Nghe thấy lời này, người ở đây đều sửng sốt, Vệ Uẩn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Tống Thế Lan hắn xem Vệ gia ta là cái gì vậy?!”
Suy nghĩ của người ngồi ở đây không khác mấy so với Vệ Uẩn, mặc dù Tống Thế Lan có xuất thân là thứ tử nhưng mà những năm này, giá trị bản thân hắn ta lại là nước lên thì thuyền lên, thiên hạ bây giờ chia năm xẻ bảy, trong tay Tống Thế Lan cầm binh quyền, hắn ta sống một mình ở Quỳnh Châu, cộng thêm tính cách nhã nhặn, dung mạo xuất chúng, bởi vì năm đó hắn ta thân là thứ tử vẫn luôn chưa từng có hôn phối cho đến bây giờ, đã sớm chọc cho rất nhiều quan lại quyền quý đều trông thấy mà thèm, hiện nay là nhân tuyển vị hôn phu chạm tay là có thể bỏng tay giống như Vệ Uẩn. Mặc dù đạo đức và dung mạo của Tưởng Thuần đều tốt nhưng dù sao con của nàng ấy cũng đã mười một tuổi rồi, gia thế lại không tính là xuất sắc, còn là thứ nữ, nhìn thế nào thì Tống Thế Lan cũng không thể cầu hôn nàng ấy. Hơn nữa, Tưởng Thuần lại không phải là người đợi gả mà chính là Nhị tẩu của Vệ Uẩn, liên hôn đến trên đầu nàng ấy, nói ra lời này, làm thế nào cũng mang theo mấy phần ý vị nhục nhã. Thế là người ở đây ai cũng lạnh mặt, Tần Thời Nguyệt mím môi nói: “Khinh người quá đáng!”
Sở Du nhìn thấy mọi người xúc động phẫn nộ, mắt thấy Vệ Uẩn muốn từ chối, nàng nhịn không được mà lặng lẽ kéo tay áo hắn một cái.
Bọn họ vốn ngồi song song với nhau, động tác nhỏ này của nàng bị cái bàn che chắn, Vệ Uẩn quay đầu thì thấy Sở Du cười nói: “Chuyện này, vẫn là hỏi Nhị phu nhân một chút đi.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn dường như có chút hiểu ra, hắn gật đầu, một lần nữa nói: “Cũng phải, có lẽ trong chuyện này cũng có nhiều nội tình mà chúng ta không biết đâu.” Nói xong, Vệ Uẩn thay đổi chủ đề, hỏi thăm tin tức trong Hoa Kinh.
“Hầu gia vừa ra khỏi Hoa Kinh, Triệu Nguyệt liền hạ chỉ, nói Hầu gia khi quân trái luật, phạm thượng làm loạn, tung lời đồn vu hãm vua, luận tội cho thiên hạ thảo phạt.”
Vệ Thu quản lý tình báo, hắn ta sắp xếp ra tin tức quan trọng nhất. Vệ Uẩn đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Gần đây người tìm nơi nương tựa có bao nhiêu?”
“Khoảng ba ngàn, có điều số người mỗi ngày tới nhờ vả đang gia tăng.” Vệ Hạ cung kính trả lời: “Sự sắp xếp của Đại phu nhân đã có tác dụng.”
Lời này làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Sở Du, Sở Du có chút xấu hổ: “Vẫn là Vệ Hạ nói đi.”
“Mấy năm nay Đại phu nhân kinh doanh sản nghiệp rất nhiều, nhất là nguồn tin tức dày đặc của dân cư. Sau khi chuyện của Hầu gia xảy ra, màn đêm ở Hoa Kinh buông xuống thì có người để huyết thư ở cột tuyên cáo nói ra đủ loại chuyện xấu trong nhiều năm qua của Triệu Nguyệt, còn nói thật ra năm đó Tần vương Thế tử chân chính đã sớm chết, Triệu Nguyệt gϊếŧ Thẩm ngự y chính là để giữ bí mật này, Triệu Nguyệt vốn không phải là huyết mạch của thiên gia.” “Sau đó các quán rượu, sòng bạc, thanh lâu, khách trạm ở trong Kinh, nơi nào Đại phu nhân cũng để người truyền đi tin tức này. Còn để gánh hát trên đường dựng đài hát hí khúc liên quan tới Triệu Nguyệt, đồng thời đề cập đến Triệu Nguyệt hại người đoạt ngôi như thế nào, các cử chỉ hành vi sau khi đoạt ngôi, Đại phu nhân đã sớm cho người ta chế thành thoại bản, đã chuẩn bị hơn vạn bản, bây giờ ở trên phố tranh nhau truyền đọc, các vùng ở Yến Châu đã bị liệt là sách cấm*, nhưng vẫn do bách tính tự mình lén xem.”
Nghe được những chuyện này, Vệ Uẩn không nhịn được cười.
Chuyện sách cấm* như thế này, nếu như Triệu Nguyệt nhịn được thì có lẽ bách tính còn không muốn xem đến vậy. Triệu Nguyệt vừa cấm, sợ là trái lại đã tạo ra tiếng tăm cho sách này. *Chỗ này raw để là □□, edtior mạn phép thay từ vào để phù hợp với bối cảnh.
Lời đồn dù sao cũng chạy nhanh hơn chân tướng, giội nước bẩn dù sao cũng dễ hơn nhiều so với rửa sạch sẽ.
Vệ Uẩn nhịn cười, quay đầu nhìn về phía Vệ Thu: “Vậy chuyện ta bảo các ngươi sắp xếp các hiện tượng kỳ dị, ngươi đi làm rồi?”
“Ta đã nghe nói rồi,” Đào Tuyền cười lên: “Vài ngày trước, có bách tính hỏi ta, có biết chuyện phượng rơi ngọc thạch hay không, ta liền suy đoán đây là tác phẩm của Vệ Thu rồi.”
“Cái gì gọi là phượng rơi ngọc thạch (PS: Đây không phải là bản gốc, là sự cải biên của một câu chuyện nào đó thời chiến quốc)?”
Sở Du có chút khó hiểu, Đào Tuyền cung kính nói: “Hồi bẩm đại phu nhân, đây là một hòn đá không bình thường mà bây giờ dân chúng đều đang nói đến. Họ nói rằng có một thợ săn vào núi đi săn, sau khi mệt mỏi thì nghỉ ngơi tại bờ sông, chờ đến lúc hắn mở mắt ra thì nhìn thấy một con phượng hoàng đứng trên một tảng đá, con phượng hoàng kia có thể nói tiếng người, nó hỏi hắn bây giờ là năm nào? Thợ săn kia đáp là năm Nguyên Hòa thứ tư, con phượng hoàng kia nói, không đúng, là năm vong quốc. Phượng hoàng lại hỏi, chủ bây giờ là người nào? Thợ săn đáp, đời thứ tư của Triệu thị, phượng hoàng lại lắc đầu, trả lời, không đúng, là người họa quốc. Sau đó phượng hoàng hót dài một tiếng rồi biến mất trước mắt thợ săn, thợ săn tiến lên ôm hòn đá kia trở về, sau khi ngọc mở ra, bên trong quả nhiên có một khối mỹ ngọc. Trên ngọc kia viết mười sáu chữ nhỏ, chữ là do Chu Văn viết, viết là ‘sao sa họa quốc, thiên phạt buông xuống, Chu Tước tại Bắc, phải hộ mãi mãi’.” Đào Tuyền nói đến mức ý cười nhẹ nhàng, Vệ Uẩn vỗ tay tán dương: “Làm tốt lắm!”
Chu Tước tại Bắc, phải hộ mãi mãi. Chu Tước là biểu tượng của Vệ gia, sự ý chỉ này đã hết sức rõ ràng.
Sở Du nghe sự sắp xếp của Vệ Uẩn, lại nghe bọn họ bắt đầu thương nghị chuyện đóng đô.
Dù sao Côn Châu cũng hỗn tạp, thế lực các phe đều tự mình chiếm đất làm doanh trại ở nơi này, chung quy là không ổn, Vệ Uẩn và Sở Du bàn bạc với những người khác, cuối cùng quyết định cử hành đại điển phong vương ở Bạch Lĩnh của Bạch Châu, chuyển nhà đến Bạch Lĩnh.
Bạch Lĩnh là nơi ở Bạch Châu mà Vệ gia hoàn toàn khống chế, khoảng cách đến Côn Châu lại không tính là quá xa, tiến thì có thể công, lùi thì có thể thủ, cộng thêm đó vốn là châu phủ của Bạch Châu nên cũng xem như là phồn hoa. Chờ sau khi định ra thì đêm đã khuya, tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Sở Du và Vệ Uẩn ở trong phòng. Vệ Uẩn cho người lui xuống rồi đứng dậy, đi tới trước cửa.
Hắn nhìn bầu trời sao bên ngoài, đưa lưng về phía Sở Du, bình tĩnh nói: “A Du, trận đánh này nếu ta thua thì nàng làm thế nào?”
“Chàng sẽ không thua.”
“Nếu ta thua thì sao?”
Sở Du không lên tiếng, sau một hồi, nàng chậm rãi nói: “Vậy ta sẽ thay chàng đánh tiếp trận này.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn cười sáng ngời phát ra tiếng, hắn xoay người, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ tử ngồi ngay thẳng bên ánh nến.
Tư thế ngồi của nàng đoan trang thong dong, rõ ràng là thân thể yếu ớt như thế, lại giống như có thể chèo chống non sông Đại Sở.
Vệ Uẩn nhìn nàng, nhịn không được lại hỏi: “Vậy nếu như trận này thẳng thì nàng lại làm thế nào?” “Trong nhà còn có năm con mèo,” Giọng nói Sở Du bình thản, Vệ Uẩn hơi sững sờ, không nghĩ tới làm sao nàng lại nhắc đến cái này, Sở Du tiếp tục nói: “Nuôi bọn chúng đến khi chết già.”
Thiên hạ thái bình, chẳng qua chỉ là nuôi mèo chơi chim, lại có thể thế nào?
Vệ Uẩn nhận được đáp án này, hắn đi lên phía trước, ôm đối phương vào trong ngực.
“Nàng nói xem ta có phúc như thế nào, sao lại có thể gặp được nàng?”
Hắn dịu dàng mở miệng, Sở Du có chút nóng mặt, nàng không trả lời hắn, không nói một lời.
Dựa vào chốc lát, Vệ Uẩn đưa nàng về phòng, trên đường đột nhiên nhớ tới: “Nhị tẩu và Tống Thế Lan có chuyện gì vậy?”
“Nhị tẩu của chàng đã nói qua chuyện này với ta. Bốn năm, ta từng để tỷ ấy đi đưa tin cho Tống Thế Lan một lần, lúc ấy tỷ ấy đi thăm hỏi bằng hữu của mình trước, không nghĩ tới khi đó tòa thành kia bị Bắc Địch chiếm mất, Tống Thế Lan biết được tỷ ấy ở trong thành, nể mặt chàng mà tiến lên cưỡng ép lấy lại thành, lúc công thành, A Thuần cản một mũi tên cho hắn, ở nơi đó nghỉ ngơi hơn nửa tháng.” Vệ Uẩn gật đầu, thế cục vào bốn năm trước quá hỗn loạn, rất nhiều thứ hắn hoàn toàn không lo được nhiều như vậy, Sở Du tiếp tục nói: “Sau đó Tống Thế Lan vẫn luôn quấn lấy tỷ ấy, bây giờ đã sắp năm năm rồi. Lời đó của hắn là rượu cũ đựng trong bình mới, chàng nghe một chút là được rồi, tuyệt đối đừng tưởng thật. Tống Thế Lan kia khôn khéo cỡ nào, làm sao có thể vì một nữ nhân mà đưa ra quyết định trọng đại như vậy được?”
Sở Du híp mắt: “Chàng nhìn đi, không bao lâu nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ tự phong làm vương.”
Dù sao thì bây giờ thiên hạ này đã loạn như vậy, Tống Thế Lan thừa cơ mượn danh nghĩa để chiếm đoạt, đây mới là phong cách của hắn ta.
Vệ Uẩn gật đầu, lại nói: “Vậy Nhị tẩu nghĩ như thế nào?”
“Chuyện này,” Sở Du suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới trước kia lúc Tưởng Thuần quan tâm mà nối dây tơ hồng cho nàng, nàng khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nói với Vệ Uẩn: “Chờ về đến Bạch Thành, chàng cử hành đại điển phong vương, chàng cũng mời Tống Thế Lan tới. Tình cảm đều phải bồi dưỡng, chàng để A Thuần tiếp xúc với hắn một chút.” Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì cau mày, dường như không quá vui vẻ.
Sở Du hơi nghi hoặc một chút: “Chàng đây là sao vậy? Hình như không đồng ý?”
“Ta chính là cảm thấy có chút kỳ lạ,” Vệ Uẩn khép tay trong tay áo, nhàn nhạt nhìn Sở Du một cái: “Một người rồi hai người, sao lại nhìn chằm chằm vào phu nhân Vệ gia ta không thả vậy?”
Nghe thấy lời này, Sở Du “phụt” bật cười.
“Nếu như không ai coi trọng chúng ta,” Sở Du cảm khái: “Vậy thì chứng minh ánh mắt của các ca ca chàng kém đến mức nào.”
Lời nói này khiến Vệ Uẩn vui vẻ hơn rất nhiều, hắn gật đầu: “Ánh mắt của Vệ gia ta đương nhiên là rất tốt.”
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn nàng, cười mà như không cười: “Giống như A Du nhà ta, chính là rất tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT