Sáng sớm tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ngủ rộng lớn, Diệp Bắc Thành đứng lặng trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn sóng gợn lăn tăn xa xa trên mặt biển, ánh mặt trời nhu hòa bao quanh thân thể cao lớn của anh, nhưng không làm tan đi ưu thương và thâm trầm tràn ngập quanh thân anh.
Nhớ tới tối hôm qua Âu Dương Phong nói câu nói sau cùng, anh lâm vào vướng mắc thật sâu, trách nhiệm và tình cảm cùng tồn tại, bất kể là cái nào chiếm thế thượng phong, kết quả cũng sẽ không thay đổi, anh sẽ lấy cô, Du Tĩnh Nhã.
Tối nay anh muốn tham gia một cái yến hội, nếu quyết định phải kết hôn, sớm muộn gì Du Tĩnh Nhã phải xuất hiện ở bên người của anh.
Cầm điện thoại di động lên, anh dứt khoát quyết định gọi điện thoại cho cô...
Du Tĩnh Nhã bởi vì chuyện kết hôn này, tối hôm qua cũng vướng mắc rất khuya mới ngủ, khi tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai, cô mở đôi mắt buồn ngủ ra, mơ mơ màng màng nhấn nghe ——
"Du tiểu thư, buổi sáng tốt lành."
Bỗng nhiên nghe được một giọng nam trầm thấp, cô cả kinh hoàn toàn tỉnh ngủ, chợt ngồi dậy, hắng giọng một cái: "Ừm, buổi sáng tốt lành, có chuyện gì không?"
Dĩ nhiên cô biết, anh là Diệp Bắc Thành.
"Tối nay có rãnh không? Muốn mời cô cùng tôi tham gia một buổi tiệc."
Mới vừa muốn cự tuyệt, đột nhiên nghĩ đến nếu muốn kết hôn, quen thuộc là một quá trình nhất định, huống chi đề nghị này thật giống như chính cô nói ra...
Do dự mấy giây, cô nhẹ giọng trả lời: "Được, mấy giờ?"
"Bảy giờ, cô đến cửa công viên Vọng Sơn, tôi sẽ đi đón cô."
Có lẽ là một bắt đầu không tốt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là bước ra bước đi đầu tiên.
Thời gian thấp thỏm và bất an lặng lẽ trôi qua, sáu giờ một phút, Du Tĩnh Nhã mặc một cái váy thắt lưng màu đen đón xe đi công viên Vọng Sơn.
Không phải chờ quá lâu, khoảng chừng mười phút đồng hồ, chiếc Maybach quen thuộc ngừng ở trước mặt cô, cô quen thuộc chiếc xe này còn hơn đối với chủ nhân của nó, lần đầu tiên bị cưỡng gian ở trong chiếc xe này, lần thứ hai trực tiếp đụng phải cô...
Cửa xe mở ra, Diệp Bắc Thành ưu nhã từ trong xe đi xuống, anh mặc một bộ tây trang màu đen, màu sắc chính thống không hề khoe khoang, nhưng khó giấu khí thế của anh, chiều dài ống quần cắt vừa phải, tùy ý phủ lên mũi giày, ưu nhã, không mất vững vàng.
Du Tĩnh Nhã nhìn màu sắc váy của mình một chút, nhìn thêm Diệp Bắc Thành chút nữa, gò má không khỏi đỏ một chút.
"Anh rất có tiền sao?" Ngồi ở trong xe, cô tùy tiện mở miệng, thật ra trong lòng hiểu rõ, những câu hỏi này rất ngu ngốc.
Diệp Bắc Thành cười cười: "Tại sao hỏi như vậy?"
"Bởi vì anh thích dùng tiền để giải quyết vấn đề." Cơ hồ không có một chút do dự, cô bật thốt lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT