Sở Du không lên tiếng, nàng lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
 
Cảm nhận được độ ấm ở bên cạnh, Vệ Uẩn từ từ bình thường trở lại.
 
Hắn cảm thấy trong lòng mình như có một con thú lớn, nó cắn xé thét gào, ngo ngoe rục rịch. Nhưng mà độ ấm ở bên cạnh lại nhắc nhở hắn mỗi phút mỗi giây, lôi hắn từ trong bóng đêm ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn từ từ bình tĩnh lại, thoáng nhìn bóng đêm bên ngoài, nói với Sở Du: “Tẩu tẩu đi ngủ đi, đêm cũng khuya rồi.”
 
Sở Du đáp một tiếng, đi ra ngoài, đi tới cửa, nàng dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, thiếu niên ngồi trên xe lăn, ngửa đầu nhìn ánh trăng, áo bào dài trắng muốt rực rỡ lung linh dưới ánh trăng, nhìn giống như trích tiên hạ phàm, hoàn toàn không ăn nhập với thế gian này.
 
Sở Du luôn biết tướng mạo Vệ Uẩn tốt, năm đó cho dù bị người ta coi là Diêm Vương sống, nữ tử mến mộ hắn cũng xếp hàng dài từ Hoa Kinh đến mãi Côn Dương, nhưng chưa từng nghĩ rằng, người này từ khi niên thiếu đã xuất sắc như vậy.
 
Sở Du về phòng, ban đêm trằn trọc khó ngủ, nàng nhớ tới Vệ phủ của đời trước.
 
Đời trước nàng đào hôn đi tìm Cố Sở Sinh trong lúc Vệ gia đang hưng thịnh, sau khi nghe tin Vệ gia gặp nạn, nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi đó Đại Sở bấp bênh không ổn định, Côn Dương chỗ nàng là nơi tuyến đường vận chuyển lương thảo nhất định phải đi qua, cũng là phòng tuyến thứ hai trực tiếp nghênh đón Bắc địch ngay sau Bạch thành. Vì thế nàng không kịp làm chút gì đó vì Vệ gia, mà trực tiếp chạy tới chiến trường.
 
Một tháng sau, Vệ Uẩn bị phái ra chiến trường, tổ chức lại quân Vệ gia, chiến đấu với Bắc Địch ròng rã suốt hai năm.
 
Trong hai năm này, Cố Sở Sinh hoàn toàn kiểm soát được tài sản, lương thảo và vũ khí nơi hậu phương, cho Vệ Uẩn sự hỗ trợ đắc lực nhất; mà Vệ Uẩn đánh thẳng một đường tới hang ổ của Bắc Địch, san bằng hoàng cung Bắc Địch, cuối cùng báo được thù nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau trận chiến này, Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh cùng về kinh, bắt đầu thời đại “văn Cố võ Vệ” thuộc về bọn họ. Mà cũng vào lúc đó, Sở Du mới có thể bứt ra để trở về xem Vệ gia, nhưng lúc này nàng đã không giúp được gì cho nhà họ Vệ. Dưới sự dẫn dắt của Vệ Uẩn, Vệ gia sớm đã khôi phục. Giờ nàng còn nói thêm gì nữa, nhìn có vẻ cũng chỉ là nịnh nọt mà thôi.
 
Chưa từng giúp đỡ khi Vệ gia gặp nạn, từng là một nút thắt trong lòng Sở Du. Chẳng qua là đời trước nàng sa vào tình yêu, từ từ hủy hoại mình, nút thắt này qua năm tháng, cũng dần dần lãng quên.
 
Nhưng đời này nghĩ lại, Sở Du lại cảm thấy có chút tiếc nuối, năm đó Vệ Uẩn, đã phải chịu bao nhiêu khổ sở đây.
 
Không từng tiếp xúc, cũng chỉ thấy ngưỡng mộ anh hùng. Nhưng đã tiếp xúc, ngươi quen biết hắn, biết đây là một người đang sống sờ sờ, sẽ khó tránh khỏi đau lòng.
 
Sở Du mơ màng nghĩ đến nửa đêm, mãi mới ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, Tưởng Thuần đã tới phòng từ sớm, để người làm thông báo cho nàng. Sở Du rửa mặt xong đi ra, thấy Tưởng Thuần đã chờ ở đó, nàng cười đi ra ngoài: “Hôm nay sao tới sớm thế?”
 
“Năm vị tiểu công tử đã trở về, buổi sáng bọn nó dậy tập võ, ta dậy đến lớp học buổi sáng cùng bọn nó rồi lại tới đây.”
 

Tưởng Thuần đứng dậy, đón Sở Du. Sở Du bảo nàng ấy cùng ăn sáng, vừa gắp thức ăn cho Tưởng Thuần vừa nói: “Tới vì chuyện của năm vị tiểu công tử sao?”
 
“Đúng là như vậy,” Tưởng Thuần uống một hớp sữa dê, đặt khăn trên môi, giải thích: “Hiện giờ mẫu thân bọn nhỏ đều rời đi, chỉ còn hai ta chăm sóc. Ta nghĩ, ngày thường muội còn phải giải quyết những mối quan hệ qua lại, vàng bạc nước chảy, những chuyện này cũng đủ phiền phức rồi, không bằng cứ giao năm vị công tử cho ta đi. Ta là mẫu thân Lăng Xuân, bình thường cũng nhớ nó, chăm sóc thêm mấy đứa nữa cũng không có vấn đề gì.”
 
“Cũng được.” Sở Du gật đầu, sau đó lại nghĩ tới bây giờ Liễu Tuyết Dương ở nhà, vì thế lập tức hỏi: “Thế tỷ đã nói việc này với bà bà chưa?”
 
“Nói rồi.”
 
Tưởng Thuần trước nay luôn thông minh, năm đó làm việc dưới trướng Lương thị cũng có thể làm được vững vàng chắc chắn, hiện giờ đối mặt với Liễu Tuyết Dương sơ ý hờ hững hơn thì lại càng thành thạo.
 
“Bà bà nói sức khỏe người không tốt, kể từ giờ sẽ giao con dấu trong nhà cho muội, để muội quản lý việc nhà, bảo ta tới hỏi muội là được.”
 
Khi Liễu Tuyết Dương trở về đã nói việc này với Sở Du, hiện giờ nói lại lần nữa với Tưởng Thuần, sợ là cũng quyết định rồi. Sở Du cũng không từ chối, hiện giờ trong nhà nhiều việc lớn nhỏ, đúng là không thích hợp để Liễu Tuyết Dương sức khỏe không tốt tới làm. Nàng gật đầu nói: “Cũng được, vậy sau này năm vị tiểu công tử sẽ giao cho tỷ, ngoài chuyện nhập học ra, còn lại tỷ cứ tự quyết định là được.”
 
“Ta tới chính là nói với muội việc này,” Trong mắt Tưởng Thuần mang theo lo lắng: “Các đời Vệ gia đều lấy võ học làm gốc, thi thư cũng chỉ học qua loa, cũng không bắt buộc, biết đọc biết viết là được. Nhưng hiện giờ…… Ta không muốn Lăng Xuân bước theo vết xe đổ của Nhị Lang nữa.”
 
Tưởng Thuần nhắc đến Vệ Thúc, trong mắt lập tức dâng đầy hơi nước, nàng vội dùng khăn đè hai mắt lại, cười nói: “Chê cười rồi.”
 
Sở Du không lên tiếng, vờ như không nhìn thấy cử chỉ mất bình tĩnh của Tưởng Thuần, chỉ nói: “Chuyện này ta sẽ thương lượng với Tiểu Thất, nhưng trẻ con có thiên tính riêng, cũng không cần gò ép phải làm cái gì, khóa học sau này là buổi sáng học võ, buổi chiều đọc sách, đợi đến năm mười tuổi rồi lại xem tư chất của bọn nhỏ như thế nào. Nếu nó đã thích đọc sách thì tỷ không ngăn được, mà muốn làm tướng quân thì tỷ cũng không cản được. Sau này cho dù bọn nó có muốn làm thợ mộc, thì cũng hết sức bình thường.”
 
“Đúng vậy,” Tưởng Thuần thở dài: “Đều là vận mệnh.”
 
Hai người trò chuyện về đám nhỏ một chút, Sở Du liền đứng dậy tới hậu viện xem các tiểu công tử cùng Tưởng Thuần.
 
Trong năm vị tiểu công tử, đứa lớn nhất chính là Vệ Lăng Xuân, con trai Tưởng Thuần, cũng chỉ 6 tuổi, giờ đang vung vẩy kiếm gỗ trong sân.
 
Ba đứa con của Trương Hàm, Tạ Cửu, Diêu Giác xấp xỉ tuổi nhau, lần lượt tên là Vệ Lăng Thư, Vệ Lăng Mặc, Vệ Lăng Hàn, ba đứa nhỏ chỉ có 4 tuổi, đi theo sau Vệ Lăng Xuân, hoàn toàn là dáng vẻ không hiểu chuyện gì, đang cãi nhau ầm ĩ.
 
Mà đứa nhỏ nhất là Vệ Lăng Đông do Vương Lam sinh, giờ chỉ mới hai tuổi, Vương Lam lớn bụng ngồi trên hành lang dài, nhìn đám nha hoàn dạy Vệ Lăng Đông tập đi, đứa nhỏ ra sức muốn bò tới chỗ Vương Lam, Vương Lam nhìn, bật cười ha ha.
 
Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở góc khuất trên hành lang, nhìn ánh mặt trời ngày mùa thu soi chiếu hình ảnh này, nàng không khỏi than nhẹ: “Bọn nó có biết chuyện của phụ mẫu mình không?”
 
“Biết thì biết,” Tưởng Thuần thở dài: “Nhưng ngoại trừ Lăng Xuân hơi hiểu chuyện một chút, những đứa khác đều không rõ lắm, vẫn tưởng rằng qua một thời gian nữa, phụ mẫu mình sẽ về chơi đùa cùng mình.”
 

“Thế Lăng Xuân……” Sở Du mím môi, trong mắt Tưởng Thuần lại là nét vui mừng thanh thản: “Thằng bé ôm ta khóc một đêm. Khi ta nói sẽ không bỏ mặc thằng bé, thằng bé ôm ta nói, bảo ta đừng sợ, sau này thằng bé sẽ còn mạnh mẽ hơn phụ thân mình, say này chắc chắn sẽ bảo vệ ta.”
 
Sở Du nghe lời này, nhìn đứa trẻ trong sân rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn nghe sư phụ dạy cách vung kiếm từng chút một, trong lòng không kiềm được xúc động.
 
“Cũng cam lòng cho được.”
 
Nàng không nhịn được lên tiếng, nhưng Tưởng Thuần lại biết nàng có ý gì, thở dài: “Mỗi người đều có một số phận riêng. Các nàng ấy vẫn còn trẻ, đều phải tái giá, muội cũng biết tính tình Trương Hàm và  Vương Lam, yếu đuối nghe lời. Trong nhà nói cái gì là làm cái đó, Vương Lam còn chưa tính, nhưng trong nhà Trương Hàm đã tìm đường ra cho nàng ấy rồi. Có một vị quan nhỏ, từ khi Trương Hàm còn chưa xuất giá đã mến mộ nàng ấy, hiện giờ dốc hết cả gia tài làm sính lễ, người nhà Trương Hàm cũng là muốn tốt cho nàng ấy.”
 
Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần nói tiếp: “Còn Tạ Cửu, Diêu Giác…… Từ lúc chưa xuất giá đã nổi danh khắp Hoa Kinh. Hai nàng ấy lại quen tính toán vì mình, Tạ Cửu cũng nói với ta, vốn cũng định rời đi từ lâu, giờ kéo dài đến tận bây giờ, càng kéo dài sợ là càng không muốn đi.”
 
“Con người sẽ luôn nhân nhượng cho bản thân mình, cứ kéo dài nữa, có lẽ lại cảm thấy, cứ sống như vậy mà chăm con cũng không có gì không tốt. Nhưng nàng ấy và Diêu Giác từ thuở thiếu nữ đã nói là phải làm người đứng trên người khác, nào có thể cho phép bản thân mình lùi bước như vậy? Hiện giờ Vệ gia đã ổn định lại, các nàng ấy cũng không có lý do gì để ở lại. Đợi thêm mấy năm nữa, các nàng lại sinh con, sợ là cũng nhiều tuổi rồi.”
 
Gả cho vương hầu, năm đó gả vào Vệ gia, cũng là nhìn thấy ở Vệ gia cho dù là con vợ lẽ cũng có quân công trong người, bên ngoài không có ai dám coi thường, quyền thế ngất trời.
 
Cho dù bị thứ tình cảm kia làm rung động, nhưng lý trí vẫn còn, sau tiệc rượu đêm đó, tất cả tình cảm cũng nên phủ bụi trong lòng.
 
Có người cả đời theo đuổi thanh danh, có người cả đời theo đuổi tình cảm, có người cả đời theo đuổi quyền thế, lại có người cả đời theo đuổi vinh hoa.
 
Cuộc đời mỗi người, đều có thứ mà mình hằng mong muốn.
 
Sở Du gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, nhìn đám trẻ trong sân nhà, không bao lâu, lập tức thấy một bóng người trắng muốt xông vào tầm mắt.
 
Mấy đứa trẻ vừa thấy người nọ tới, vội xông lên, vui mừng gọi: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc tới rồi!”
 
“Trước kia Tiểu Thất rất thích chơi đùa với bọn nhỏ, lần nào tới cũng mang kẹo,” Tưởng Thuần ở bên cạnh cười khẽ: “Bọn nó vui mừng lắm…… Ôi?”
 
Còn chưa dứt lời, Tưởng Thuần lộ ra biểu cảm nghi ngờ. Vệ Uẩn đứng ở đó, lần này lại không mang theo kẹo, trên mặt bọn nhỏ đều có vẻ thất vọng, hắn hình như đang nói gì đó, xoa đầu Vệ Lăng Mặc đang ôm đùi mình.
 
Vệ Lăng Xuân cầm kiếm gỗ nhỏ, lại nói gì đó với Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nhướn mày, sau đó gật đầu, để bọn nhỏ giải tán sang một bên. Tiếp theo hắn lấy một thanh kiếm gỗ ở bên cạnh, đứng ở giữa, tùy ý làm tư thế chĩa mũi kiếm xuống đất, tạo ra thế phòng thủ gần như hoàn mỹ.
 
Tưởng Thuần “A” một tiếng, nhói lòng. Sau đó thấy Vệ Lăng Xuân cầm kiếm, xông về phía Vệ Uẩn, Vệ Uẩn tùy ý vung tay lên, lập tức đẩy kiếm Vệ Lăng Xuân ra.
 

Vệ Lăng Xuân không phục, cầm kiếm lên rồi lại xông tới.
 
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Vệ Uẩn vừa để cậu bé tấn công, vừa hướng dẫn gì đó, tay cầm kiếm của Vệ Lăng Xuân ổn định hơn qua từng lần, thế kiếm cũng mạnh mẽ hơn.
 
Tưởng Thuần biết đây là Vệ Uẩn đang dạy Vệ Lăng Xuân, nhưng thấy dáng vẻ này của Vệ Lăng Xuân thì cực kỳ đau lòng, dứt khoát chào Sở Du, mắt không thấy tâm không phiền, vội vàng rời đi.
 
Sở Du tựa người lên cây cột trên hành lang, nhìn Vệ Uẩn đánh ngã Vệ Lăng Xuân hết lần này tới lần khác. Cả quá trình như vậy, trong lúc vô tình, trên mặt Vệ Uẩn mang theo ý cười.
 
Đã rất lâu rồi hắn không cười như vậy, sau khi hắn từ tiền tuyến trở về, cũng không phải chưa từng cười, nhưng mỗi một lần tươi cười đều đan xen quá nhiều thứ, có điềm đạm dịu dàng, có chua xót, lại có cả sự trưởng thành đột ngột trong khó khăn.
 
Nhưng dưới ánh mặt trời chiều nơi đây, hắn nhìn Vệ Lăng Xuân bò dậy nhiều lần, bản thân Vệ Uẩn lại giống như đứa trẻ, từ từ nở nụ cười. Nụ cười kia sạch sẽ trong veo, mang theo hơi thở niên thiếu.
 
Không biết là tỷ thí bao nhiêu lần, Vệ Lăng Xuân cuối cùng nằm bò trên mặt đất, không đứng dậy nổi. Vệ Uẩn cầm kiếm, tựa vào bên cây, cười nói: “Lăng Xuân, cháu không được rồi, tới đây, đứng lên tiếp nào! Không phải nói hôm nay nhất định phải đánh thắng ta sao, tới đi.”
 
Giọng hắn không nhỏ, Sở Du ở bên cạnh nghe thấy, cũng không biết tại sao lại cảm thấy hơi ngứa tay.
 
Vì thế nàng âm thầm đi ra ngoài, cười nói: “Ta tới đánh thay Lăng Xuân nhé.”
 
Vừa nghe lời này, Vệ Uẩn ngạc nhiên quay đầu lại, đã thấy Sở Du đi ra từ góc khuất, cởi áo khoác ngoài đưa cho Vãn Nguyệt, đồng thời dùng dây buộc cao tóc, sau đó lấy kiếm từ trên kệ binh khí tới, đứng trước mặt Vệ Uẩn.
 
Vệ Uẩn nhìn cô nương có vẻ gầy ốm trước mặt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, khó khăn nói: “Cái này, tẩu tử, không thì đệ nhận thua……”
 
Còn chưa dứt lời, đã nghe một tiếng “Xin chỉ giáo”, sau đó lưỡi kiếm như bạch xà xông tới, chợt đâm về phía Vệ Uẩn. Vệ Uẩn sợ tới mức liên tục lùi ra sau, căn bản không dám đánh trả.
 
Nhưng kiếm của Sở Du bá đạo sắc bén, thế kiếm cuốn lá rụng bay tán loạn. Bọn nhỏ ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Vệ Uẩn bị Sở Du đuổi đến mức chạy khắp sân, khinh công của Sở Du không bằng Vệ Uẩn, chỉ nghe thấy Vệ Uẩn vừa chạy vừa xin tha: “Đệ sai rồi tẩu tử, sau này đệ không bắt nạt đám Lăng Xuân nữa. Tẩu đừng đánh……”
 
Sở Du vừa tức giận vừa buồn cười, đuổi theo một hồi, cuối cùng cảm thấy hết sức. Nàng chống kiếm thở dốc ở một bên, Vệ Uẩn bưng nước trà cảnh giác tới gần nàng, thật cẩn thận nói: “Tẩu tử, uống nước không?”
 
Sở Du ngước mắt nhìn hắn, tức giận cướp chén nước từ trong tay hắn, uống ừng ực một hơi, nàng nhướn mày nhìn hắn: “Đệ một mực không đánh trả, có phải xem thường ta không?”
 
“Đâu có chứ,” Vệ Uẩn mặt đầy đau khổ: “Đệ sợ tẩu mà, đệ ra tay với ai cũng không dám ra tay với cô nãi nãi như tẩu đâu?”
 
Sở Du nghe lời này, không nhịn được mà “Phụt” cười. Nhìn Sở Du cười, lúc này Vệ Uẩn mới thở phào một cái, vội vàng dâng khăn lấy lòng, nói: “Tẩu tử, tới lau mồ hôi đi, đánh có mệt không?”
 
Sở Du ném kiếm về kệ binh khí, nhận khăn ướt từ trong tay hắn, vừa lau mồ hôi vừa đi vào bên trong, Vệ Uẩn thành thành thật thật đi theo sau. Sở Du nhìn hắn một cái, nàng ra mồ hôi, trên lông mi còn vương hơi nước, liếc mắt nhìn một cái, trong mắt như chứa dòng nước mùa thu, khiến xương cốt người nhìn mềm nhũn rã rời.
 
Có điều lúc ấy Vệ Uẩn cũng không hiểu cái gì gọi là “thu thủy say lòng người”, khi Sở Du nhìn sang, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lướt qua ngón tay, bay thẳng vào lòng, làm hắn không nhịn được mà ngơ ngác.
 
Hắn vội vàng cúi đầu, cũng không nhìn nhiều, Sở Du xoa mặt mình chẳng khác gì lau bàn, chậm rãi nói: “Tiểu Thất, khởi động gân cốt một chút, có cảm thấy vui vẻ hơn không?”

 
“Vâng.” Vệ Uẩn trả lời đúng sự thật: “Nhìn mấy đứa Lăng Xuân, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng hơn.”
 
Sở Du cười khẽ, nhìn lên không trung xa thẳm, nơi đám mây lơ lửng giữa trời, đột nhiên dâng lên niềm hy vọng vô hạn: “Tất cả rồi sẽ tốt lên.”
 
Vệ Uẩn nhìn theo Sở Du, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vâng.”
 
Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới nhà ăn, đi được nửa đường, đã thấy quản gia cầm một tấm thiệp đi tới, thấy Sở Du, quản gia mỉm cười cúi chào, nói: “Thiếu phu nhân, Hầu gia, đây là thiệp Tống phủ đưa tới. Ngày mai là sinh thần Hộ Quốc công, Tống gia đặc biệt tới mời Hầu gia và Thiếu phu nhân đi một chuyến.”
 
Nghe được lời này, Sở Du hơi nghi ngờ.
 
Hiện giờ Vệ Uẩn tuy được thả ra ngoài, nhưng Vệ gia thật sự chỉ còn lại một Vệ Uẩn không có thực quyền, hiện giờ Tống gia mời bọn họ, là vì cái gì?
 
Quan trọng nhất chính là, vì sao còn cố ý chỉ đích danh muốn nàng đi?
 
Không chỉ Sở Du, mà Vệ Uẩn cũng cảm thấy kỳ quái, hắn cầm lấy tấm thiệp, phát hiện tấm thiệp chia làm hai phần, một phần là cho hắn, phần còn lại là cho Sở Du. Vì thế hắn nhíu mày hỏi quản gia: “Có biết vì sao bọn họ cố ý muốn Thiếu phu nhân cũng đi không?”
 
“Người tới nói,” quản gia dường như đã biết trước bọn họ sẽ hỏi vấn đề này, vì thế đã sớm dò hỏi người của Tống gia, vội nói: “Hiện giờ Tống thế tử đã đính hôn với Sở Nhị tiểu thư, nói Thiếu phu nhân là người Sở gia, cho nên cố ý gửi một tấm thiệp riêng.”
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn nhíu mày, quản gia cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Nhưng bọn họ cũng rất lạ, Thiếu phu nhân rõ ràng là Thiếu phu nhân của Vệ gia ta, sao lại là người Sở gia chứ?”
 
Sở Du không đáp lại lời quản gia, chỉ gật đầu nói: “Bọn ta hiểu rồi, ông lui xuống đi.”
 
Quản gia lui xuống, chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn trên hành lang dài, Sở Du thong thả cất thiệp vào trong tay áo, Vệ Uẩn chột dạ cúi đầu, nhìn Sở Du chỉnh sửa lại tay áo, ngẩng đầu nhìn hắn, như cười như không nói: “Ký thư phóng thê có vui không?”
 
“Đệ sai rồi.”
 
Vệ Uẩn hận không thể lập tức quỳ xuống nhận sai, vội nói: “Là đệ sai, tẩu tẩu cầm thư phóng thê tới đi, đệ sẽ đốt ngay lập tức, xong rồi sẽ lập tức tới Sở gia nói rõ ràng với bá phụ bá mẫu……”
 
“Còn đưa cho đệ hả?” Sở Du nhướn mày: “Đồ vào trong tay ta rồi còn muốn lấy lại?” Sở Du chợt giũ tay áo, xoay người sang chỗ khác, “Nằm mơ đi nhé!”
 
Vệ Uẩn: “……”
 
Tẩu tử vẫn còn nóng tính.
 
Không, nàng vẫn luôn nóng tính.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play