chuyện mà gây nhau.

Ở chung như vậy rất mệt, cho nên cuối cùng chỉ có thể đi đến chia tay.

........

"Bắt đầu quay thôi."

Sau khi Hạ Tông Nguyên thay trang phục, mọi người bắt đầu vào vị trí của mình. Cảnh này là cảnh năm người trẻ tuổi đấu với thành lão chủ Hạ Hầu - người đã để lại hư ảnh sau khi chết, thật ra cảnh này chủ yếu là Hạ Hầu Tuyết Uyên đối thoại cùng với thành lão chủ Hạ Hầu, Nghê Hạ, Thẩm Tòng Ngưng, Lâm Ngộ Thành, Đại Béo gần như toàn là nhân vật nền mà thôi.


Nhưng mà sau khi bắt đầu quay, Nghê Hạ lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

"Cắt! Cắt Cắt! Lúc này Huyền Hoả cháu phải đi lên nâng đỡ Tuyết Uyên mà, ngẩn ngơ cái gì vậy?!"

Nghê Hạ cả kinh, đang dưới mí mắt của Hạ Tông Nguyên, cô không có cách không thất thần: "Xin lỗi đạo diễn Hầu, cháu quên mất."

.........

"Cắt! Biểu cảm Huyền Hoả bị làm sao vậy? Cháu sững sờ cái gì hả?"

"Cắt! Quay đầu lại đi Nghê Hạ! Còn phát ngốc ở đó!"

"Cắt......"

Hầu Quang Trung hoàn toàn bực bội, đây chẳng qua chỉ là một cảnh quay đơn giản, thế mà quay năm lần cũng không qua, hơn nữa nguyên nhân còn cùng một người!

Ông tiến lên phía trước: "Nghê Hạ, trạng thái hôm nay của cháu không đúng, làm sao thế?"

Mọi người đều nhìn cô, Nghê Hạ cảm thấy có lỗi: "Xin lỗi đạo diễn Hầu, hôm nay cháu.....không thoải mái trong người."


"Cũng chỉ cảnh này, thời gian quý giá của thầy Hạ cháu không thoải mái thì cũng ráng chịu cho tôi, chẳng lẽ cháu muốn tôi P hậu kỳ lên cho cháu?" Hầu Quang Trung không hổ với danh xưng là "Đạo diễn mặt lạnh", nói chuyện với nam nữ đều không lưu tình, ngày thường mọi người nhìn Nghê Hạ đều rất thoải mái, đây là lần đầu tiên Nghê Hạ bị mắng, mọi người không tránh khỏi có chút lo lắng.

"Nếu không thoải mái, vậy thì nghỉ ngơi trước đi, tôi không sao." Hạ Tông Nguyên tiến lên phía trước, ánh mắt dịu dàng.

Hầu Quang Trung hơi có lỗi: "Đây......."

"Không sao, tôi không gấp." Hạ Tông Nguyên dịu dàng nói.

"Không cần." Nghê Hạ đột nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua Hạ Tông Nguyên, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sắc bén: "Lần này nhất định có thể qua, đạo diễn, cháu thật sự không có vấn đề. Chú nói đúng, thời gian quý giá của thầy Hạ sao lại có thể lãng phí trên người cháu."
Hạ Tông Nguyên ngẩn ra, trong lòng có chút khó chịu, đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ trách mình hai tháng nay không quan tâm con bé? Cũng không đúng, cho tới bây giờ con bé không cần mình quan tâm, Hạ Tông Nguyên nhíu mày lại, khi ông sắp đề nghị quay cảnh khác nhưng Nghê Hạ lại kiên trì muốn quay lại cảnh này.

Hạ Tông Nguyên nuốt lời muốn nói vào, thôi, chờ lát nữa tìm con bé tâm sự vậy.

Hầu Quang Trung nghi ngờ liếc Nghê Hạ một cái, lại cảnh cáo cô một câu rồi mới ngồi trở lại màn hình theo dõi.

Hoắc Thiệu Hàng đứng ở một bên, có thể nhìn rõ được biểu cảm của Nghê Hạ, sắc mặt của cô hôm nay quả thực không được tốt như lúc trước, hơn nữa, kể từ ngày cô quay phim với anh, anh hiếm khi thấy cô trông vô hồn như vậy.

"Vẫn ổn chứ?" Mọi người đứng ở vị trí ban đầu, Hoắc Thiệu Hàng nhẹ giọng hỏi.
Nghê Hạ nhìn mặt anh mà nhịn không được, cô thật sự không nên vì tình cảm cá nhân mà kéo tiến độ của cả đoàn phim xuống, Nghê Hạ gật đầu: "Tôi không sao."

Hoắc Thiệu Hàng ừ một tiếng, trở về vị trí của mình. Thẩm Tòng Ngưng nhìn Nghê Hạ, vẻ mặt có chút khinh thường.

Lần này cuối cùng cũng qua, tiếp theo là cảnh quay hai người Hạ Tông Nguyên và Hoắc Thiệu Hàng, hôm nay Nghê Hạ không đóng phim, thật ra hôm nay cũng có rất nhiều người không đóng phim nhưng đều bừng bừng hứng thú muốn ở lại xem hai người Hạ Tông Nguyên và Hoắc Thiệu Hàng đối diễn. Nhưng Nghê Hạ một khắc cũng không muốn ở lại, cô mau chóng quay trở lại phòng thay đồ để thay trang phục, gọi Cảnh Tố đưa cô về khách sạn.

Hơn bảy giờ tối, cô nhận được cuộc gọi của Hạ Tông Nguyên.

"San San, đến nhà hàng XX, bố ở đây chờ con." Trong điện thoại là giọng nói yêu thương của Hạ Tông Nguyên.
Nghê Hạ có chút sững sờ, bao lâu rồi cô chưa nghe giọng nói của ông, sau ngày đi với mẹ, cô như nào cũng không muốn nói chuyện với ông, cũng đã vài năm rồi nhỉ.......

"Sao vậy?" Thấy Nghê Hạ không nói, Hạ Tông Nguyên lại nói "Con yên tâm, không ai biết bố ở đây, cũng không có phóng viên đâu, đến đây đi, đã lâu rồi bố chưa gặp con."

Nghê Hạ cắn môi, thật lâu sau mới nói: "Được."

Sau khi Nghê Hạ mang kính râm lừa Cảnh Tố rời đi, cô bắt xe đến nhà hàng Hạ Tông Nguyên nói, mới đến dưới lầu liền nhìn thấy Trương Hằng hàng năm đi theo bên cạnh Hạ Tông Nguyên, Trương Hằng nhìn thấy cô vội vàng đi đến: "Anh Nguyên ở phòng lầu, chú dẫn cháu đi nhé."

"Vâng."

"San San, dạo này có khoẻ không?" Đối với sự tình trong nhà của Hạ Tông Nguyên, Trương Hằng rõ như lòng bàn tay, cho nên chuyện Nghê Hạ chính là con gái của ông chú ấy cũng biết.
Nghê Hạ đã lâu không gặp Trương Hằng, nhưng cô vẫn nhớ rõ khi còn nhỏ Trương Hằng thường dẫn cô đi ra ngoài mua đồ ăn để làm hài lòng cô. Cô cười nhạt: "Khá khoẻ ạ, chú Trương."

"Khoẻ thì tốt." Thời điểm Trương Hằng lên lầu vẫn luôn nói chuyện cùng cô: "........Bố cháu vốn cũng không tính đến làm Cameo trong đoàn phim của mấy cháu, nhưng khi nhìn thấy tên cháu trong bảng diễn viên liền đáp ứng ngay. Ha ha, lúc trước còn nói tuyệt đối sẽ không quản cháu trong giới nghệ sĩ, khẩu thị tâm phi."

Nghê Hạ hơi rũ mắt: "Vậy sao."

"Còn không phải sao."

"Chú Trương, gần đây ông ấy sống ở đâu ạ?" Nghê Hạ đột nhiên hỏi câu như vậy.

Trương Hằng cũng không gạt cô: "Là ở bên Pháp đó, ba cháu thường ở Pháp, cháu cũng đâu phải không biết."

"À, là ở bên cạnh Khâu Anh Tử nhỉ?"

Trương Hằng sửng sốt: "Ờm, đúng rồi."
Nghê Hạ cong môi, có hơi trào phúng: "À."

Biểu cảm Nghê Hạ thoảng qua khiến Trương Hằng có chút nghi hoặc, chẳng qua nhìn kỹ lại không có gì. Hai người đến cửa phòng bao, Trương Hằng mở cửa ra: "Cháu vào đi nhé, chú ở bên ngoài."

Nghê Hạ gật đầu, bước chân nặng nề lại kiên quyết tiến vào phòng bao.

Hạ Tông Nguyên nhìn thấy Nghê Hạ bước vào liền dương môi: "Cơ thể không thoải mái thì không cần miễn cưỡng, hôm nay có chuyện gì vậy?"

Nghê Hạ không ngồi xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn ông: "Sợ chậm trễ thời gian quý giá của thầy Hạ, đương nhiên phải cố chịu."

Hạ Tông Nguyên sửng sốt, nhưng chỉ nghĩ tính tình của cô con gái này có chút bất mãn với ông, ông vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đứa nhỏ này nói bậy gì vậy? Lại đây ngồi xuống ăn cơm. Bố nghe đạo diễn Hầu nói con diễn rất tốt, xem ra con đã thông suốt rồi, bằng không lấy biểu hiện của con trong những bộ phim trước, bố thật sự không hài lòng."
Hạ Tông Nguyên nói nửa ngày cũng chưa thấy Nghê Hạ ngồi xuống, ông hơi cau mày: "Sao vậy?"

