154Sau khi kết thúc kỳ học, đám con em thế
gia nháo nhác ai về nhà nấy, nhờ vậy mà Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng thanh tịnh
hơn không ít.Chỉ là...Ngụy Vô Tiện ngồi đoan chính, nhẹ nhàng dựa vào người Lam
Vong Cơ. Cái bụng tròn vo, giống như nhét trái bóng dưới áo, trên người mặc đồng
phục Lam thị rộng rãi, phía trên áo thêu hoa văn mây cuốn màu lam nhạt. Hắn miễn
cưỡng ngước mắt nhìn về phía Giang Trừng, bĩu môi ghét bỏ nói "Sao ngươi vẫn
còn ở đây?" Tức khắc lại hạ cằm xuống không thèm nhìn hắn.Giang Trừng cảm
nhận được gân xanh trên trán mình đang nhảy lên thình thịch, vươn tay định vỗ
cho hắn một chưởng giống như ngày xưa.Lam Vong Cơ ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, lạnh
lùng nhìn hắn một cái.Giang Trừng "..."Có một điều cần phải rõ ràng,
Giang Trừng Giang Vãn Ngâm Giang thiếu tông chủ không phải sợ Lam Vong Cơ.
Không chỉ mình Lam Vong Cơ, coi như cả hai người này liên thủ lại, có đánh thắng
được hay không chưa nói nhưng nếu nói đến sợ thì hắn tuyệt đối không.Vỗ Ngụy Vô
Tiện một chưởng chỉ là đùa giỡn, nhưng Lam Vong Cơ lại mềm lòng vì Ngụy Vô Tiện
mà khi dễ hắn... Cái này cũng không có gì, cái hắn chân chính e ngại chính là
hai người đang đứng sau lưng mỉm cười nhìn mấy người bọn hắn đấu võ mồm - Thanh
Hành quân và Trạch Vu quân.Lam Vong Cơ còn đỡ, nhưng hắn luôn cảm thấy hai cha
con Thanh Hành quân và Trạch Vu quân đều là khẩu phật tâm xà, trên mặt chính là
vẻ ôn tồn lễ độ trong truyền thuyết, nụ cười tựa như mộc xuân phong khiến hắn cảm
thấy giống như đang che giấu điều gì mờ ám, mỗi lần nhìn là nổi hết cả da gà.Thấy
cả người hắn run lên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, nói "Sao vậy Giang Trừng?"
Lập tức sờ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.