Khi Tô Tra gấp rút trở về Bắc Địch, mỗi ngày trên mặt Vệ Uẩn đều bất động thanh sắc, âm thầm đưa từng nhóm quân đội ra khỏi thành. Bọn họ không thể bỏ chạy hết trong vòng một lần, một khi lập tức bỏ chạy, người tại vương đô Bắc Địch sẽ tiêu trừ cảm giác sợ hãi đối bọn họ. Hiện giờ vương đô bình tĩnh như vậy, hoàn toàn là bởi vì cuộc tàn sát ngày đầu tiên của Vệ Uẩn đã chấn trụ mọi người. Một khi bọn họ phản ứng lại, Tô Xán sẽ tổ chức phản công. Bọn họ đang ở trong bụng Bắc Địch, cho dù chỉ là bá tánh Bắc Địch tập kết lại, e rằng bọn họ cũng không ngăn cản được.
Hơn nữa diện mạo của người Đại Sở và người Bắc Địch có sự khác biệt quá lớn, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào bóng đêm đưa lương thực và nước uống lặng lẽ ngụy trang ra khỏi thành, sau đó trốn vào trong núi, chờ bước tiếp theo. Mỗi ngày một nhóm nhỏ, không lâu sau trong cung chỉ còn dư lại 300 người. Vệ Uẩn tính toán đợi màn đêm xuống sẽ chạy trốn, ban ngày hắn hẹn Tô Xán cùng chơi cờ.
Tô Xán liên tục vâng vâng dạ dạ, nhưng một ngày này khi ngồi đối diện Vệ Uẩn, hắn lại thập phần bình tĩnh, Vệ Uẩn không khỏi liếc mắt nhìn hắn thêm vài lần, lạnh nhạt nói: “Dường như bệ hạ có chuyện vui.”
“Ừ.” Tô Xán hơi mỉm cười: “Trẫm đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Vệ tướng quân, kỳ thật trẫm vẫn luôn cảm thấy kỳ quái” Tô Xán giương mắt nhìn Vệ Uẩn, ánh mắt mang theo sự đánh giá: “Đại Sở dựng nước nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên vượt qua tuyết sơn đánh thẳng vào hoàng cung của ta, ngươi không sợ hãi sao?” “Sợ cái gì?” Vệ Uẩn đặt quân cờ lên bàn cờ, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh. Tô Xán nhìn chằm chằm ván cờ, trong thanh âm mang theo vài phần lười biếng: “Vệ tướng quân không sợ chết sao? Hiện giờ ngài đang ở trong vương đình Bắc Địch ta, nếu trên tiền tuyến Bắc Địch ta thất bại, Đại Sở các ngươi muốn đánh lại đây, nhanh nhất cũng phải vài tháng, chậm một chút nói không chừng phải vài năm.”
Tô Xán giương mắt nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười: “Thời điểm nhị đệ ta trở về, Vệ tướng quân tính toán làm gì?”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Xán, nói thẳng: “Hắn ta đã trở lại?”
Tô Xán mỉm cười không nói, Vệ Uẩn cười nhạt: “ Nếu hắn ta còn chưa trở lại, ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy?”
Sắc mặt Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn bắt đầu thu thập quân cờ, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ lo lắng cho ta, không bằng lo lắng cho chính mình, nếu nhị đệ ngươi đã trở lại, ngươi làm gì có mạng mà ngồi đây?” Tô Xán không nói chuyện, hắn nắm chặt quân cờ trong tay, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Ta dùng một tin tức, đổi lấy cái mạng này của ta.”
“Không đổi.”
Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng, Tô Xán bình tĩnh nói: “Ta nói cho ngươi biết, nguyên nhân chân chính dẫn tới cái chết Vệ gia, ngươi thấy sao?”
Bàn tay thu thập bàn cờ của Vệ Uẩn hơi dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Xán, Tô Xán cười ha hả: “Ngươi thật sự cho rằng, Vệ gia ngươi chết bởi vì người Bắc Địch quá thông minh, Diêu Dũng và Thái Tử quá ngu xuẩn chứ?”
Vừa mới dứt lời, Vệ Uẩn túm lấy đầu Tô Xán ấn lên bàn cờ, kiếm ở trong vỏ đã được rút ra một nửa, kề sát trên cổ Tô Xán, lạnh lùng nói: “Nói.”
Tô Xán không nhúc nhích: “Ta có thể nói cho ngươi, nhưng mà, ngươi không thể gϊếŧ ta.”
Kiếm kề trên cổ Tô Xán, máu bắt đầu chảy ra. Vệ Thu vội vàng tiến vào, sốt ruột nói: “Hầu gia, người của Tô Tra đã đuổi trở về, cáchngoại thành không tới năm dặm.”
Vẻ mặt Vệ Uẩn nghiêm lại.
Người của Tô Tra không có khả năng tới không một tiếng động như vậy, bọn họ nhất định đã tới từ trước rồi, sau đó mai phục quanh hoàng thành, cố ý tới gần mới chỉnh quân đánh bất ngờ.
Vệ Thu nhìn người đang bị Tô Tra đè nặng, gật đầu, xoay người rời đi.
Nhưng mà khi hắn xoay người đi chưa được mấy bước, đã nghe Vệ Uẩn nói: “Ngươi và Vệ Hạ, đều đi cả đi.”
Vấn đề bỏ chạy như thế nào bọn họ đã sớm thương lượng qua, một khi Tô Tra trở lại, mọi người phải lập tức tản ra, tùy tiện chạy trốn.
Chỉ là Vệ Thu cho rằng, mình và Vệ Hạ sẽ canh giữ bên người Vệ Uẩn, không nghĩ tới, từ “Chạy” này lại bao gồm cả bọn họ ở bên trong. Vậy Vệ Uẩn thì sao?
Một mình Vệ Uẩn lưu lại hoàng cung Bắc Địch?
Vệ Thu có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng hắn vừa sinh ra đã học được cách phục tùng, cho dù Vệ Uẩn phát hạ bất cứ mệnh lệnh nào cũng chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Hắn đi ra ngoài, bước chân có chút lảo đảo.
Tới khi đại điện không còn những người khác, Vệ Uẩn mới quay đầu lại nhìn Tô Xán: “Vừa rồi ngươi có ý gì, nói cho rõ ràng.”
“Chuyện Vệ gia sau lưng có người thao túng” Tô Xán bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi muốn bắt ta làm lá chắn, ngươi lưu lại cho ta một mạng, ta nói cho ngươi biết đó là ai.”
“Vậy thật xin lỗi.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Để mạng ngươi lại, sẽ không giữ được mạng của ta.”
“Chẳng lẽ ngươi gϊếŧ trẫm thì có thể sống?!”
Tô Xán tức giận gầm lên: “Còn không bằng giữ mạng cho trẫm, trẫm sẽ bảo vệ mạng sống cho ngươi.” Vệ Uẩn không nói gì, Tô Xán lập tức nói: “Trẫm không lừa ngươi, trẫm muốn ngươi trở về là vì có lý do.”
“Tô Tra sẽ không để ta trở về.”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Tô Tra cũng sẽ không để ngươi còn sống.”
Tô Xán ngẩn người, Vệ Uẩn lạnh nhạt nói: “Ta ngụy trang thành Tô Tra công thành, ngươi lại không hề kinh ngạc, thậm chí không hề tổ chức quân đội chống cự, cứ thế mà tin tưởng Tô Tra tới công thành. Khi bị công thành phản ứng đầu tiên của ngươi không phải phản kháng, mà là mời Thái Hậu tới đây, ngươi cảm thấy khi Tô Tra biết chuyện này, hắn sẽ nghĩ gì?”
Sắc mặt Tô Xán biến đổi.
Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Ngươi không tin hắn.”
“Vốn dĩ hắn có khả năng xưng đế, nhưng cuối cùng lại đi theo làm tùy tùng cho ngươi, ngươi cho rằng giữa các ngươi có bao nhiêu tín nhiệm? Ngươi không tin hắn, sau khi hắn biết, ngươi cho rằng hắn sẽ tiếp tục tin ngươi sao?” “Không phải ta không bỏ qua cho ngươi” Vệ Uẩn cười lạnh: “Là Tô Tra không bỏ qua cho ngươi.”
Nói đến đây, sắc mặt Tô Xán đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Khi hai người nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng công thành, Vệ Uẩn buông Tô Xán ra, thối lui sang một bên, bình tĩnh nói: “Tuy nhiên ta có biện pháp, có thể giúp ngươi.”
Tô Xán không nói chuyện.
Hắn hiểu tính tình Tô Tra, đúng như lời Vệ Uẩn nói, một khi Tô Tra ý thức được tận sâu trong đáy lòng người huynh trưởng như hắn hoàn toàn không tin tưởng mình, có lẽ lần cứu giá này sẽ biến thành hành thích vua.
Nhiều năm như vậy Tô Tra vẫn luôn bất động, một mặt là xem ở mặt mũi Thái Hậu, không muốn Thái Hậu thương tâm. Mặt khác là bởi vì tín nhiệm hắn.
Tô Xáný thức được điểm này, cắn chặt khớp hàm, Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Ngươi cho người giúp đỡ ta, ta đưa ngươi rời khỏi hoàng cung, ngươi tự tìm cho mình lối thoát đi.” “Ngươi nghĩ cũng thật tốt.”
Tô Xáncắn răng mở miệng: “Nếu nhị hoàng đệ không nghĩ như thế ……”
“Vậy ngươi đừng nói nữa.”
Vệ Uẩn cười cười, trong mắt mang theo lạnh lẽo: “Cứ chờ xem đi.”
Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn ngồi xuống vị trí của mình, cười nói: “Bệ hạ, tiếp tục chơi cờ chứ?”
Tô Xán cứng đờ ngồi xuống, lời nói của Vệ Uẩn đã khuấy đảo hoàn toàn suy nghĩ trong đầu hắn, tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn phải cố giả bộ trấn định, ngồi xuống vị trí của mình, giơ quân cờ đánh cờ cùng Vệ Uẩn.
Còn chưa đánh được nửa ván cờ, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân dồn dập, sau đó liền thấy Tô Tra mặc áo giáp dẫn theo người vọt vào.
Trong nháy mắt khi Tô Tra tiến vào, Tô Xán liền muốn đứng dậy, Vệ Uẩn nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi.” Tô Xán cứng đờ, Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tra, nhướng mày: “Nha, nhiều người như vậy?”
Tô Tra không nói hai lời, phất tay, binh lính phía sau liền vọt về phía Vệ Uẩn, nhưng mà động tác Vệ Uẩn càng nhanh hơn, đột nhiên kéo Tô Xán lại gần, “loảng xoảng” một tiếng ngồi quỳ trên mặt đất, kề kiếm trên cổ Tô Xán.
“Chậm đã.”
Vệ Uẩn lớn giọng, Tô Xán khuất nhục nhắm mắt lại, tất cả binh lính dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Tô Tra.
Tô Tra lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười rộ lên: “Ta biết ngươi muốn gϊếŧ hắn.”
“Đừng nói bậy!”
Tô Tra rống giận, Vệ Uẩn lắc đầu: “Sợ cái gì? Còn không phải là gϊếŧ huynh xưng đế, chuyện này ở Đại Sở chúng ta có rất nhiều. Là con người thì đều giống nhau, người Đại Sở nghi kỵ lẫn nhau, chẳng lẽ tình huynh đệ các ngươi còn có thể so sánh với vàng? Nếu so sánh chân tình với vàng thật, ngày ta công thành, huynh trưởng ngươi sao có thể không một chút nghi ngờ như vậy?” “Nhị đệ, đệ nghe ta nói……”
“Còn gì muốn nói?” Vệ Uẩn cười ra tiếng: “Ngươi ngày ngày đề phòng Tô Tra mưu nghịch, chẳng lẽ không phải Tô Tra cũng ngày ngày tính toán việc mưu nghịch sao?!”
“Tô Tra, tự ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi” Vệ Uẩn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tra: “Vị trí này ngươi có muốn không?”
Tô Tra mím môi, Vệ Uẩn tiếp tục nói: “Nếu ngươi ngồi vào vị trí này, một trận sẽ không đánh. Cho dù đánh, cũng sẽ dựa theo suy nghĩ của ngươi mà đánh. Nếu lúc công thành Phượng Lăng không phân tán binh lực đi đánh Thiên Thủ Quan, có phải đã sớm đánh hạ thành rồi hay không?”
“Câm miệng……”
Tô Tra mở miệng, lần này thanh âm đã nhỏ hơn rất nhiều.
Trái tim Tô Xán lạnh xuống từng chút một, Vệ Uẩn đánh giá thần sắc hai người, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi không gϊếŧ Tô Xán, còn không phải là cố kỵ Thái Hậu sao? Không bằng ta giúp ngươi.” Vệ Uẩn hạ thấp giọng, thần sắc nghiêm túc nói: “Ngươi thả ta ra ngoài, trước mắt bao người, ta thay ngươi gϊếŧ huynh trưởng của ngươi. Như vậy Thái Hậu tuyệt đối sẽ không trách tội lên đầu ngươi. Hiện giờ nếu Tô Xán chết trong cung điện này, cái chết không rõ ràng, ta sợ ngươi sẽ không yên ổn ngồi lên vị trí này.”
