Bên trong quán cà phê Tây Ngự du dương giai điệu đàn dương cầm êm tai vui lòng, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ ở bốn góc, một bài bầu trời xanh, trấn an cảm xúc buồn bực của Du Tĩnh Nhã.
Diệp Bắc Thành chăm chú nhìn cô, mái tóc dài đen nhánh óng ả xõa trên hai vai, hơi có vẻ xinh đẹp dịu dàng, con ngươi trong suốt sáng ngời, đôi lông mi thật dài hơi rung động, màu da lúa mạch nhìn rất khỏe mạnh, đôi môi mong mỏng như hoa hồng mềm mại ướt át.
Một đêm kia quá xấu xa, cộng thêm lúc ấy bị thuốc hành hạ, cũng không thấy rõ dung mạo của cô, giờ khắc này dưới trạng thái tỉnh táo, hai người mặt đối mặt, rốt cuộc anh thấy rõ, đây là một người có tướng mạo nữ tính.
"Tôi tên Diệp Bắc Thành." Anh trầm thấp mở miệng, ánh mắt nhìn Du Tĩnh Nhã luôn mang theo tí áy náy.
"Anh đã nói qua."
Giọng Du Tĩnh Nhã không thân thiện lắm, nhưng tuyệt đối có thể hiểu được, cũng không có ai đối với người cưỡng gian mình mặt mày vui vẻ chào đón.
"Một đêm kia thật xin lỗi, tôi quả thật bị người ám toán, nếu không, tôi không phải loại người làm chuyện đó."
Diệp Bắc Thành thành khẩn giải thích, cô quan sát người đàn ông trước mặt một chút, ánh mắt sâu sắc có thần, sống mũi thật cao, môi hấp dẫn (sexy), hơn nữa có thể lái chiếc xe nổi tiếng, trong lúc giở tay nhấc chân có khí chất phi phàm, chắc hẳn người đàn ông như vậy, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ có nhiều đàn bà chủ động nhảy vào ôm ấp, quả thật không cần bụng đói gặp gì cũng quơ.
Thở ra một hơi dài, con mắt ảm đạm, cô không cam lòng nói: "Coi như bản thân tôi xui xẻo."
"Tôi có thể đền bù cho cô." Diệp Bắc Thành lập tức nhấn mạnh.
"Làm sao đền bù?"
Du Tĩnh Nhã nâng hai tròng mắt lên, nhìn thẳng anh, nếu như anh dám nhắc tới tiền, nhất định cô sẽ không chút do dự đem nước sôi trước mặt tạt vào trên người anh.
"Bất luận vật chất hay tiền cô cần đều có thể nói."
Rào rào... Anh mới vừa dứt lời, tay cô nâng cái ly, một ly nước tạt vào trên mặt anh.
Tức giận đứng lên, mắt nhìn Diệp Bắc Thành cứng ngắc, Du Tĩnh Nhã nhấn mạnh rất rõ ràng: "Tôi không phải đi bán mình."
Cô quật cường chạy ra khỏi quán cà phê, Diệp Bắc Thành đuổi theo.
"Cô muốn tôi đền bù thế nào?"
Thật giống như một chánh nhân quân tử, người bị cưỡng gian cũng không so đo, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đột nhiên có linh cảm, Du Tĩnh Nhã muốn đùa bỡn anh một chút.
Xoay người, cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cố tình ra vẻ thần bí hỏi: "Anh thật lòng muốn đền bù sao?"
Diệp Bắc Thành gật đầu.
"Tôi muốn cái gì anh cũng cho sao?"
"Chỉ cần tôi có thể làm được."
"Được." Cô hài lòng đi tới trước mặt anh, ngửa cằm lên, nghiêm trang nói: "Tôi muốn một mái nhà, một nơi không có người không ngừng cãi vả."
Diệp Bắc Thành ngây ngẩn...
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, hơn nữa kéo dài trong thời gian rất lâu, Du Tĩnh Nhã cười hì hì một cái: "Anh không cần khó xử, tôi sẽ không miễn cưỡng anh."
Mặc dù có chút tà ác, nhưng tâm tình cô bỗng nhiên tốt hơn nhiều, có thể thấy người đàn ông trước mắt này bị cô hù dọa, để cho cô cảm thấy có cảm giác báo thù thật sảng khoái.
"Tôi đi, hy vọng không cần gặp lại." Cô đưa tay quơ quơ ở trước mắt anh.
Mới vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên, sau lưng truyền tới tiếng nói cô không tưởng được ——
"Được, tôi đồng ý."
Lần này, đổi lại cô ngây ngẩn cả người, chậm rãi quay đầu, cô còn chưa mở miệng trước, Diệp Bắc Thành đã đi tới trước mặt cô.
"Tôi có thể cho cô một mái nhà." Anh dừng lại một chút: "Nhưng mà, tôi không thể nào yêu cô."
Tôi không thể nào yêu cô...
Những lời này mặc dù rất vô tình, Nhưng mà Du Tĩnh Nhã sẽ không vì vậy mà cảm thấy thương tâm, bởi vì, cô cũng giống như vậy. ()
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT