Vệ Uẩn ra khỏi Hoa Kinh, mang theo người của Tô Tra đi qua Thiên Thủ quan rồi đi về phía Thúc Thành, nơi đây là châu phủ của Côn Châu, đi gấp trong đêm thì chỉ cách Hoa Kinh ba ngày. Bạch Châu vốn là địa bàn của Vệ gia, sau khi Bắc Địch đánh thẳng tới Thiên Thủ quan, vì để đẩy lùi địch mà phần lớn binh lực đóng quân ở Côn Châu, bây giờ sau bốn năm, Côn Châu vàng thau lẫn lộn, Sở gia, Tống gia, Vệ gia, Diêu gia, hai nhà Vương Tạ đều có người trong đó. Vệ Uẩn dọc theo đường thành trì mà mình khống chế đến được Thúc Thành, phân phó người đưa người của Tô Tra đi thẩm vấn.

Đã bị Cố Sở Sinh thẩm tra một lần, nếu như trên thân người của Tô Tra có vật chứng thì gần như không còn khả năng tồn tại nữa, bây giờ cũng chỉ gửi hy vọng vào khẩu cung. Hắn để Vệ Thu tự mình đi thẩm tra, sau đó gọi tất cả thân tín ở Thúc Thành tới.
Trước khi hắn ra khỏi thành đã đưa tin tức tới Bạch Châu, bây giờ bọn người Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt, Vệ Thu và Vệ Hạ đều đã chạy tới Thúc Thành, sau khi Vệ Uẩn thu dọn xong thì đã tới trong nghị sự đường, vừa vào cửa, mọi người ở đây liền đứng lên. Vệ Uẩn gật đầu, bình tĩnh nói: “Kế hoạch ban đầu có thể phải tiến hành sớm.”

“Vì sao?” Tần Thời Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn nói thẳng: “Lúc ta đào tẩu từ Hoa Kinh đã bị Cố Sở Sinh phát hiện, chắc chắn Triệu Nguyệt sẽ có chỗ đề phòng. Chúng ta vốn dự định thông qua chuyện đánh Vương gia để đàm phán với Triệu Nguyệt lấy binh lấy lương, bây giờ mục đích này sợ là không có cách nào thực hiện được. Nếu không có cách nào lấy lý do này để bản thân lớn mạnh thì suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là một cơ hội tốt sao?”
Đám người có chút không hiểu, Vệ Uẩn đi đến trước bàn cát, nhìn chăm chú vào bản đồ Đại Sở, chậm rãi nói: “Bây giờ Vương gia đã phản, chỉ là khổ nỗi không có lý do nên không dám nâng cờ, chúng ta đều có thể cho ông ta lý do, sau khi ông ta phản, người hữu tâm trong thiên hạ tự nhiên sẽ theo đuôi, chúng ta theo sát phía sau, đến lúc đó lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, Triệu Nguyệt muốn dập lửa thì đầu tiên phải tấn công Vương gia, chúng ta có thể trốn phía sau Vương gia. Một khi Vương gia bị Triệu Nguyệt diệt, chúng ta sợ là khó có cơ hội tốt như vậy lần nữa.”

“Vậy Hầu gia cảm thấy, chúng ta phải đưa cho Vương gia lý do gì đây?”

“Quân vương vô đạo,” Vệ Uẩn cười lạnh: “Thay trời mà phạt.”

“Thời gian này chúng ta phải làm bốn việc. Việc thứ nhất là Vệ Hạ đi làm, đi đến các nơi tạo ra hiện tượng kỳ lạ, ám chỉ Triệu Nguyệt có huyết thống không thuần, ngu ngốc vô đạo.”
Vệ Hạ ôm quyền lên tiếng: “Vâng.”

“Việc thứ hai, chờ Vệ Thu thẩm vấn người của Tô Tra xong thì cho người sao chép một phần những chứng cứ này, đưa đến Vương gia, nói rõ với Vương gia, ta sẽ âm thầm toàn lực ủng hộ ông ta. Bảo ông ta chuyền tay những chứng cứ này đến tay những người khác. Chuyện này chờ Vệ Thu tới, Vệ Thu đi làm.”

“Chuyện thứ ba, Vệ Hạ ngươi và Vệ Thiển, mỗi người đến chỗ Sở Lâm Dương và Tống Thế Lan, hỏi thăm ý của bọn họ, thông báo cho bọn họ biết, nếu như không phản thì toàn lực chống lại Bắc Địch, đừng tham gia vào chuyện này. Nếu như nguyện ý cùng ta phát động bạo động vũ trang, bọn họ muốn cái gì thì nói với ta.”

“Chuyện thứ tư,” Vệ Uẩn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ta phải đi Hoa Kinh.”

“Ngài đi Hoa Kinh làm gì?” Tần Thời Nguyệt nhíu mày, Vệ Uẩn để tay trên bàn cát, vẻ mặt bình thản, nghiêm túc mở miệng nói từng câu từng chữ: “Cầu một công đạo.”
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Vệ Uẩn đi Hoa Kinh cầu công đạo? Cầu công đạo gì?

Vệ Uẩn giương mắt nhìn về phía Thẩm Vô Song: “Ngươi đi cùng ta.”

Thẩm Vô Song có chút mờ mịt mà gật đầu, Vệ Uẩn lại quay đầu nhìn về phía Tần Thời Nguyệt: “Ngươi điều năm ngàn nhân mã từ Bạch Châu đến đây, đi dọc theo thành của chúng ta, lặng lẽ đến núi Xuất Vân bên ngoài Hoa Kinh. Đến lúc đó nhìn đạn tín hiệu của ta, một khi ta phát đạn tín hiệu, ngươi liền bắt đầu công thành. Không cần công thành thật, cầm thuốc nổ cố làm ra vẻ, động tĩnh càng lớn càng tốt. Đến lúc đó ta nhân cơ hội trốn ra khỏi Hoa Kinh, ngươi đến trước tiếp ứng.”

Tần Thời Nguyệt có chút do dự, nhưng nhìn hai con ngươi trầm ổn của Vệ Uẩn, hắn ta vẫn gật đầu, không nhiều lời. Vệ Uẩn lại nói thêm vài câu, sau khi giải đáp nghi vấn của tất cả mọi người, hắn nói với Thẩm Vô Song: “Cùng ta đi xem xem.”
Thẩm Vô Song gật đầu, hắn ta đi theo sau lưng Vệ Uẩn, hai người đi ra khỏi phòng, đi trên hành lang, Thẩm Vô Song có chút do dự nói: “Hầu gia, ngươi nhất định phải vào Kinh thành, có phải là sợ Đại phu nhân…”

Chưa nói ra lời, Vệ Uẩn cũng đã biết ý của Thẩm Vô Song. Hắn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, Thẩm Vô Song thở dài, cảm thấy Vệ Uẩn sẽ không trả lời hắn ta, nhưng qua hồi lâu Vệ Uẩn lại đột nhiên mở miệng.

“Ta muốn đón nàng về.”

“Hửm?”

Thẩm Vô Song kinh ngạc ngẩng đầu, nghe Vệ Uẩn nói: “Ta muốn đón nàng về bên cạnh ta.”

Nói xong, Vệ Uẩn cuốn rèm lên đi vào trong phòng.

Mà bên kia, Sở Du đều ở nhà, cùng Tưởng Thuần đánh cờ.

“Đại phu nhân,” Quản gia tới cửa, khom người nói: “Cố đại nhân lại tới cầu kiến.”

“Không gặp.” Sở Du quyết đoán mở miệng. Quản gia không cảm thấy kinh ngạc: “Trong cung có tin tức, bệ hạ triệu kiến.”
“Ta nằm trên giường không dậy nổi, không thể diện thánh.”

Sở Du giương mắt, có chút không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói những lời này rồi sao?”

Sắc mặt quản gia không thay đổi, tiếp tục báo cáo: “Trưởng công chúa cũng phái người đến mời.”

“Cũng giống vậy.” Sở Du hạ cờ, bình tĩnh lên tiếng: “Ta không ra khỏi phủ, không cần nhiều lời nữa.”

Quản gia đáp lời xưng vâng, sau đó lui xuống, chờ quản gia đi ra ngoài, Tưởng Thuần giương mắt nhìn nàng: “Triệu Nguyệt đã phái binh vây quanh Vệ phủ lâu như vậy rồi, hắn ngày ngày mời muội tiến cung như vậy là muốn làm gì?”

“Dù sao cũng không phải chuyện tốt.”

Sở Du lạnh nhạt mở miệng: “Thủ đoạn của hắn quá bỉ ổi hung tàn, cách xa hắn một chút sẽ không sai.”

Tưởng Thuần gật đầu: “Cũng không biết khi nào Tiểu Thất trở về.”
Sở Du cầm quân cờ dừng lại, một lát sau, nàng thở dài: “Ta ngược lại hy vọng bây giờ… hắn đừng trở về thì tốt hơn.”

“Sao lại nói vậy?”

Tưởng Thuần giương mắt nhìn nàng, Sở Du hạ cờ xuống, bình tĩnh nói: “Bây giờ Triệu Nguyệt đã trực tiếp để binh mã vây quanh Vệ phủ, sợ là đã có dự định vạch mặt với Tiểu Thất. Nếu như ta là Triệu Nguyệt, Tiểu Thất tiến vào Hoa Kinh, ta sẽ không để hắn trở về. Thả hổ về rừng…”

Sở Du giương mắt, cười lạnh thành tiếng: “Đây là đồ ngốc sao?”

“Nếu như Tiểu Thất không đến…” Tưởng Thuần có chút do dự: “Muội và ta làm thế nào?”

“Chờ.” Sở Du lạnh nhạt lên tiếng: “Chờ đến ngày Tiểu Thất thật sự trở về.”

Nghe thấy lời này, Tưởng Thuần không khỏi cười: “Nếu như không chờ được thì sao?”
“Tỷ sẽ chờ được.” Sở Du giương mắt nhìn Tưởng Thuần, Tưởng Thuần hơi sững sờ, nàng ấy trông thấy sự nghiêm túc trong vẻ mặt của Sở Du, trong lòng nàng ấy không khỏi tuôn ra sự ấm áp. Sở Du nghiêm túc lên tiếng: “Ta đã để tỷ ở lại thì sẽ không để tỷ xảy ra chuyện. Nếu không thể khác được…”

Sở Du mím môi: “Ta sẽ làm Trưởng công chúa một lần.”

Tưởng Thuần nghe thấy lời này thì trong lòng kinh hãi, nàng ấy vội nắm chặt tay Sở Du: “A Du, không cần phải thế. Ta có thể xuống phía dưới cùng A Thúc là chuyện tốt. Muội… muội còn phải cùng Tiểu Thất sống thật tốt.”

“Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.” Sở Du cời khẽ: “Sao tỷ lại nghĩ nhiều như vậy?”

Nói xong, Sở Du thu lại quân cờ, kéo Tưởng Thuần đứng dậy: “Trước hết không nói nhiều nữa, đi ăn cái gì đi.”
Đã lắc lư trong phòng hai ngày, Sở Du tính toán thời gian, Vệ Uẩn muốn tới thì cũng nên tới rồi. Nàng và Tưởng Thuần ở trong phòng luyện kiếm, bên ngoài truyền đến tiếng binh khí giao nhau, Sở Du nhíu mày, nhìn thấy quản gia vội vàng đi vào, ông ta cúi đầu, giọng điệu vẫn luôn trầm ổn cũng mang theo mấy phần lo lắng: “Đại phu nhân, bệ hạ tự mình mang theo ngự y tới.”

Ánh mắt Sở Du lạnh lẽo.

Dù sao Triệu Nguyệt cũng là Hoàng đế, hắn ta tự mình tới, nàng không thể ngăn người ở bên ngoài được. Triệu Nguyệt mang theo ngự y đến, muốn làm gì thì nàng cũng hiểu rõ. Nàng gật đầu rồi quay người dặn dò người bên cạnh: “Đi tìm Cố Sở Sinh.”

Nói xong, nàng mang theo Tưởng Thuần ra bên ngoài nghênh đón, đi tới cửa, Triệu Nguyệt bị thị vệ của Vệ phủ ngăn ở bên ngoài, trên mặt hắn ta cười nhẹ nhàng, Sở Du vội vàng tiến đến, quỳ trên mặt đất nói: “Thϊếp thân cung nghênh bệ hạ chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!”
“Nghe nói gần đây thân thể Vệ lão phu nhân khó chịu, trẫm cố ý đến đây xem, thuận tiện xem xem những thị vệ này có bằng mặt không bằng lòng, không nghe lời trẫm mà hà khắc với Vệ phủ hay không.”

Nói xong, Triệu Nguyệt đứng dậy rồi đỡ Sở Du: “Đứng dậy đi.”

Sở Du nhường đường, đi theo Triệu Nguyệt vào trong. Triệu Nguyệt vừa mới vào phòng, thị vệ của hắn ta theo sau, hai người đứng đầu bỗng nhiên rút kiếm rồi chém xuống hai cái đầu từ hai người gần nhất của Vệ phủ!

Máu phun ra như cột, xung quanh là tiếng kêu sợ hãi nổi lên, ngay cả Tưởng Thuần cũng bị kinh hãi đến mức lùi một bước, vẫn là Sở Du đứng ở một bên đưa tay đỡ lấy nàng ấy, lúc này mới chấm dứt sự thất thố của nàng ấy.

“Có gì phải sợ chứ?”

Triệu Nguyệt trông thấy đám người Vệ gia ở bên cạnh bị dọa sợ thì ôn hòa nói: “Hai tặc tử này vừa rồi dùng kiếm chỉ vào trẫm, chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Nói xong, Triệu Nguyệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Du: “Đại phu nhân, ngươi nói xem đúng không?”

Sở Du không lên tiếng, Triệu Nguyệt hỏi tiếp: “Đại phu nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy, dùng đao kiếm chỉ vào thiên tử là chuyện nên làm sao?”

Sở Du im lặng, Triệu Nguyệt ép nàng, chẳng qua là muốn tỏ thái độ.

Nếu như nàng nói là nên làm thì trên dưới Vệ phủ này đều sẽ bị chụp lên cái mũ nghịch thần. Nếu như nàng nói không nên… từ nay về sau, sợ là Vệ phủ không có tướng sĩ nào dám dùng kiếm chỉ vào Triệu Nguyệt nữa.

Nàng trầm tư một lát rồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ chính là thiên tử, dùng kiếm là do tướng chỉ, tự nhiên là lấy cái chết tạ tội. Chỉ là hai vị này chính là người trung nghĩa bảo vệ chủ, xét đến cùng, mặc dù bọn họ phạm phải tội chết nhưng là vì ta. Hai kiếm vừa rồi của bệ hạ cũng sai rồi.”
“Sai rồi?” Ánh mắt Triệu Nguyệt lạnh lẽo, Sở Du dập đầu, lộ ra cái cổ thon dài của nàng: “Hai kiếm vừa rồi của bệ hạ nên chém Sở Du mới phải.”

“Sở Du làm chủ, dạy bảo không chu toàn, dẫn đến sai lầm lớn như thế xảy ra. Hai thị vệ kia tận trung mà thôi, mặc dù dùng sai cách nhưng cũng là vì Sở Du. Bệ hạ, mời kiếm chỉ về phía này.”

Triệu Nguyệt không nói lời nào, Tưởng Thuần đứng ở một bên, bàn tay dưới tay áo khẽ run rẩy, giờ khắc này nàng ấy lại rất sợ, nếu như Triệu Nguyệt thật sự chém Sở Du ở nơi này thì nàng ấy thật sự không biết phải làm thế nào nữa.