“Nhị đệ, đệ đừng nghe hắn nói bậy!”
Tô Xán cuống quít nói: “Ta chưa từng nghi ngờ đệ, ngày đó ta chỉ bị dọa cho choáng váng, ta……”
“Ta dùng mạng của Tô Xán đổi lấy khoảng cách rời khỏi hoàng thành. Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, thả ta trở về, đối với các ngươi sẽ có nhiều chỗ tốt hơn đi?”
Vệ Uẩn lạnh mặt, cúi đầu nhìn Tô Xán: “Hại người Vệ gia ta, đại khái là người quyền cao chức trọng, các ngươi còn trông cậy ta trở về, quậy cho Đại Sở long trời lở đất, đúng hay không?” Trên mặt Tô Xán tràn đầy vẻ khϊếp sợ, Tô Tra mím môi, rốt cuộc vẫn nhượng bộ.
Hành động này đại biểu cho ý tứ của Tô Tra, Vệ Uẩn nói một tiếng: “Đa tạ.”
Sau đó Vệ Uẩn kìm kẹp Tô Xán đề phòng những người khác, cẩn thận rời khỏi đại điện.
Mới vừa ra khỏi đại điện, Tô Tra đã vẫy tay, nói thẳng: “Đuổi theo, sinh tử không cần bận tâm.”
Nghe thấy những lời này, đám người lập tức xông ra ngoài đuổi theo, Vệ Uẩn cúi đầu nhìn Tô Xán, cười nói: “Bệ hạ, lời ta nói thế nào?”
Tô Xán từ trong cảm giác khϊếp sợ hòa hoãn lại, Vệ Uẩn nâng kiếm ngăn cản mũi tên bắn lén phía sau, nhón mũi chân xách theo Tô Xán lao ra cửa cung. Lúc này một sát thủ từ chỗ tối lao xuống, Vệ Uẩn kéo Tô Xán lăn tại chỗ một vòng, Tô Xán đột nhiên phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Bảo vệ trẫm đi tới bộ lạc Tra Đồ!” Sát thủ kia hơi sửng sốt một chút, bất chợt xoay người, vung kiếm cùng Vệ Uẩn tạo thành một trận tuyến.
Tô Tra đuổi theo, nhìn thấy Vệ Uẩn chẳng những không gϊếŧ Tô Xán, ngược lại còn che chở Tô Xán ra ngoài, hắn lập tức hiểu được tính toán của Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn lấy chuyện gϊếŧ Tô Xán làm điều kiện thả hắn ra khỏi cửa cung, sau đó lại lấy điều kiện bảo vệ Tô Xán để người của Tô Xán che chở hắn rời đi.
Tô Tra đứng trên thành lâu, gào rống ra tiếng: “Bắt lấy hắn! Nhất định phải bắt lấy hắn!”
Lúc này Vệ Uẩn đã leo lên ngựa do người của Tô Xán chuẩn bị, khi ngồi trên lưng ngựa, Vệ Uẩn quay đầu lại lạnh lùng cười nhìn Tô Tra, sau đó kéo Tô Xán chạy sâu vào trong rừng.
Truy binh phía sau nhiều không đếm được, tên bắn lén vô số.
Vệ Uẩn trốn tránh khắp nơi, tới sâu trong núi rừng rồi, rốt cuộc hắn mới nói: “Người kia là ai?” “Triệu Nguyệt.”
Tô Xán biết Vệ Uẩn đang hỏi chuyện gì, hắn nói cực nhanh: “Lúc trước Triệu Nguyệt tới tìm ta, dâng lên kế sách này. Ngươi cho rằng Tô Tra và ta có thể sờ đến Đại Sở các ngươi nhanh như vậy, hơn nữa còn chắc chắn Diêu Dũng sẽ không cứu người?”
Vệ Uẩn siết chặt dây cương, hắn nhận được tin tức mình muốn liền vung tay hất Tô Xán đi, lạnh lùng nói: “Bảo trọng.”
Nói xong Vệ Uẩn quất ngựa chạy đi, Tô Xán còn muốn mắng gì đó nhưng cũng không kịp, chỉ có thể để thị vệ hộ tống bỏ chạy theo hướng khác.
Vệ Uẩn cưỡi ngựa một đường chạy như bay, phía sau dần dần có người đuổi theo, hắn vừa chém gϊếŧ vừa đi về phía trước, nhưng mà càng ngày càng có nhiều người đuổi theo.