Nghê Hạ cong môi, ngữ khí lạnh nhạt: "Nghe nói trong khoảng thời gian này ông đều ở Pháp, vậy lần này trở về làm gì?"

Trong lòng Hạ Tông Nguyên vui sướng khi thấy con gái "quan tâm" mình, ông cười nói: "Đương nhiên là về nước gặp con, quan tâm quan tâm con gái bảo bối của bố rồi."

Trong lòng Nghê Hạ mỉa mai, con gái bảo bối của ông xém chút nữa huỷ hoại gương mặt vì phẫu thuật thẩm mỹ ông cũng không biết, còn quan tâm?

"Ông quan tâm thật kỹ vị tình nhân kia không phải tốt sao, quan tâm con gái? Cần thiết không?"

Hạ Tông Nguyên ngẩn ra, dùng tay đập bàn bốp một tiếng: "Con nói gì vậy, còn tình nhân? Không phải quan hệ của con và dì Anh Tử của con đã hoà hoãn sao? Sao vẫn không lễ phép như vậy!"
Nghê Hạ cười lạnh: "Tình nhân không đúng sao? Bằng không thì là gì, chẳng lẽ các người kết hôn bí mật? Vợ?"

Hạ Tông Nguyên nghẹn một hơi, ông đột nhiên đứng lên trừng mắt Nghê Hạ: "Thật vất vả mới gặp nhau con lạnh lùng làm cái gì, San San, xảy ra chuyện gì?"

San San sớm đã tiếp nhận sự tồn tại của Anh Tử vào hai năm trước, không thể đột nhiên lại thay đổi sắc mặt......Trong lòng Hạ Tông Nguyên nghi ngờ, nghĩ như vậy, San San hôm nay vốn rất kì lạ.

"Xảy ra chuyện gì ông quản được sao? Ông để ý sao?"

"Con....." Mắt Hạ Tông Nguyên thấy đôi mắt Nghê Hạ lạnh băng, căn bản không phải dáng vẻ tuỳ tiện lười biếng trước giờ của Hạ Dĩ San, ông đánh giá cẩn thận, một ý niệm trong lòng đột nhiên tiến lên.

Tay Hạ Tông Nguyên hơi run rẩy không thể thấy, ông không cầm lòng được tiến lên một bước: "Tiểu Hàm......"
Nghê Hạ cười nhạt một tiếng, nhưng tiếng cười này lại nghe như trái tim lạnh lẽo của con người: "Nhận ra rồi sao? Xem ra tôi với chị tôi vẫn còn khác nhau."

Đôi mắt Hạ Tông Nguyên đỏ lên vào thời khắc cô thừa nhận, ông có chút kích động nắm lấy tay Nghê Hạ: "Tiểu Hàm! Sao lại là con! Sao con về nước lại không nói cho bố, con đang đóng phim? Cuối cùng là chuyện gì thế này? Chị con đâu?"

Vấn đề liên tiếp, Hạ Tông Nguyên tràn đầy nghi hoặc, nhưng so với nghi hoặc điều quan trọng hơn chính là, con gái Hạ Dĩ Hàm mấy năm ông không gặp lại đang xuất hiện trước mặt ông.

Nghê Hạ lấy tay ông ra: "Tại sao tôi về nước phải nói cho ông, ông tiêu dao* ở Pháp là được rồi, quản tôi làm gì?"

*Tiêu dao: Ung dung tự tại, tự do

"Tiểu Hàm......" Hiện tại Hạ Tông Nguyên đã biết khi nãy Nghê Hạ lại nói những lời đó, cô con gái nhỏ này của ông ghét Anh Tử, ghét lúc trước ông phản bội, cái tình cảm trong lòng này của cô là ăn sâu bén rễ.
Nghê Hạ cố gắng hết sức để bản thân không để ý đến đôi mắt đỏ hoe của Hạ Tông Nguyên, cô lạnh lùng nói: "Chị tôi có việc không thể đến 'Mê Thành', nhưng chị ấy không thể mất đi cơ hội này, cho nên tìm tôi đến thay chị ấy."

"Cái gì?!" Hạ Tông Nguyên sửng sốt: "Tình huống này của San San là sao? Con gọi điện cho con bé, bố hỏi con bé."

Nghê Hạ biết Hạ Dĩ San khẳng định không muốn cho Hạ Tông Nguyên biết chuyện chị ấy phẫu thuật thẩm mỹ, cả đời này của Hạ Tông Nguyên ghét nhất là hành vi hoa lệ*

*Hành vi hoa lệ: Khoe khoang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play