Editor: Thienyetkomanhme
Lý Tuấn Nghị đưa Cao Lương về nhà, ngữ khí nhẹ nhàng: "Vậy vất vả cho em rồi, buổi tối trở về ăn bữa tiệc lớn. Tạm biệt!"
"Tạm biệt anh, trên đường cẩn thận!" Tâm tình Cao Lương cũng rất vui vẻ, cảm thấy đây là điểm bắt đầu một cuộc sống mới.
Lý Tuấn Nghị đạp xe huýt sáo rời đi, có thể thấy tâm tình thập phần vui vẻ. Cao Lương mỉm cười nhìn theo hắn rời đi, con cá trong tay đột nhiên nhảy lên, cô phục hồi tinh thần chạy nhanh đến Lý gia: "Bà ơi, anh Tuấn Nghị mua con cá, thả vào nước tối nấu ạ."
Bà Vương đang làm cơm sáng, nghe thấy cô nói vội cầm chậu tới nuôi cá: "Nha, mua nhiều đồ ăn như vậy. Tuấn Nghị đâu, đi rồi sao? Nó còn chưa ăn cơm sáng đâu."
Cao Lương nói: "Anh ấy ăn rồi ạ, vừa mới ăn ở chợ. Chỗ đồ ăn này đều là anh Tuấn Nghị mua, buổi tối muốn mời cơm bạn ạ, cháu sẽ qua giúp làm đồ ăn ạ, trước để vào tủ lạnh đi ạ, cháu đi về làm nước kho trước, chờ làm xong lại đến lấy đồ ăn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa2.
Tỉnh Mộng3.
Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm4.
Sao Boss Còn Chưa Trốn?=====================================
"Tốt, tốt, cháu để vào tủ lạnh đi." Tâm tình bà Vương cũng không tồi, cười tủm tỉm mà nhìn Cao Lương, có loại cảm giác Cao Lương đã gả vào nhà bọn họ, đứa nhỏ này có khả năng, lại cần mẫn hiếu thuận, tâm nhãn lại tốt, nếu cháu trai nhà mình có thể cưới về quả thực là không thể tốt hơn. Nếu thật sự gả tới, gả cho Tuấn Nghị hay là Tuấn Vĩ đây? Bà Vương đã bắt đầu vì việc này mà sầu não, suy nghĩ một vòng, cảm thấy đứa nào cũng được, chỉ cần có thể cưới về là được.
Cao Lương hoàn toàn không biết mình bị bà Vương"Tính kế", chỉ cất chỗ thịt tạm thời chưa làm đến vào tủ lạnh giữ tươi, xương cốt cùng hương liệu thì mang về chế nước kho: "Bà ơi, trước chưa cần giết vịt, nhốt ở lồng sắt đi ạ, chờ ăn cơm trưa lại xử lý."
"Được, đến lúc đó cháu cứ nói, bà xử lý vịt cho." Bà Vương gật đầu.
Lúc này Lý Tuấn Vĩ đã dậy, hắn vừa đi một vừa cài nút áo, giương mắt thấy Cao Lương: "Sớm như vậy a! Đã đi chợ về?"
Cao Lương quay đầu thấy Tuấn Vĩ: "Tuấn Vĩ thư trúng tuyển của cậu tới chưa?"
Lý Tuấn Vĩ ngáp: "Còn chưa có, hẳn là mấy ngày nay."
Bà Vương nói: "Chờ nhận được thư trúng tuyển thì phải gọi ngay cho ba mẹ cháu, gọi bọn nó trở về."
Lý Tuấn Vĩ bạnh quai hàm: "Bọn họ thật sự trở về ạ?" Hắn ở với bà từ bé, cảm tình với cha mẹ cũng tương đối đạm mạc, nghe nói cha mẹ về, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ mà là nghi vấn.
"Đã hai năm không trở về thăm người thân, tích cóp kỳ nghỉ chờ cháu thi đại học để trở về bày tiệc." Bà Vương cười tủm tỉm, đứa nhỏ Tuấn Vĩ này thật sự làm bà kiêu ngạo.
"À, vâng."
Cao Lương đã sửa sang xong tủ lạnh, nghe thấy bọn họ đối thoại, cẩn thận nghĩ về hình tượng cha mẹ Lý Tuấn Vĩ, chỉ nhớ rõ ông chú mặc quân trang tuấn tú, và một dì thích cười, cái khác nghĩ không ra, thật sự quá xa xăm. Trong lòng cô có chút hâm mộ, đứa nhỏ có cha mẹ thật hạnh phúc, mình đã rất lâu thật lâu không biết cảm giác được cha mẹ yêu thương.
Cao Lương về đến nhà, bắt đầu làm nước kho. Cô đã làm nước kho một thời gian, cũng sờ soạng được một chút công thức, đối với thuộc tính cùng mùi vị của mỗi hương liệu cũng có một ít hiểu biết. Cho nên lần này cũng không có mù quáng mà thêm hương liệu, mà một bên suy xét một bên thêm, hơn nữa phân lượng mỗi loại hương liệu xứng cũng ghi chép cụ thể. Nấu một nồi, cô lại bắc một nồi khác nấu nồi thứ hai, từ khi cô bắt đầu kho đồ ăn, hai cái bếp lò trong nhà đều dùng tới, rốt cuộc một cái bếp thật sự quá chậm, tốn rất nhiều thời gian.
Cao Phán vẫn luôn ở bên giúp chị ghi lại, nhìn chị cả lại bắt đầu thêm nước thêm phối liệu vào nồi thứ hai, có chút tò mò: "Chị, cái này chị định làm cái gì? Còn phải làm một nồi nữa?"
Cao Lương một bên thêm một bên nói: "Chị muốn kho thêm một nồi nước kho, xem cái nào hương vị ngon hơn." Rốt cuộc ai cũng không phải ngay từ đầu là có thể làm ra mùi vị tốt nhất, phải điều chỉnh liên tục mới được.
Cao Phán gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Dạ."
Bận rộn một buổi sáng, Cao Lương rốt cuộc làm xong nước kho, cô nếm một chút, hai nồi khẩu vị đều khác những mùi vị làm lúc trước, mà nồi thứ 2 hôm nay có khẩu vị độc đáo hơn một chút, dư vị dài, cô gọi các em tới nếm thử, chọn ra vị ngon hơn, mấy đứa cũng đều cảm thấy nồi thứ 2 ngon hơn. Lý Tuấn Vĩ ở nhà thấy mấy chị em ghé vào một chỗ như ăn cái gì, chạy nhanh tới: "Có cái gì ăn ngon? Tớ cũng muốn nếm thử."
Cao Lương nhìn hắn cười: "Còn chưa có nấu, chính là nước kho, tớ nếm thử xem cái nào ngon."
Lý Tuấn Vĩ nói: "Tớ cũng nếm một chút đi."
Cao Lương để hắn cũng nếm một chút, Lý Tuấn Vĩ nếm xong chép miệng: "Cái nước này có thể làm canh chan cơm không?"
Cao Lương vừa nghe liền nhịn không được "Phụt" cười ra tiếng, cảnh giới cao nhất của đồ tham ăn cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cao San cười khanh khách không thẳng nổi eo: "Đây là nước kho, không phải canh."
Lý Tuấn Vĩ cãi cọ: "Nước kho cũng là canh!"
Cao Lương nói: "Được rồi, Tuấn Vĩ cậu cảm thấy vị nào ngon?"
"Đều ngon, làm sao tớ chọn được đây." Lý Tuấn Vĩ nhéo cằm nhìn lại, sau đó chỉ vào một nồi, "Vẫn là nồi này đi, cảm giác có một loại hương vị đặc biệt, ăn xong làm người ta ấn tượng sâu hơn, phỏng chừng ăn qua đều sẽ không quên."
Cao Lương xem hắn chỉ chính là nồi thứ 2 bọn họ đều chọn, đập tay một cái: "Được, vậy nồi đi. Trước làm cơm trưa, ăn cơm trưa xong kho thịt."
Mấy người vừa nghe thịt kho, đôi mắt đều phát sáng: "Thịt kho sao?"
Cao Lương cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng vậy." nhìn dáng vẻ này vẫn là thịt được hoan nghênh nhất.
Cả buổi chiều, Cao Lương cùng bà Vương đều bận rộn làm thịt kho. Móng heo, lưỡi heo, mề vịt gà cùng gan vịt, còn có một con vịt, lúc giết vịt Cao Lương nhìn hai cái chân vịt đầy đặn, tâm nói bọn họ khẳng định không biết thứ này ngon ra sao, chính mình nhất định phải ăn một cái. Nếu về sau mở cửa hàng, cô hy vọng có thể bán riêng chân gà cùng chân vịt, như vậy khẳng định sẽ trở nên đặc sắc, không biết có thể thương lượng với ông chủ bán gà vịt hay không, bán riêng chân gà cùng chân vịt cho mình.
Lúc Lý Tuấn Nghị mang theo bằng hữu trở về, Cao Lương đang ở trong phòng bếp nhà hắn làm cá hầm cải chua. Trên bàn đã bầy đầy đồ ăn, móng heo hồng lượng mê người, lưỡi heo, mề vịt gà cùng gan vịt được cắt đều tăm tắp, một con vịt kho được chặt vuông vức, còn có thịt kho tàu thoạt nhìn vô cùng mịn màng, cùng với mấy thứ rau trộn Cao Lương quen thuộc nhất, làm người ta chảy ròng nước miếng.
Khỉ Ốm cùng Tam Béo nuốt nước miếng, vui mừng khôn xiết mà xoa tay: "Trời ơi, này cũng quá phong phú rồi. Hôm nay thật có lộc ăn."
Chu Văn Võ rửa mặt lại đây, thấy đầy bàn đều là đò ăn ngon, có chút khoa trương mà nói: "Này đủ tiêu chuẩn của quốc yến rồi, đều là bà nội làm?"
Bà Vương bưng một chén đậu phộng lên, cười tủm tỉm mà nói: "Bà nào có cái trình độ này, Cao Lương làm."
Chu Văn Võ có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua phòng bếp, chỉ thấy Cao Lương mặc tạp dề đang bận rộn trước bệ bếp, còn có một thiếu nữ xinh xắn đang ở sau bếp nhóm lửa: "Tuấn Nghị còn mời trợ thủ à?"
"Đều là vì thỏa mãn ăn uống chi dục của mấy ông, cố ý mời Cao Lương xuống bếp." Lý Tuấn Nghị một bên nói vừa đi vào phòng bếp, thấy Cao Lương một bên dùng tay áo lau mồ hôi một bên thả một miếng cá mỏng vào trong nồi nóng, "Cần anh hỗ trợ gì không?"
Cao Lương liếc hắn một cái: "Không cần, lập tức có thể ăn rồi." Nước cốt cá hầm cải chua đã làm xong, bỏ thịt cá vào một lát là có thể ra nồi.
Uông Ngạn Quân đứng ở cửa phòng bếp, ha hả cười nói: "Em gái Cao Lương thật có khả năng, tương lai ai cưới được em thật có phúc khí." Nói xong ngó ông bạn một cái, mà Lý Tuấn Nghị cũng không nhìn hắn, đang lấy chung rượu ở tủ bát.
Cao Lương nghe Uông Ngạn Quân nói như vậy, cũng không thẹn thùng giống nữ sinh, chỉ là cười một chút, đối với chuyện gả chồng, cô thật sự không có gì ý tưởng gì, đại khái độc thân thời gian quá dài, không có gì mong đợi: "Các anh ăn cơm trước đi, cá sắp xong rồi."
"Không vội, chờ em làm xong cùng nhau ăn." Lý Tuấn Nghị cầm chung rượu đi ra phòng khách, "Cái bàn có chút nhỏ, để cháu dọn bàn lớn ra."
Thời điểm Cao Lương bưng một bồn cá hầm cải chua lớn lên bàn, bọn họ đã đổi xong bàn, một cái bàn tròn lớn có thể ngồi mười mấy người, mặt trên đầy đồ ăn, bốn phía đều là đôi mắt sáng như sói đói, trong tay nắm chiếc đũa chờ phát động, chỉ vì Lý Tuấn Nghị nói phải đợi Cao Lương cùng nhau ăn cơm.
Lý Tuấn Vĩ vội vàng hỏi: "Xong chưa?" Hắn đã bị mùi hương dày vò suốt một buổi chiều, giờ phút này bụng đã sớm đói kêu vang, vì giữ bụng ăn ngon, trưa nay hắn cũng chưa ăn cơm, chỉ chờ bữa cơm tối này.
Cao Lương nói: "Còn có một đĩa rau xanh, lập tức xong rồi, mọi người ăn đi, đừng chờ em, Phán Phán cũng ăn đi, không cần nhóm lửa, tự chị làm."
Bà Vương nói: "Các cháu đều ăn đi, để bà xào rau."
Cao Lương nhanh nhẹn mà rửa nồi bỏ dầu: "Lập tức xong rồi, hai phút thôi ạ."
Cao Lương bưng đĩa rau muống xào tỏi tươi mới, xanh mượt lên, nhìn mọi người còn ngồi không nhúc nhích, trông mong mà chờ khai cơm, không khỏi cười: "Được rồi, cuối cùng cũng xong rồi, mọi người ăn thôi."
Lý Tuấn Nghị nói: "Có thể ăn rồi."
Vì thế mọi người đồng loạt giơ lên chiếc đũa, gắp đồ ăn mình đã nhắm từ trước, một lát sau mọi người đều dùng cái mũi phát ra thanh âm "ưm" thỏa mãn, bởi vì miệng đang ăn, căn bản không rảnh nói chuyện.
Cao Cường ăn chân vịt, thỏa mãn mà nói: "So với ăn tết còn ngon hơn."
Tam Béo vô cùng thỏa mãn mà nhắm mắt lại: "Đừng nói ăn tết, đời này tôi cũng chưa ăn qua bữa cơm phong phú như vậy." Hắn nói cũng không khoa trương, trẻ con niên đại 70-80 xác thật không ăn qua nhiều món ngon.
Mọi người đều gắp thịt đầu tiên, nhặt thịt nhiều nhất, chỉ có Cao Lương gắp chân vịt không người hỏi thăm đầu tiên. Bà Vương khuyên cô: "Lương Lương, cháu ăn móng heo đi, chân vịt có cái gì ngon, lại không có thịt."
Cao Lương cười nói: "Cái này ăn ngon, nhai rất ngon ạ, cháu thích."
Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương đang ăn chân vịt đến hăng hái, co nhai ngon lành, liền gắp một cái chân vịt khác, bỏ vào trong miệng cẩn thận nhai gặm, quả nhiên có một phen tư vị khác, sẽ không quá khó nhai, cũng sẽ không quá mềm vào miệng là tan, nhai rất ngon, phi thường có ý tứ, hắn gật đầu nói: "Cái này hay, lấy làm đồ ăn vặt không còn gì tốt hơn, nhắm rượu càng ổn."
Cao Lương nói: "Em cũng cảm thấy toàn bộ con vịt có cái này ngon nhất. Cổ vịt cùng cánh vịt cũng không tồi."
Mọi người kinh ngạc nhìn cô, Lý Tuấn Vĩ cười: "Cậu thật hay, chỗ nào ít thịt cậu liền chọn nơi đó. Cổ vịt, cánh vịt đều cho cậu."
Cao Lương cười nói: "Có thể, không được đoạt của tớ."
Lý Tuấn Nghị nhìn gương mặt tươi cười của Cao Lương, biết giờ phút này cô thực sự thả lỏng, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi. "Mọi người chỉ biết vùi đầu ăn, cũng không nói cảm tưởng, hôm nay chính là tới thử đồ ăn."
Chu Văn Võ đang gặm móng heo, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đơn giản hai chữ: Ăn ngon!"
Khỉ Ốm nói: "Tôi thích ăn mề gà vịt, hương vị quả thực tuyệt. Nếu mở cửa hàng, tôi khẳng định thường xuyên tới thăm."
"Vẫn là thịt vịt đã ghiền a, cả miệng đầy thịt, thơm!" Tam Béo mút ngón tay vừa cầm thịt vịt.
Uông Ngạn Quân vùi đầu ăn, nâng tay trái nhàn rỗi lên vẫy vẫy, tỏ vẻ không rảnh phát biểu ý kiến.
Lý Tuấn Vĩ nói: "Em cũng cảm thấy móng heo ăn ngon. Còn có cái này, cá hầm cải chua cũng ngon, thịt cá mềm quá."
Bà Vương cười tủm tỉm mà nói: "Bà già rồi thích ăn gan vịt, ăn ngon."
Cao Lương nghe xong một vòng, vô cùng thỏa mãn mà nhấp miệng: "Mọi người cảm thấy cháu làm mấy món kho này có người chịu mua không?"
Uông Ngạn Quân rốt cuộc ngẩng đầu lên: "Này còn cần phải nói sao? Yên tâm, anh khẳng định là khách hàng trung thành nhất. Cửa hàng mà mở, tuyệt đối khách tới như mây tới."
Lý Tuấn Nghị đề nghị nói: "Anh cảm thấy mở cửa hàng cần chọn một cái tên hay, thông tục dễ hiểu lại dễ nhớ, làm người ta nhắc tới liền biết. Cao Lương nghĩ kỹ chưa?"
Cao Lương không nghĩ tới ý tưởng Lý Tuấn Nghị lại xa như vậy: "Dạ, còn chưa có, em cũng cảm thấy nên chọn một cái tên." Dù không thể như các thương hiệu nổi tiếng, nhắc tới liền như sấm rền bên tai, nhưng ít ra cũng muốn có cái tên đi.
Lý Tuấn Vĩ gõ gõ chén, nhắc nhở mọi người: "Vậy hiện tại chúng ta có nhiều người, tiếp thu ý kiến quần chúng tới tìm tên đi. Em trước, kêu quán cơm bào đinh lỗ."
Lý Tuấn Nghị khinh bỉ em trai: "Tên gì vậy, bào đinh là tên người? Gọi bào đinh còn không bằng gọi là quán cơm Cao Thị."
Khỉ Ốm nói: "Tôi cảm thấy gọi là khách quen. Vừa thấy liền ngắn gọn sáng tỏ, ăn ngon mọi người mới có thể quay lại."
Tam Béo nói: "Tôi không có văn hóa, gọi là gì đều được, giao cho mọi người."
Uông Ngạn Quân nói: "Tôi cảm thấy quán cơm Cao Thị kỳ thật cũng ôn, tương đối đặc sắc."
Chu Văn Võ nghĩ nghĩ: "Gọi là Vị Cao thì sao? em xem, hương vị cao cấp, chúng ta đều không có dị nghị đi? Hơn nữa mấy đứa cũng họ Cao đúng không, cái này gọi là một từ hai nghĩa, anh cảm thấy hay, Vị Cao." Hắn càng nói càng thấy hay.
Lý Tuấn Nghị đột nhiên đứng dậy, mọi người đều khó hiểu mà nhìn hắn, bà Vương nói: "Tuấn Nghị cháu đi đâu?"
Lý Tuấn Nghị nói: "Mọi người cứ ăn đi, cháu đi một chút liền về."
Mọi người lại bắt đầu dùng bữa, thảo luận tên cửa hàng, đều cảm thấy Vị Cao cũng không tệ lắm, một từ hai nghĩa, Cao Lương cũng cảm thấy không tồi. Vì thế mọi người đều bắt đầu thảo luận gọi là quán cơm hay là quán đồ kho mới chuẩn xác.
Lý Tuấn Nghị cầm cuốn từ điển Hán ngữ hiện đại tới: "Vừa rồi Văn Võ cho tôi linh cảm, tôi cảm thấy gọi là Cao Vị tốt hơn chút. Cao vị, từ điển Hán ngữ giải thích là ' tuyệt diệu tình thú ', từ cao lại đồng âm với ' màu mỡ ' ' cao ', cao bản chỉ đồ ăn mỹ vị, cao vị chính là mỹ vị, mà Cao Lương lại họ Cao, Cao Vị chính là hương vị Cao gia. Mọi người cảm thấy sao?"
Mọi người xem hắn nghiêm trang lật từ điển, nói: "Đã cầm ra cả từ điển, người khác không phục, liền phục cậu, gọi là Cao Vị đi."
Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu nhìn Cao Lương, Cao Lương nhẩm hai từ "Vị Cao" cùng "Cao Vị" ở trong lòng lặp lại rất nhiều, cuối cùng gật đầu: "Vậy gọi là Cao Vị đi."
Vì thế mọi người nhất trí vỗ tay, quyết định xong tên. Lý Tuấn Nghị vừa lòng mà buông từ điển, rửa tay lại đến ăn cơm: "Oa, động tác của mấy người cũng thật nhanh, mới vừa cất từ điển, đã ăn thành như vậy."
Mọi người đều hắc hắc cười: "Lúc ăn cơm mà làm việc riêng rất có hại."
Cao Lương thấy mọi người đều đặc biệt ủng hộ, trong lòng cũng vui vẻ. Mọi người nói chuyện phiếm lại nói tới chuyện ngày hôm qua Cao Lương bị người ta đập sạp, bằng hữu Lý Tuấn Nghị đều lòng đầy căm phẫn, vén lên tay áo muốn đi giáo huấn hai thằng nhóc kia cho Cao Lương.
Lý Tuấn Nghị nói: "Hai thằng nhóc đó về sau hẳn là sẽ không đến tìm Cao Lương gây phiền toái nữa. Bất quá người khác liền khó nói, về sau tôi cùng Văn Võ không ở nhà, liền dựa vào mấy ông hỗ trợ chiếu cố."
Tam Béo cùng Khỉ Ốm đều vỗ ngực nói: "Không có việc gì, ông cứ yên tâm, tôi sẽ phụ trách an toàn cho em gái Cao Lương." Một bữa cơm kết thúc, Cao Lương đã thành em gái của mọi người.
Cao Lương cười cong mắt: "Vậy em xon cảm ơn các anh trước."
Chu Văn Võ nói: "Đến lúc đó anh cho em số điện thoại nhà anh, thật sự gặp cái gì khó khăn, liền gọi điện thoại tới nhà anh. Ba anh làm ở Cục Công An, hẳn là có thể giúp đỡ em một chút."
Lý Tuấn Nghị vỗ vỗ vai Chu Văn Võ: "Ha ha, đúng, ba Văn Võ là cục trưởng, có chú Chu che chở, Cao Lương về sau em không cần sợ."
Cao Lương vui mừng khôn xiết, không nghĩ tới lời nói ngày hôm qua của Lý Tuấn Nghị cũng không phải khoác lác, mà là thật sự: "Thật vậy ạ? Khi khai trương làm một ít đồ cho anh Văn Võ, anh mang về cho người nhà nếm thử, em cảm ơn trước."