Tô Tra biết hắn tiến vào núi, cố ý cho sát thủ theo đuôi tiến vào, trong chuyện theo dõi và gϊếŧ người này, sát thủ so với binh lính thì chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Trên người Vệ Uẩn dần dần có vết thương, hắn cắn răng chạy về phía trước.
Ngựa đã sớm kiệt sức, hắn che miệng vết thương chạy trốn, sát thủ ở phía sau theo sát không bỏ, hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy bao lâu, chỉ cảm thấy trong miệng nồng mùi máu tanh.
Bởi vì mất máu quá nhiều, trước mắt hắn biến thành một mảnh mơ hồ, ngay cả việc rút kiếm cũng trở nên phá lệ gian nan.
Hắn biết mình chịu đựng không nổi, nhưng mà hắn chỉ có thể chống đỡ.
Lại thêm một đợt sát thủ nữa đuổi theo, khi hắn nghe thấy tiếng mũi tên xé gió dồn dập tiến đến, hắn đã không còn sức lực trốn tránh, một mũi tên cắm thẳng vào người hắn. Hắn quỳ rạp trên mặt đất, nghe thấy nơi xa có tiếng nước chảy ầm ầm, hắn gian nan bò lết trên mặt đất.
Hắn phải sống sót. Hắn nhất định phải sống sót.
Hắn dịch chuyển từng chút một, những người phía sau vọt tới, rút kiếm đâm về phía hắn. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình lăn một vòng, bên tai bất chợt nghe thấy tiếng tiếng gọi bén nhọn: “Tiểu Thất!!”
Hắn khó khăn mở mắt ra.
Máu phủ đầy trước mắt, tất cả những gì hắn nhìn thấy là bầu trời màu xanh lam.
Là ai đang gọi hắn……
Hắn có chút hoảng hốt, thanh âm này rất quen thuộc.
Dường như là……
Sở Du.
Nghĩ đến cái tên này, hắn nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà cũng chính trong nháy mắt này, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc từ trên cao nhảy xuống. Vệ Uẩn mở to hai mắt, thấy đối phương vung roi quấn lấy eo hắn, dùng sức nhấc bổng hắn lên, rơi vào vòng tay nàng.
Tốc độ truy đuổi của sát thủ cực nhanh, khi nàng vừa thu roi lại, bọn họ đã đến gần. Hắn không kịp suy nghĩ gì khác, xoay người gắt gao ôm chặt lấy nàng, lao thẳng vào trong nước. Bọt nước văng tung tóe, hắn cảm thấy xương cốt trên người như vỡ vụn. Hắn gắt gao bảo vệ người trong ngực, mùi máu tanh quanh quẩn giữa môi răng, hơi ấm từ trong ngực tản ra tứ chi, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm.
Vì sao nàng lại ở chỗ này?
Sao nàng có thể ở chỗ này?!
Nhưng mà những ý niệm đó chỉ chợt lóe qua đã bị sóng nước đánh ập xuống, đầu óc hắn mơ màng.
Vệ Uẩn vừa mới ngất xỉu, Sở Du đã từ trong lồng ngực hắn thoát ra, kéo cả người hắn nổi lên trên mặt nước.
Thác nước đổ từ trên cao đổ xuống khiến người ta gần như không có cách nào hô hấp. Sóng nước rất mạnh, nàng dùng một tay giữ chặt hắn, quay cuồng trong guồng nước.
Nàng kéo hắn bơi xuôi theo trong dòng nước, dùng hết sức lực mới bơi được vào bờ.
Vệ Uẩn uống phải nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, Sở Du đặt hắn nằm thẳng xuống dưới, đè ép bụng ấn nước ra ngoài, sau đó cúi đầu nắm chóp mũi hắn nâng hàm lên, không chút do dự kề môi xuống, thổi khí vào trong miệng hắn. Lặp lại như thế vài lần, rốt cuộc Vệ Uẩn cũng ho khan dồn dập, hắn chậm rãi mở to mắt, Sở Du không đợi hắn tỉnh táo lại, một tay vác Vệ Uẩn lên vai, vừa chạy vừa nói: “Đệ cảm thấy trong bụng còn nước cứ bảo ta, ta đổi tư thế cho đệ.” Vệ Uẩn ho khan dồn dập nôn ra một ngụm nước, cuối cùng mới hòa hoãn được.
Giờ phút này trên người Vệ Uẩn đều là vết thương, trên vai còn cắm một mũi tên. Sở Du không dám tùy tiện rút mũi tên ra, sau khi kéo tay Vệ Uẩn khoác lên vai mình, nàng để hắn mượn lực dựa lên người mình, một đường chạy về phía trước.
Nàng vừa chạy vừa tạo hiện trường giả, đánh lừa khả năng suy đoán của sát thủ, ban ngày chạy, tới ban đêm tìm sơn động dừng lại.
Nàng lấy lương khô và nước đưa cho Vệ Uẩn, đặt chiếc dao găm sang bên cạnh, đồng thời đưa tay kéo quần áo Vệ Uẩn.
Đồng tử Vệ Uẩn co rút, hắn giữ tay Sở Du, dồn dập nói: “Tẩu muốn làm gì?” Sở Du đẩy tay hắn ra, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo Vệ Uẩn liền bị xé rách hơn phân nửa, lộ ra thân mình chồng chất vết thương của hắn.
Làn da vốn trắng trẻo, hiện giờ lại đan xen các vết thương loang lổ, trông có vẻ càng thêm dữ tợn. Sở Du nhìn thấy miệng vết thương, động tác hơi dừng một chút, nàng nhịn không được nâng tay lên, run rẩy đặt lên làn da còn tính là hoàn hảo.
Cảm giác ấm áp khiến cả người Vệ Uẩn nhịn không được giật mình, hắn xoay đầu đi, thống khổ nhắm mắt lại.
Sở Du lẳng lặng nhìn, rũ đôi mắt xuống, sau một hồi, nàng hít một hơi thật sâu, lấy bình rượu bên hông đổ vào băng gạc bắt đầu chà lau miệng vết thương cho Vệ Uẩn.
Động tác nàng rất nhẹ, nhưng Vệ Uẩn vẫn đau đến nhíu mày. Nhưng mà giữa những cảm giác đau đớn, khi đầu ngón tay người nọ lơ đãng chạm vào da thịt, một loại suиɠ sướиɠ khó thể miêu tả bất chợt trào dâng từ dưới đáy lòng. Loại cảm xúc đáng xấu hổ này khiến Vệ Uẩn siết chặt nắm tay, hắn nhắm mắt lại, không dám lên tiếng.
Sau một hồi, Sở Du xử lý tốt miệng vết thương, nàng đặt tay lên đầu vai hắn.
Độ ấm trên người hắn đã bắt đầu tăng cao, ngón tay nàng trở nên phá lệ lạnh lẽo. Hắn mê man ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có chút hoảng hốt.
Nữ tử trước mặt thần sắc bình tĩnh, bàn tay ấn lên vai hắn không mang theo một chút run rẩy nào, bình tĩnh nói: “Ta giúp đệ rút mũi tên.”
“Ừm……”
Vệ Uẩn đã không còn bất cứ ý thức phản kháng nào, thậm chí hắn còn không thể nghe rõ người trước mặt đang nói gì. Hắn chỉ hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói của nàng, giống như đang dò hỏi, nhưng mà người này, nói cái gì, kỳ thật hắn không thèm để ý.
Sở Du thấy hắn sắp mất đi ý thức, nàng chuẩn bị sẵn sàng thuốc và vật dụng băng bó, tay mắt lanh lẹ rút mũi tên, nhanh chóng đổ thuốc cầm máu lên, sau đó dùng băng vải thít chặt miệng vết thương, đề phòng chảy thêm máu. Khi vừa làm xong hết thảy, nàng đang định nói gì đó, rốt cuộc Vệ Uẩn không chống đỡ được nữa, gục đầu vào trong ngực nàng.
Sở Du hoảng sợ, đang định nắn chỉnh Vệ Uẩn, bất chợt nghe thấy Vệ Uẩn mở miệng làm nũng giống như trẻ nhỏ, giọng nói mang theo chút thanh âm khàn khàn.
Có lẽ chính hắn cũng không biết mình đang nói gì, chỉ dựa vào bản năng, tựa đầu vào ngực nàng, nói một câu ——
“Tẩu tẩu, đệ đau.”
Sở Du hơi sửng sốt.
Chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy, nàng thật sự cảm thấy cả người đau đớn tận tâm can.
Tác giả có lời muốn nói:
【 Đoạn kịch nhỏ 】
Người đọc: Nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao lại viết ra tình tiết cẩu huyết như vậy?
Mặc Thư Bạch đeo còng tay ngồi trong phòng thẩm vấn: Vì tình yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT