163Nhưng bốn người ngồi canh cửa ở Lan thất
chờ đợi, qua hơn phân nửa giờ Thìn mà đám sư đệ vẫn chưa thấy tới.Ngụy Vô Tiện
và Giang Trừng xỉa hạt dưa từ nãy đến giờ ngay cả lưỡi cũng muốn tê luôn rồi, vỏ
hạt dưa cũng đã chất thành hai toà núi nhỏ.Hai vị đứng đắn nhất của Lam thị -
Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân bởi vì khắc cốt ghi tâm gia quy nên dù nhìn thấy
hai tên kia có hành vi như vậy cũng không có động tác gì khác, cho nên Ngụy Vô
Tiện và Giang Trừng không có gì phải lo, ngoái cổ nhìn ra phía con đường xa xa
tiếp tục chờ đợi.Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy tay, gọi một môn sinh tới,
bàn tay lắc tới lắc lui trước mặt hắn"Lấy thêm chút hạt dưa tới
đi."Môn sinh "..."Vị môn sinh này khó xử liếc mắt nhìn về phía
Lam Khải Nhân mặt đã đen thành đít nồi.Kì nghe học kết thúc, cho nên đám con em
thế gia đều đã ai về nhà nấy, còn Lam thị lại trở thành nhà chồng "danh
chính ngôn thuận" của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cũng không thèm khách khí
nữa, nói bổ sung "Bưng thêm hai chén trà đến nữa đi." Sau đó hừ lạnh
một tiếng "Cũng nửa canh giờ, mấy tiểu tử kia không biết đã chạy đằng nào
rồi không biết?"Trong đầu đám sư đệ nghĩ cái gì, ai không biết chứ Ngụy Vô
Tiện hắn làm sao không rõ, ngón tay gõ mấy lần trên thư án, tay còn lại chống cằm
híp mắt một hồi, đợi đến khi môn sinh kia ngoan ngoãn bưng trà và hạt dưa lên
xong, tạo dáng nhấc tách uống một ngụm trà, cười nói "Có lẽ là chạy rồi.""Hờ..."
Giang Trừng trả lời "Chưa nói tới những cái khác, cái tật lười biếng và
khéo dùng mánh lới ấy thật đúng là được kế thừa từ ngươi."Ngụy Vô Tiện
khoát khoát tay, khiêm tốn nói "Quá khen quá khen."Giang Trừng
"..."Giang Trừng kinh ngạc, bỗng nhiên đứng dậy "Trước đây ta chỉ
đơn thuần biết ngươi không biết xấu hổ, thật là không ngờ được công lực này của
ngươi lại có thể đạt tới cảnh giới như thế đấy!"Ngụy Vô Tiện lại khoát
tay một cái nói "Khiêm tốn một chút a, ta biết ngươi sùng bái vị sư huynh
này, nhưng mà dù có sùng bái đến mức nào cũng nên biết điều nói vừa đủ nghe
thôi, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm lớn tiếng ồn ào."Giang Trừng liếc mắt nhìn
người xung quanh một chút, lại ngượng ngùng ngồi xuống, liếc Ngụy Vô Tiện một
cái.Lam Khải Nhân cũng càng nghĩ càng thấy là lạ, cho đến khi nghe thấy câu
"Có lẽ là chạy rồi" kia của Ngụy Vô Tiện mới lấy lại tinh thần.... Chạy
rồi?... Chạy rồi?!Chạy rồi thật sao?!Mở lớp dạy học đã nhiều năm, dạy xong một
Ngụy V� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.