Âm thanh rơi xuống, Vệ Uẩn thu hồi trường thương, một búng máu dồn dập trào ra từ trong miệng đối phương, sau đó hắn trượt dọc theo thân cây ngã xuống đất.
Vệ Uẩn không đến một mình, chờ hắn thu thập xong người trước mắt, thế cục cũng đã được khống chế. Vệ Uẩn cầm theo trường thương xoay người, bước nhanh đi đến trước mặt Sở Du, hấp tấp nói: “Thương thế có nghiêm trọng không?”
“Hả?”
Sở Du thu hồi kiếm vào trong vỏ, quay đầu nhìn lại, có chút kỳ quái nói: “Ta không bị thương, nào có chuyện gì nghiêm trọng?”
Vệ Uẩn nghe xong lời này, mới cảm thấy yên tâm. Bên cạnh, Cố Sở Sinh được người đỡ đi tới, Vệ Uẩn quay đầu nhìn qua, đánh giá Cố Sở Sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ phút này Cố Sở Sinh mặc trường bào màu lam, bên trên dính đầy bùn đất và vết máu, ngọc quan trên tóc cũng lỏng lẻo, chỉ nhìn từ góc độ bên ngoài mà nói, không khỏi có chút chật vật. Nhưng mà sắc mặt người nọ vô cùng trấn định, thần sắc sáng láng, thời điểm đi về phía Vệ Uẩn, trên người hắn mang theo loại khí phách mà Vệ Uẩn chỉ nhìn thấy ở những chính khách đã lăn lộn nhiều năm trên triều đinh như Tạ thái phó mà thôi.
Lần đầu gặp mặt, Vệ Uẩn đã cảm thấy mình nên cảnh giác với người trước mặt.
Trong lúc đó, Cố Sở Sinh cũng đồng thời đánh giá Vệ Uẩn.
Hắn nhớ rõ đời trước thời điểm nhìn thấy Vệ Uẩn, kỳ thật so với hiện tại thì thời gian hẳn là sớm hơn một chút. Đời trước không có Sở Du, sau khi Vệ Uẩn vừa rời khỏi thiên lao liền đi thẳng đến chiến trường, lúc ấy Bạch thành đã bị phá, hắn một mình trấn thủ Côn Dương. Thiếu niên trước mắt nửa đêm dẫn binh tới trước cửa thành, ngửa đầu nhìn về phía hắn ở trên cổng thành, lạnh giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, phụng mệnh đến thủ thành.”
Lệ khí trên người thiếu niên quá nặng, nặng tới mức hơn ba mươi năm sau hồi tưởng lại lần nữa, hắn vẫn cảm thấy ký ức cũ như còn mới mẻ.
Tuy nhiên hiện giờ nhìn thấy Vệ Uẩn, người trước mắt khác hoàn toàn với thiếu niên năm đó.
Ngũ quan của Vệ Uẩn không thay đổi quá nhiều, nhưng cổ lệ khí đời trước kia lại hoàn toàn không thấy, hắn sóng vai đứng cạnh Sở Du, tay cầm ngân thương màu bạc, thân hình thẳng như tùng trúc, nụ cười trên mặt mang theo ánh trăng sáng.
Vệ Uẩn nghiêm túc hành lễ, thần sắc chân thành tha thiết nói: “Cố đại nhân một đường vất vả, Vệ mỗ tới muộn, khiến Cố đại nhân chấn kinh rồi.”
Kỳ thật dựa theo thân phận hiện giờ của hai người bọn họ, tuyệt đối chỉ được coi là đối đãi lịch sự với nhau. Cố Sở Sinh vội vàng đáp lễ, sắc mặt cung kính nói: “Tiểu hầu gia quá lời, Cố mỗ bị người đuổi giết, lại còn liên lụy đến hầu gia, là Cố mỗ không phải.”
“Việc này cụ thể như thế nào, trong lòng bổn hầu tự mình rõ ràng.” Vệ Uẩn nhìn thoáng qua khung cảnh xung quanh, thần sắc trầm ổn nói: “Nơi này không tiện ở lâu, thỉnh Cố đại nhân lên ngựa, sau khi trở lại Hoa Kinh chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn.”
Nghe xong lời này, Cố Sở Sinh cũng không chần chờ, hắn lập tức gật đầu, ba người đồng thời lên ngựa lao thẳng về phía về Hoa Kinh.
Vệ Uẩn giao Cố Sở Sinh cho đám người Vệ Thu chăm sóc, còn mình thì dẫn người đến trước mặt Sở Du.
Vệ Uẩn điều khiển ngựa tới gần Sở Du, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng lại xác nhận thêm lần nữa: “Tẩu tẩu thật sự không bị thương?”
“Không có.” Sở Du cười cười: “Ta còn chưa thật sự bắt đầu ra tay đệ đã tới rồi. Tay cầm kiếm còn chưa nóng đâu.”
Vệ Uẩn nghe xong lời này, trong mắt mang theo ý cười mỏng manh: “Hôm nay người tới là kim đao Trương Trình của Mạc Bắc, tẩu tẩu gặp phải hắn, chỉ sợ là phải ăn mệt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Uẩn nói lời thật, Sở Du cũng rõ ràng, đối với loại người có thiên phú trời sinh như vậy, nàng xác thật không có biện pháp đối phó. Nàng liếc mắt nhìn Vệ Uẩn một cái, có chút kỳ quái hỏi: “Ta không hề phái người đi báo tin, sao đệ biết mà tới đây?”
“Hai ngày trước tẩu nói mình sắp tới Thiên Thủ Quan, đệ tính ngày, chắc hẳn hôm nay tẩu sẽ đến vùng phụ cận nên mới tới đây nhìn xem.”
Ngữ khí của Vệ Uẩn nhàn nhạt, chỉ một câu đơn giản nhưng tất cả đều là quan tâm.
Từ hai ngày trước bắt đầu tính toán chờ đợi, có lẽ mấy ngày nay hắn đều bồn chồn lo lắng.
Vệ Uẩn cũng biết rõ, mặc dù hắn nắm rõ hành tung của Sở Du như thế, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng cho nàng. Sở Du đi một mạch hơn mười ngày, từ sau khi trở lại Hoa Kinh, hắn và Sở Du chưa bao giờ tách nhau quá lâu như vậy, nhất thời lại có chút không quen.

Thời điểm hắn đi bộ trên hành lang dài ở đình viện luôn có cảm giác bên tai là tiếng Sở Du nhỏ giọng dạy dỗ tiểu công tử học võ; thời điểm đi đến thư phòng lại cảm thấy trong nháy mắt sẽ nghe thấy Vệ Hạ tới bẩm báo nói Sở Du tới; thậm chí ngay cả thời điểm ăn cơm hắn cũng cảm thấy Sở Du đang ngồi đối diện mình, ý cười bên môi nói chuyện với Tưởng Thuần.
Người ta thường nói thói quen là thứ được nuôi dưỡng dần theo thời gian. Vốn dĩ ban đầu hắn còn cảm thấy, Sở Du đi nhiều thêm mấy ngày sẽ tốt hơn.
Kết quả thời gian Sở Du rời đi càng ngày càng dài, trái tim hắn như đang treo ngược lên, thậm chí ban đêm hắn còn nằm mơ, mơ thấy nàng một thân tố y, sắc mặt tiêu điều, ngồi quỳ bên trong xe ngựa, bình tĩnh gọi một tiếng, Vệ đại nhân.
Trong mộng thần sắc Sở Du tĩnh mịch đến chết lặng, phảng phất như một lữ khách rơi vào tuyệt cảnh sau thời gian dài trèo đèo lội suối.
Ở trong mộng nhìn bộ dáng Sở Du, hắn đau lòng không chịu được, hắn muốn hỏi nàng một tiếng: “Tẩu tẩu, tẩu làm sao vậy?”, Rồi lại chợt bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mặt trời.
Hắn càng chờ càng nôn nóng, biết được Sở Du tới Thiên Thủ Quan, hắn liền tự mình tới đón.
Chỉ là mấy chuyện khúc chiết này hắn sẽ không nói ra, nhưng khi nghe được mấy câu như vậy, trong lòng Sở Du vẫn vô cùng ấm áp, nàng cảm kích nói: “Cũng may là hôm nay đệ tới đón, bằng không không đánh tới sáng cũng không thể quay về.”
Vệ Uẩn không nói chuyện, hắn kéo dây cương, nhìn về phía trước.
Sở Du có chút kỳ quái hỏi: “Đệ sao vậy?”
“Đệ vừa mới suy nghĩ” Thanh âm Vệ Uẩn có chút cứng đờ: “Nếu hôm nay tẩu tử gặp bất trắc thì đệ phải làm sao bây giờ?”
“Nếu vì một việc không quan trọng như vậy mà để tẩu tử xảy ra sơ xuất...” Vệ Uẩn cứng ngắc nói: “Tẩu bảo đệ phải vượt qua rào cản trong lòng như thế nào.”
Sở Du hơi ngẩn người, đi là nàng tự yêu cầu, làm là nàng làm không tốt, Vệ Uẩn không vui cũng là chuyện bình thường.
Nàng mím môi nói: “Sau này ta sẽ không lỗ mãng như thế nữa. Hôm nay vốn nên trực tiếp vào kinh, là ta không ……”
Giọng nói của Sở Du dần dần nhỏ lại, sắc mặt Vệ Uẩn không thay đổi, Sở Du cũng phát giác ra, điều Vệ Uẩn để ý không phải chuyện nàng làm tốt hay không tốt, mà là chuyện nàng gặp nạn có lần đầu thì sẽ có lần sau.
Sở Du không thể hứa hẹn cả đời này sẽ không rơi vào tình hình nguy hiểm nữa. Vốn là người lớn lên từ trên sa trường, làm gì có ai dám mang sinh tử của mình ra hứa hẹn?
Hai người trầm mặc chạy về phía Hoa Kinh, sáng sớm ngày thứ hai mới đến được Hoa Kinh, trở về Vệ phủ.
Vừa tiến vào trong phủ, Tưởng Thuần liền mang theo người lên đón, nôn nóng hỏi: “Làm sao vậy? Trên đường ta nhận được tin tức, nói mời đại phu……”
Nói xong, Tưởng Thuần đi đến trước mặt Sở Du, đỡ tay Sở Du, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, quan tâm nói: “Có bị thương không?”
“Không có.” Sở Du xấu hổ xua tay: “Chỉ bị tập kích đơn giản, ta không bị thương.”
“Bảo đại phu kiểm tra cho Cố đại nhân.”
Vệ Uẩn cởi áo khoác giao cho hạ nhân, vừa đi trên hành lang dài, vừa phân phó: “Lại tìm một nữ đại phu kiểm tra toàn diện cho đại phu nhân.”
Nghe xong lời này, trên mặt Sở Du lộ ra một chút thần sắc bất đắc dĩ, Tưởng Thuần giương mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Sở Du, Sở Du thở dài: “Nghe hắn, đều nghe hắn.”
Bước chân Vệ Uẩn hơi khựng lại, cuối cùng vẫn xụ mặt bước vào trong phòng.
Cố Sở Sinh được đưa đến phòng dành cho khách, bởi vì vết thương của hắn khá nghiêm trọng nên Vệ phủ đã điều vị đại phu tốt nhất qua cho hắn.
Mà Tưởng Thuần sau khi xác nhận Sở Du thật sự không bị thương xong, trước tiên liền cho người đưa Sở Du trở về nghỉ ngơi.
Sở Du đã nhiều ngày bôn ba trên đường, cơ thể cũng cảm thấy có chút mỏi mệt, vừa bước vào phòng, ngay cả tắm cũng không tắm, trực tiếp ngã xuống giường lớn ngủ một giấc.
Ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều, lúc này Sở Du mới chậm rãi tỉnh lại, phái người chuẩn bị nước tắm gội, thời điểm nàng đang ở trong nước xoa thân mình, liền nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Vệ Uẩn: “Tẩu tẩu đâu?”

“Đại phu nhân còn đang tắm.”
Trường Nguyệt cung kính hành lễ nói: “Thỉnh hầu gia chờ một lát.”
Vệ Uẩn không lập tức đáp lời, giống như có chút sửng sốt, sau một lúc lâu, Sở Du mới nghe thấy tiếng hắn ra vẻ trấn định, nhưng vẫn không khó để nghe ra sự hoảng loạn trong đó: “Ta ra sảnh ngoài chờ tẩu tẩu.”
Nói xong, hắn liền xoay người vội vàng rời đi.
Tiếng bước chân tựa như đang chạy trốn kia khiến Sở Du nhịn không được “Phụt” cười thành tiếng.
Nàng quay đầu lại nhìn Vãn Nguyệt đang xoa người cho mình , cười nói: “Ta đáng sợ như vậy sao?”
“Rốt cuộc tiểu hầu gia vẫn là thiếu niên” Vãn Nguyệt xối nước cho nàng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngượng ngùng cũng là chuyện bình thường.”
“Ta nói” Sở Du xoay người, ghé vào thành bồn tắm, hồi tưởng lại cảnh tượng ngày Vệ Quân đón dâu, trong mắt mang theo độ ấm: “Nam nhân Vệ gia bọn họ, hình như đều rất dễ dàng thẹn thùng. Sau này nếu tiểu thất đón dâu, có phải cũng lắp bắp, nửa ngày nói không nên lời hay không?”
“Đó là chuyện tương lai.”
Vãn Nguyệt thở dài, xối nước lên người Sở Du: “Nếu tiểu hầu gia đón dâu, ngài cũng nên vì mình mà tính toán. Vị trí đại phu nhân Vệ phủ này chung quy chỉ có thể có một, đến lúc đó tuổi ngài cũng không còn nhỏ, ngài nên chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.”
“Ta nên tìm đường gì cho mình?”
Sở Du giả bộ nghe không hiểu lời Vãn Nguyệt nói, Vãn Nguyệt giương mắt nhìn nàng: “Ngài cũng không thể thật sự sống một mình cả đời được, mặc kệ như thế nào, dù sao con cũng phải có một đứa đi?”
Sở Du không nói chuyện.
Công phu nàng luyện chiêu số thiên âm, người bình thường luyện cũng không có gì, nhưng đời trước nàng từng chịu qua mấy lần thương tổn, hơn nữa cách thức luyện công không đúng, thể chất trở nên cực kỳ âm hàn, không dễ thụ thai.
Trăm cay ngàn đắng rốt cuộc mới có một  đứa con, cuối cùng đứa bé lại nhận Sở Cẩm làm mẫu thân.
Đứa con mang lại cho nàng điều gì, ngoại trừ một chút ấm áp khi hoài thai mười tháng ra thì tất cả những ký ức khác đều thập phần lúng túng. Tuy rằng nàng biết đó không phải lỗi của đứa nhỏ, nhưng đối với con cái, nàng cũng không có cảm giác mong đợi.
“Kỳ thật cũng không có vấn đề gì.” Nàng thở dài một tiếng: “Ta sống một mình, khá tốt.”
“Lời ngài nói chính là lời nói của người trẻ.” Vãn Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Chờ ngài lớn tuổi rồi sẽ hiểu chỗ tốt của con cháu.”
Sở Du không lên tiếng, nàng mơ hồ nhớ lại tâm tình của mình khi thấy bụng lớn lên từng chút một trong gần mười tháng mang thai .
Thật lâu sau, rốt cuộc nàng mới nói: “Nếu có thể gặp được người thích hợp, lúc ấy rồi nói sau.”
Vãn Nguyệt cũng không có ý định theo đuổi đề tài này, nàng lấy khăn lau người, phủ thêm quần áo cho Sở Du, nhỏ hương lộ và lau tóc, sau đó Sở Du mới đi về phía tiền sảnh.
Khi Sở Du bước vào tiền sảnh, Vệ Uẩn đang ngồi quỳ tại vị trí đầu tiên, phát ngốc không biết đang suy nghĩ cái gì. Sở Du khoan thai tiến vào phòng, gọi một tiếng: “Tiểu thất?” Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Du, gật đầu nói: “Tẩu tẩu.”
Mùa đông lạnh lẽo, mái tóc dài của Sở Du còn chưa khô hoàn toàn, nàng buông xõa mái tóc dài đi ra sảnh ngoài. Vệ Uẩn nhìn thấy bộ dáng này của Sở Du thì không khỏi ngẩn người, sau đó hắn vội vàng gọi người đốt thêm than, phân phó Trường Nguyệt cầm khăn lại đây, nhíu mày nói với nàng: “Sao không lau khô tóc rồi hãy ra ngoài? Tẩu để tóc ướt như vậy không sợ sau này bị đau đầu sao?”
“Ta nào có yếu đuối như vậy?”
Sở Du cười cười: “Ta nghĩ đệ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cho nên mới tới đây kể qua tình huống với đệ. Mái tóc này một chốc một lát không thể khô ngay được, ta nói xong còn phải đi ăn cơm.”

Sở Du muốn dùng bữa cùng Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương, trước mặt hai người họ khó mà mở miệng nói tới chính sự, chỉ có thể nói trước tình huống với Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn đã sớm cho người chuẩn bị điểm tâm, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ đã sớm biết tẩu chưa ăn gì, ăn tạm chút điểm tâm lót dạ, rồi hãy chậm rãi nói đi.”
Lúc này Trường Nguyệt cầm khăn tiến vào, giao cho Vãn Nguyệt, Vãn Nguyệt ngồi quỳ phía sau lưng Sở Du, cẩn thận lau tóc cho nàng.
Sở Du bắt đầu nói từ Côn Dương, nàng cố ý bỏ qua đoạn thú nhận tình cảm của Cố Sở Sinh, chậm rãi kể lại sự tình mà cô đã trải qua cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn gõ bàn nghe xong, bình tĩnh nói: “Xem ra ngay từ trên đường tẩu đã bị theo dõi, bằng không bọn chúng sẽ không thể sắp xếp chu toàn như vậy được.”
Sở Du lên tiếng, Vệ Uẩn giương mắt nhìn nàng: “Còn có một chuyện, đệ có chút mạo muội.”
Sở Du cảm thấy kỳ lạ, nàng nhìn vào mắt Vệ Uẩn, nhìn hắn bằng ánh mắt bình tĩnh: “Vệ Thu nói, tẩu và Cố Sở Sinh từng đơn độc ở trong nội thất thương nghị đại sự, không biết đại sự này là gì?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, Vệ Uẩn liền có chút hối hận.
Kỳ thật chính hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi những lời này, lời này nghe vào tai thực sự có chút không dễ nghe, phảng phất như hắn đang hoài nghi Sở Du vậy. Tuy nhiên mặc dù hắn không hoài nghi Sở Du, nhưng nếu không hỏi ra ngoài, hắn luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như có thứ gì đó đang gãi nhẹ vào tâm can. Trái lo phải nghĩ, cuối cùng hắn quy việc này vào sự quan tâm dành cho Sở Du, rốt cuộc vấn đề hôn sự của Sở Du cũng là chuyện hắn phải nhọc lòng, không thể để Sở Du bị người tùy tiện lừa đi được.
Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, thấy Vệ Uẩn dời ánh mắt nhìn về hướng khác, nàng nhẹ nhàng cười: “Hầu gia đang hoài nghi ta?”
“Đệ không có.”
Nghe vậy, Vệ Uẩn lập tức đỏ bừng mặt, hắn có hơi chút trẻ con vội vàng giải thích: “Đệ chỉ muốn hỏi để biết, tẩu không nói cũng không sao, không phải đệ đang ép buộc tẩu, nhưng nếu tẩu không nói trong lòng đệ chỉ sợ sẽ suy nghĩ linh tinh?”
Thấy Vệ Uẩn đỏ mặt, trong lòng Sở Du nhẹ nhàng thả lỏng xuống. Nàng có thể đoán ra ý tứ đại khái của Vệ Uẩn, dựa theo tính tình Liễu Tuyết Dương, chắc hẳn bà đã dặn dò Vệ Uẩn lưu ý tìm người thích hợp với nàng. Hiện giờ Vệ Uẩn hỏi chuyện này, chỉ sợ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa nàng và Cố Sở Sinh.
Cố Sở Sinh thanh niên tài tuấn, trước nay đều là rể hiền được chọn trong lòng trưởng bối, đương nhiên, ngoại trừ cha nàng. Nhưng lý do của cha nàng là ông không nhìn trúng một văn thần như Cố Sở Sinh, điều này không liên quan tới việc bản thân Cố Sở Sinh có ưu tú hay không. Sở Du biết Liễu Tuyết Dương một lòng muốn tìm cho nàng nam nhân như thế nào, nếu để Vệ Uẩn biết được tâm tư của Cố Sở Sinh, hơn phân nửa hắn sẽ nói cho Liễu Tuyết Dương, đợi ngày nào đó Cố Sở Sinh bình bộ thanh vân (*), e rằng Liễu Tuyết Dương sẽ cực lực tác hợp.
(*): Một bước lên mây
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Sở Du cười nói: “Đệ không hoài nghi ta là tốt rồi, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, hắn cũng chỉ dò hỏi ta kế hoạch của đệ mà thôi. Nhưng đệ vốn không có kế hoạch gì nói cho ta, ta bèn trả lời không biết nên hắn cũng không thể làm gì.”
Vệ Uẩn trầm mặc gật đầu, hắn không tiếp tục dò hỏi.
Nhưng trong lòng hắn biết, Sở Du đã không hoàn toàn nói thật với hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Du.
Hiện giờ đã vào đêm, trong phòng thắp đèn, hơn nữa mới vừa rồi còn đốt thêm than, hầu hết những người trong phòng đều ra chút mồ hôi mỏng, tuy nhiên trên người Sở Du vẫn thoải mái sáng bóng như ngọc.
Dưới ánh nến, da thịt Sở Du lộ ra vẻ bóng loáng mịn màng tựa ngọc bích, nhìn qua rất giống một quả trứng gà luộc vừa mới bóc vỏ, chỉ là càng nhìn trong đầu hắn càng tưởng tượng ra cảm giác được chạm vào làn da ấy.
Thứ đang muốn lấy mạng hắn không chỉ có da thịt mịn màng tựa bạch ngọc, mà còn có cần cổ thon dài một đường kéo xuống, đồi núi phập phồng theo độ cong kia nữa.
Nữ tử không búi tóc mang theo hương vị lười biếng, phảng phất như một chú mèo nhỏ đang ưu nhã tản mạn nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ.
Không còn vẻ đoan trang khoảng cách ngày thường, người trước mắt bỗng chốc trở nên gần gũi tới mức giơ tay là có thể với tới. Vì thế tất cả những ý niệm không tên không ngừng nảy nở phân tán ra ngoài, cuối cùng lại bị một tảng đá lớn hung hăng ngăn lại, hắn có suy nghĩ muốn giãy giụa đẩy tảng đá kia đi, mặc kệ sau đó là sóng to gió lớn cỡ nào.
Vệ Uẩn nhàn nhạt đảo mắt qua người Sở Du, sau đó liền ngưng lại ở nơi đó.
Sở Du bình tĩnh uống trà, thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, nàng không khỏi nhíu mày, bàn tay nàng bưng chén trà ngẩng đầu, nghi hoặc gọi: “Tiểu thất?”
Nữ tử mềm giọng gọi tên hắn, Vệ Uẩn đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn nhanh chóng thu hồi thần sắc, trên lưng chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Mặc dù vậy trên mặt hắn vẫn cực kỳ trấn định, chậm rãi nói: “Vừa rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác nên có hơi thất thần.”
Sở Du gật đầu, nàng thấy Vệ Uẩn không truy cứu chuyện mình đơn độc ở cạnh nam nhân khác nữa thì vô cùng hài lòng thay đổi đề tài: “Hiện giờ Cố Sở Sinh tới đây, đệ tính toán sắp xếp như thế nào?”
“Trước tiên chữa lành vết thương đã.”
Vệ Uẩn nhấp một ngụm trà, đôi mắt nhìn thẳng về phía đại môn, không dám tiếp tục nhìn Sở Du nữa, ý đồ đè nén cơn sóng trong lòng lại: “Lát nữa đệ đi tìm hắn, hỏi tình huống trước, sau đó mới định đoạt.”
“Cũng được.” Sở Du gật đầu: “Đệ dùng bữa chưa?”
“Dùng rồi.” Vệ Uẩn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Hắn cảm thấy giờ phút này, toàn bộ bầu không khí dường như đều không đúng lắm, từ trước đến nay tâm tư của hắn luôn nhạy bén, hôm nay lại càng đặc biệt hơn. Hắn cảm giác trong không khí tràn ngập mùi hương hoa lan, chính là loại hương liệu Sở Du hay dùng nhất, giờ phút này mùi hương ấy vẫn luôn quay cuồng quẩn quanh chóp mũi hắn, sau đó chậm rãi chui vào xoang mũi, khiến ruột gan hắn cũng trở nên nóng nảy theo.
Sở Du không phát hiện ra sự khác thường của Vệ Uẩn, nàng gật đầu nói: “Ta đi dùng bữa cùng mẫu thân và A Thuần, đệ muốn đi tìm Cố Sở Sinh thì đi đi, ta đi trước.”
Vệ Uẩn rũ mắt, từ xoang mũi phát ra một tiếng “Ừm.”
Sở Du thấy hắn cũng không phân phó chuyện gì khác, liền đứng dậy, dẫn theo Trường Nguyệt Vãn Nguyệt rời đi.
Chờ nàng đi rồi, đợi tiếng bước chân hoàn toàn nhỏ lại, lúc này Vệ Uẩn mới chậm rãi nâng mắt lên.
Ánh mắt hắn dừng ở ngoài cửa, phảng phất như dưới ánh trăng vẫn còn bóng dáng thướt tha của người nọ.
Vệ Hạ có chút nghi hoặc hỏi: “Hầu gia, ngài đang nhìn gì vậy?”
Vệ Uẩn không nói chuyện.
Vệ Hạ lại hỏi thêm: “Hầu gia?”
Vệ Uẩn thu hồi tầm mắt, đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi tìm Cố Sở Sinh.”
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi ngủ trước đi, ta viết chương tiếp theo, chắc hẳn buổi sáng ngày mai sẽ có chương mới.
【 Đoạn kịch nhỏ 】
Vệ Uẩn: Đại phu, ta bị một căn bệnh, rất kỳ quái.
Mặc thư bạch: Ngài nói bệnh trạng của mình một chút đi.
Vệ Uẩn: Ta sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt với một người, không nhìn thấy nàng trong lòng ta sẽ không yên tâm, lo nàng ăn được không, ngủ không ngon, sợ có người bắt nạt nàng hay không……
Mặc thư bạch: Có phải ngài cảm thấy nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay không, nàng làm chuyện gì cũng đặc biệt ưu tú, cho dù làm một bài thơ cũng là thông minh tuyệt đỉnh?
Vệ Uẩn: Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này.
Mặc thư bạch: Ừm, ngài đừng lo lắng, mẫu thân của ta cũng đối xử với ta như vậy.
Vệ Uẩn: Cho nên căn bệnh này của ta là……
Mặc thư bạch: Ỷ lại vào người thân!
Vệ Uẩn: Ừ, ta hiểu rồi.
Mặc thư bạch: Sở Du, ngài nhìn ta như vậy làm gì, có chuyện gì bất mãn thì ngài cứ nói ra.
Sở Du: Nha, kỳ thật ta cũng có bệnh trạng này, ngươi vừa nói ta liền minh bạch, cảm ơn đại phu!
Mặc thư bạch: Ừ, làm nghề y cứu mạng là thiên chức của ta.
Cố Sở Sinh: Ha hả.
Mặc thư bạch: Cố Sở Sinh ngài cười cái gì?
Cố Sở Sinh: Lừa dối, tiếp tục lừa dối đi, còn không phải là ngươi muốn tạo cơ hội cho ta sao?
Mặc thư bạch: Cố Sở Sinh, khi nào ngài trị hết chứng vọng tưởng tự luyến, ta sẽ thả ngài ra ngoài, ngài mau lại gầm đây, ta châm cho ngài một châm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play