Nhưng Triệu Nguyệt lẳng lặng nhìn Sở Du một lát rồi cười nói: “Đại phu nhân nói đùa rồi, chỉ là việc nhỏ, trẫm làm sao bởi vì vậy mà chém Đại phu nhân chứ? Hôm qua Đại phu nhân còn nói là bị bệnh, hôm nay đến xem, thân thể của Đại phu nhân hình như là vô cùng khỏe mạnh?”
“Đã tốt rồi.”

“Đã tốt rồi, ngày mai là lập đông*, trẫm tổ chức cung yến trong cung, chắc là Đại phu nhân có thể đi nhỉ?”

*Lập đông là tiết bắt đầu mùa đông vào khoảng tháng mười âm lịch.

“Bệ hạ yên tâm,” Máu của thị vệ lan tràn đến dưới chân Sở Du: “Ngày mai, thϊếp thân nhất định sẽ vào cung.”

Triệu Nguyệt cười khẽ, hắn ta nhìn Sở Du, ôn hòa nói: “Đại phu nhân, tính tình này của ngươi chính là quá mạnh. Có đôi khi, làm nữ nhân thì vẫn ôn hòa hơn một chút mới tốt. Cứng quá thì dễ gãy, còn gãy vô cùng đau. Trẫm rất không thích nhìn chó đứng thẳng rồi đi tới đi lui, nhìn thấy rồi, trẫm sẽ cho người dùng búa nện từng cái một để đập nát sống lưng của con chó đó, để nó ngay cả bò cũng không bò được. Đại phu nhân,” Triệu Nguyệt ngồi xổm người xuống, nhẹ tay đặt trên lưng Sở Du, chỗ rơi của ngón tay hắn ta chính là xương sống lưng của Sở Du.
Tay của hắn ta khẽ đụng vào phía trên đó, giọng nói dịu dàng: “Ngươi hiểu không?”

Vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng ngựa hí, giọng nói của Cố Sở Sinh bỗng nhiên vang lên: “Bệ hạ!”

Triệu Nguyệt nghe thấy tiếng của Cố Sở Sinh thì ngẩng đầu lên, thu tay lại rồi đứng lên, cười nói: “Cố ái khanh?”

Cố Sở Sinh tung người xuống ngựa rồi vội vàng bái kiến, Triệu Nguyệt đỡ hắn ta: “Trẫm về trước, Cố ái khanh và Đại phu nhân trò chuyện cho tốt.”

Nói xong, Triệu Nguyệt vẫy tay: “Trẫm đi đây.”

Cố Sở Sinh đưa tiễn Triệu Nguyệt rồi đi đến trước mặt Sở Du.

Sở Du còn quỳ trên mặt đất, máu lan tràn ở dưới người nàng, Cố Sở Sinh đứng đó một lúc lâu, hắn ta cúi người, nắm chặt tay nàng, khàn giọng lên tiếng: “Đứng lên đi, ta tới rồi, nàng đừng sợ.”

Sở Du không lên tiếng, nàng giương mắt, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, mang theo sự dò xét, Cố Sở Sinh cầm tay nàng, trên tay của nàng đều dính máu.

Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng, trào phúng lên tiếng: “Hài lòng rồi?”

“Ta nghe không hiểu lời của nàng.” Cố Sở Sinh bình tĩnh lên tiếng. Sở Du đứng dậy: “Vừa đấm vừa xoa, cho rằng ta sẽ mang ơn ngươi?”

Cố Sở Sinh chợt phản ứng lại: “Nàng cho rằng là ta để hắn tới?!”

“Không phải sao?” Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, lồng ngực Cố Sở Sinh phập phồng một cách kịch liệt: “A Du, ta sẽ không để cho người ta bắt nạt làm nhục nàng như vậy.”

Sở Du khẽ xì ra tiếng, không để ý đến hắn ta, nàng đứng dậy rồi quay đầu rời đi. Cố Sở Sinh đuổi theo, lo lắng nói: “A Du, ta không có, ta thật sự…”

“Cố Sở Sinh,” Sở Du dừng bước chân lại, nàng quay đầu nhìn hắn ta: “Cung yến ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cố Sở Sinh ngẩn người, sau đó hắn ta khẳng định nói: “Sẽ không xảy ra cái gì cả.”

“Ồ?” Sở Du cười khẽ: “Thật sao?”

Cố Sở Sinh nhìn ra được sự mỉa mai bên trong nụ cười đó, hắn ta chậm rãi nắm chặt tay lại.

“Sở Du,” Hắn ta nghiêm túc mở miệng: “Nàng đừng nhìn ta như vậy.”

“Ta nhìn ngươi thế nào?” Sở Du cười lên: “Người để Vệ Uẩn đánh Vương gia có phải là ngươi không, người để Triệu Nguyệt vây Vệ phủ lại có phải là ngươi không, người mật báo tin tức cho Triệu Nguyệt có phải là ngươi không?”

“Là ta,” Cố Sở Sinh bình tĩnh mở miệng: “Nhưng ta làm nhiều như vậy đã từng tổn thương nàng sao? Sở Du,” Hắn ta có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại: “Ta chỉ muốn cưới được nàng, không phải muốn hủy hoại nàng.”

“Chuyện này và việc hủy hoại ta thì có khác nhau chỗ nào!”
Sở Du bỗng nhiên lên giọng: “Lấy đi tất cả những gì ta thích, phá hủy đi tất cả những gì ta trân trọng, từng tấc từng đất đập nát xương sống ta nằm nhoài trước mặt ngươi, chuyện này và việc hủy hoại ta thì khác nhau chỗ nào?!”

“Ta không có!”

Cố Sở Sinh bộc phát ra tiếng, Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, Cố Sở Sinh cảm thấy có vô số sự chua xót xông tới, hắn ta nhắm mắt lại, khàn giọng lên tiếng: “Ngày mai sẽ không xảy ra chuyện gì cả, ta lấy mạng ta ra để thề. A Du,” Hắn ta chậm rãi mở mắt: “Tin ta một lần.”

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn ta, sau một hồi, nàng cười khẽ mở miệng: “Được.”

Nói xong, nàng xoay người đi vào trong phủ, Tưởng Thuần vội vàng tiến lên đỡ nàng, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, ngày mai muội…”

“Không sao.” Trong mắt Sở Du mang theo ý lạnh: “Ta đã chọc giận Cố Sở Sinh, ngày mai Cố Sở Sinh sẽ không để cho Triệu Nguyệt động thủ.”
Trong mắt Tưởng Thuần nén lệ nóng: “Khi nào Tiểu Thất mới trở về đây…”

Sở Du hơi ngẩn ra, nàng được Tưởng Thuần đỡ, tay khẽ run lên.

Đột nhiên nàng phát hiện ra, nàng vô cùng nhớ Vệ Uẩn.

Ỷ vào một người thành thói quen thì sẽ bỗng nhiên giật mình bởi sự bất lực của mình.

Mà bên kia, Thẩm Vô Song đi theo sau Vệ Uẩn, lo lắng nói: “Tiểu Hầu gia, ngươi chậm một chút, sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng không có gì.”

Vệ Uẩn không nghe hắn ta, ngẩng đầu nhìn mặt trời, hung hăng đánh roi ngựa, lên tiếng nói: “Nhanh một chút!”

Ở Hoa Kinh gió giục mây vần, ở ngoài ngàn dặm, Sở phủ tại Lạc Châu, Sở Lâm Dương cầm thư trong tay, nhìn Vệ Hạ trước mặt, bình tĩnh nói: “Hầu gia nhà ngươi đã quyết định chủ ý rồi?”

“Quyết định rồi.”

Vệ Hạ cung kính nói: “Bất kể Sở Thế tử có ý gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của Hầu gia. Bây giờ đến hỏi một tiếng cũng chỉ là muốn xem thái độ của Thế tử* mà thôi.”
*Ở đây tác giả để là Hầu gia, nhưng editor đổi lại thành Thế tử để phù hợp với câu chuyện.

“Vậy muội tử của ta thì sao?”

Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Hạ: “Các ngươi phản rồi thì chẳng lẽ muốn muội tử của ta cũng làm loạn thần tặc tử hay sao? Vệ Uẩn hắn muốn phản cũng được, đưa muội tử của ta về!”

Nghe thấy lời này, Vệ Hạ ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ nói: “Đại phu nhân… có thể còn phải ở Hầu phủ… tiếp tục làm Đại phu nhân?”

“Hoang đường!” Sở Lâm Dương gầm thét lên tiếng: “Muội tử của ta đối với nhà các ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn nàng trông coi bài vị cả đời?!”

“Không phải bài vị, không phải bài vị,” Vệ Hạ nhanh chóng xua tay: “Là thật sự làm Đại phu nhân, Đại phu nhân mới.”
Lời này khiến Sở Lâm Dương có chút mờ mịt: “Cái gì gọi là Đại phu nhân mới?”

“Chính là, Thế tử mất rồi,” Vệ Hạ ấp úng nói: “Không phải Tiểu Hầu gia của chúng ta còn thiếu Đại phu nhân sao?”

Sở Lâm Dương nghe hiểu rồi thì nhấc chân đạp tới: “Vệ gia các ngươi xong chưa!”

Vệ Hạ bị Sở Lâm Dương đuổi đánh, liên tục lên tiếng: “Sở Thế tử, ngài bình tĩnh một chút, tiểu Hầu gia nhà chúng ta thật lòng thật dạ…”

Lúc Vệ Hạ bị đánh thì tình huống bên Vệ Thiển lại tốt hơn nhiều.

Dung Thành châu phủ của Hoa Châu, Tống Thế Lan ngồi trên cao, nhìn bức thư Vệ Thiển đưa tới. Một lát sau, hắn ta ngẩng đầu, chậm rãi cười: “Lòng của tiểu Hầu gia thật sự là không nhỏ đó.”

Vệ Thiển có chút thấp thỏm, đối mặt với loại người khẩu Phật tâm xà như Tống Thế Lan, hắn luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Hắn lúng túng nói: “Hầu gia cũng không phải là nhất định muốn để Tống Thế tử hưởng ứng, chỉ là hy vọng Tống Thế tử giữ vững thế trung lập…”

“Trung lập?”

Tống Thế Lan cười: “Năm đó Hầu gia đã giúp bản Thế tử, bản Thế tử lại há là người không báo ân? Hầu gia có tài kinh thế, Thế Lan nguyện ý đi theo.”

Nghe thấy lời này, Vệ Thiển hơi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Tống Thế Lan sẽ có thái độ này. Chỉ là sau đó, lời nói của Tống Thế Lan xoay chuyển: “Có điều liên minh với Hầu gia, nói mà không có bằng chứng, vẫn là cần thiết viết bằng chứng đúng không?”

“Bằng… bằng chứng gì?”

“Từ xưa hai nước hai nhà liên minh đều lấy quan hệ thông gia làm chứng, đáng tiếc dưới gối Hầu gia không có nữ nhi, có điều tại hạ thấy Nhị phu nhân Tưởng thị của Vệ gia có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, tại hạ nguyện ý lấy vị trí Đại phu nhân để cưới Nhị phu nhân, không biết ý của tiểu Hầu gia như thế nào?”
“Cái gì?!”

Vệ Thiển bỗng nhiên ngẩng đầu, Tống Thế Lan khẽ cười: “Lời này, làm phiền tiểu tướng quân cũng nói một lần với Nhị phu nhân?”

“Nói… nói cái gì…”

Vệ Thiển ngơ ngác, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Tống Thế Lan thả thư trong tay ra, ôn hòa nói: “Nói cho Nhị phu nhân biết, nàng nguyện gả cho ta, ta nguyện vì Vệ gia mà lên núi đao xuống biển lửa. Nàng không gả cho ta…”

“Không gả thì sao?”

Tống Thế Lan suy nghĩ một chút, sau đó cười ra tiếng: “Ta là nam nhân tốt như vậy, rất đáng tiếc đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play