CHƯƠNG 24:
Nhiệm vụ mà thầy Mai giao cho cô thật sự là vừa vinh quang vừa khó khăn. Sau khi từ văn phòng của giáo viên trở lại lớp học, khuôn mặt của cô biểu hiện sự nặng nề khiến nhiều người quan tâm.
Trần Lan Thanh lập tức xúm lại và hỏi: "Bo Bo phát hiện à?"
Chu Trừng cũng đang nhìn cô.
Nguyễn Khê bi tráng mở chai nước và uống một ngụm, lắc đầu trong ánh mắt lo lắng của họ: "Không phải."
"Sợ chết đi được." Trần Lan Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tại sao trông cậu lại giống như sắp bị tra tấn vậy? Khiến mình tưởng rằng Bo Bo đã phát hiện ra, còn chuẩn bị mời phụ huynh."
Nguyễn Khê ghé người xuống bàn học, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa nói: "Quả thực là sắp bị tra tấn rồi."
Nếu cô đã sẽ có tình cảnh như thế này cô sẽ không mắng Giang Dịch Hàn như vậy.
Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng thoải mái lúc đầu, sau này xảy ra chuyện mới hối hận. Nếu bây giờ kết bạn lại một lần nữa với anh hiển nhiên là không phù hợp với phong cách của cô.
Mối quan hệ giữa Chu Trừng và Nguyễn Khê đã là bí mật công khai, nhưng trong trường học hay lớp học vẫn phải giữ khoảng cách, bởi vì Bo Bo thường kiểm tra bất ngờ. Chu Trừng lợi dụng thời gian hỏi bài tập Nguyễn Khê rồi nhỏ giọng nói: "Bo Bo tìm cậu làm gì thế?"
Trong lòng Nguyễn Khê không muốn nói với Chu Trừng về chuyện Giang Dịch Hàn.
Không phải vì lí do gì khác, cô và Giang Dịch Hàn không phải là anh em họ, mà đó chỉ là cái cớ mà cô lấy lúc đó thôi, sau này cô và Chu Trừng nhất định sẽ đi đến bước cuối cùng, đến lúc đó anh ấy cũng sẽ phát hiện Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô. Lúc đó, khi nhớ lại mọi chuyện ngày hôm nay, liệu anh có gieo vào lòng mình những hạt giống hoài nghi?
Bây giờ cô rất muốn nói với Chu Trừng rằng thực ra Giang Dịch Hàn không phải là anh họ của cô, nhưng mấu chốt là đây không phải thời cơ tốt nhất.
Dù sao thì mẹ cô cũng đã nhận tiền của Vương Mỹ Chi, Giang Dịch Hàn cũng sẽ ăn trưa và ăn tối ở nhà của cô cho đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.
Giang Dịch Hàn vẫn ở cạnh nhà cô và sẽ ở đến khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp.
Dù sao thì suy bụng ta ra bụng người, nếu bên cạnh Chu Trừng cũng có một bạn học nữ như vậy, cô nhất định sẽ khó chịu và cảm thấy rất chán ghét.
Vì thế, cô sẽ không có mâu thuẫn gì với Chu Trừng, nhưng bây giờ rũ bỏ mối quan hệ với Giang Dịch Hàn, đối với cô điều đó chỉ có chỗ xấu không có chỗ tốt.
Nguyễn Khê liếc nhìn Chu Trừng một cái, quyết định đợi đến khi thi tốt nghiệp xong cô mới thú nhận mọi chuyện, đến lúc đó Giang Dịch Hàn cũng phủi mông đi rồi, có lẽ cả đời này cô và anh sẽ không gặp nhau nữa, cho dù là trong lòng Chu Trừng còn có ngăn cách thì cô cũng có niềm tin loại trừ nó.
"Còn chuyện gì nữa." Nguyễn Khê duyên dáng nở nụ cười: "Chẳng phải gọi mình lên để làm tư tưởng giáo dục à, điểm thi tháng lần này của mình thấp hơn những lần trước hai điểm, Bo Bo nói, hai điểm cũng khác biệt rồi, một điểm cũng có thể đánh bại không ít người."
Chu Trừng đau lòng cho cô: "Bo Bo phát rồ quá rồi."
Độ khó của mỗi bài thi là khác nhau, làm sao có thể đảm bảo mỗi lần thi tổng điểm sẽ cao hơn lần trước. Nghĩ đến bộ dạng hoảng sợ và sợ hãi của Nguyễn Khê khi đi và vẻ mệt mỏi, bất lực khi trở lại, Chu Trừng nhịn không được, trong lòng thầm mắng Bo Bo mấy câu, phát rồi, cuồng điểm số! cuồng thi cử!
Nguyễn Khê không hề cảm thấy chột dạ: "Cậu nói đúng rồi."
Cô vẫn đang lo lắng về nhiệm vụ này.
Chu Trừng lấy ba viên sôcôla từ trong túi áo len ra đưa cho cô.
"Hãy ăn vài viên kẹo ngọt đi, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Mặc dù biết Nguyễn Khê không thích ăn đồ ngọt, nhưng khi anh ấy nhìn thấy sô cô la trên bàn trà thì anh ấy không nhận được cầm mấy viên.
Nguyễn Khê cầm lấy, cô không thích sô cô la lắm, cô nhân tiện nói: "Mình có thể cho người khác một viên không?"
Chu Trừng cười: "Đương nhiên là được."
Nguyễn Khê đợi Chu Trừng trở lại chỗ ngồi của mình mới đưa một viên sô cô la cho Trần Lan Thanh, Trần Lan Thanh cẩn thận xem xét nhãn hiện sau đó ồ lên một tiếng: "Trùng hợp là nhãn hiệu này mình biết này, một viên sô cô la như này hình như là mất mười mấy tệ."
"Ồ." Đương nhiên Nguyễn Khê cũng biết nhãn hiệu này, phản ứng của cô rất bình thản..
Trần Lan Thanh thấp giọng dò hỏi: "Nhà của Chu Trừng... rất rất giàu có à?"
Trước đây Trần Lan Thanh cũng chỉ nghe nói qua, nhưng bây giờ còn chưa mở viên sô cô la này ra, cô đã cảm giác việc này là thực tế.
Thành phố chỉ là thành phố hạng hai, không nổi tiếng trong nước, kinh tế địa phương cũng ở mức trung bình, gia cảnh của các học sinh cũng không chênh lệch lắm.
Trong số học sinh, phần lớn tặng sôcôla đều tặng của nhãn hiệu Đức Phù, Ferrero cũng có nhưng không nhiều, nhiều học sinh thậm chí còn chưa nghe đến nhãn hiệu sôcôla của Chu Trừng, thậm chí trong siêu thị ở đây cũng không bán loại này..
Nguyễn Khê rũ mí mắt xuống: "Chuyện này... Mình cũng không biết."
Trần Lan Thanh chống tay lên má: "Nhưng nói thật, mình không cảm thấy Chu Trừng là con nhà giàu có mà là anh họ của cậu—" Cô ấy dừng lại một lúc: "Cậu ấy trông giống con nhà giàu hơn."
Đây là sự thật, dù sao thì Giang Dịch Hàn cũng từng là con trai duy nhất của nhà họ Giang ở Bắc Kinh, được nâng niu mà nuôi dưỡng, hào quang của anh rất nhiều, dù là mặc đồng phục bình thường nhưng ở trong đám người luôn luôn nổi bật.
"À, vậy à?" Nguyễn Khê tỏ ra không mấy hứng thú với chủ đề này.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ mình đã hiểu tại sao cậu lại thích Chu Trừng rồi. Cậu ta thực sự tốt với cậu."
Lúc này Nguyễn Khê mới tỏ ra hứng thú, trong mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng: "Đúng vậy, cậu ấy siêu tốt."
Trong trường có không ít người biết nhà Chu Trừng có nhiều tiền, nhưng không phải ai cũng rõ nhà cậu ấy giàu đến mức nào. Trong lòng của nhóm học sinh cấp ba này, có tiền... chắc là chỉ giàu hơn gia đình mình một chút, họ không có khái niệm về "hào môn" và "mấy trăm triệu", huống chi Chu Trừng luôn giản dị, cho nên dù là Trần Lan Thanh không biết tại sao Nguyễn Khê lại thích Tru Trừng nhưng cũng không liên tưởng tới việc xem trọng tiền của nhà Chu Trừng.
Vào buổi trưa, khi đi xe buýt trở về nhà, mẹ Nguyễn đã chuẩn bị đồ ăn xong và đã đi đến công ty.
Nguyễn Khê vừa vào phòng tắm để rửa tay thì nghe thấy tiếng gõ cửa, dùng ngón chân nghĩ cũng biết rằng đó là Giang Dịch Hàn.
Khi đi mở cửa, cô đi qua tấm gương soi chạm đất trong phòng khách, thuận tiện nhìn thoáng qua, lộ ra một nụ cười dịu dàng không chê vào đâu được.
Nào biết được khi mở cửa, biểu cảm của Giang Dịch Hàn vẫn không khác gì người ta nợ anh trăm vạn không trả, anh không thèm nhìn đến Nguyễn Khê, cứ thế gạt cô ra rồi bước vào nhà.
Trên bàn cơm là món ăn mẹ Nguyễn đã làm xong, ba món ăn một món canh.
Bò xào ớt xanh, cá hấp, nấm hương xào rau cải và canh trứng nấm, có chay có mặn, dinh dưỡng phù hợp.
Giang Dịch Hàn quen đường quen nẻo đi vào bếp xới một bát cơm to, anh không nói chuyện với Nguyễn Khê, cứ thế ngồi xuống ăn.
Tốt lắm, xem ra anh đang đơn phương chiến tranh lạnh với mình thì phải. Nguyễn Khê múc cho mình một chén canh trước, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bài kiểm tra tháng này của cậu thành tích như thế nào?"
Giang Dịch Hàn không ngờ da mặt của Nguyễn Khê lại dày như vậy.
Buổi sáng hôm trước ai đã gửi tin nhắn WeChat cho anh? Rồi ai đơn phương hủy kết bạn với anh?
Bây giờ cô lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, còn không biết xấu hổ hỏi anh thi thế nào.
Người này không chỉ yêu hư vinh mà còn rất giỏi diễn trò, cực kỳ đạo đức giả! Quả thực là kiểu mà Giang Dịch Hàn ghét nhất.
Anh không muốn để ý đến cô, nhưng nghĩ đến việc sáng nay cô mắng anh rồi hủy kết bạn với anh, khiến anh không có cơ hội mắng lại, Giang Dịch Hàn lạnh lùng nói: "Liên quan gì đến cậu?"
Đương nhiên điều anh muốn nói là "liên quan rắm gì đến cậu" nhưng anh cho rằng đối với loại người không có phẩm chất như Nguyễn Khê thì anh càng phải có tố chất, càng lịch sự và bình tĩnh hơn, như vậy càng thể hiện rõ sự ngang ngược không nói đạo lý của Nguyễn Khê
Nghe câu nói âm dương quái khí của Giang Dịch Hàn khiến Nguyễn Khê suýt thì nghẹn họng, nhưng cô không phải là một người bình thường, cô đã sớm dự đoán được sẽ có trường hợp như vậy nên cô mỉm cười càng ngọt ngào hơn: "Anh họ, em cũng quan tâm đến anh mà."
Đương nhiên là cô có thể nói tùy tiện bịa chuyện để nói với Bo Bo và Mai Mai, hoặc nói rằng anh không gian lận, hoặc anh gian lận nhưng đã biết hối cải. Nhưng vấn đề là mạch não của Mai Mai không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được. đến lúc đó nếu có điều gì không thể kiểm soát xảy ra, không phải cô sẽ liên quan đến nó à? Dù sao, cô chỉ là người qua đường. Nếu Giang Dịch Hàn nguyện ý nói thì đó là điều tốt nhất, nếu anh không muốn nói, thì cũng coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ mà Mai Mai và Bo Bo giao cho.
Nguyễn Khê vẫn hơi hiểu Giang Dịch Hàn một chút, cô cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt như sắp nôn của anh nói: "Nếu ở hạng cuối cũng không sao, lần sau cố gắng là được, anh họ đừng nản, tiếp tục cố gắng là được."
\
Quả nhiên Giang Dịch Hàn bị kích thích, anh trừng mắt nhìn cô nói: "Ai nói với cậu là tôi xếp hạng bét? Cô hãy nghe cho kỹ, tôi đứng vị trí thứ hai mươi lăm trong lớp, mà tôi chỉ mới tùy tiện ôn tập mấy ngày, đúng rồi, tôi tùy tiện cũng có thể đứng thứ hai mươi lăm trong lớp, nếu tôi nghiêm túc ... "
Vốn dĩ anh muốn khoác lác rằng "Vượt qua cậu chẳng là vấn đề gì", nhưng khi lời nói đến miệng, anh lại cảm thấy mình quá khoe khoang và giả vờ.
Nguyễn Khê giả bộ ngạc nhiên: "Thứ hai mươi lăm, siêu như vậy sao?"
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn biểu tình trong mắt cô và nghe cô nói như vậy, trong lòng anh vẫn là có hơi sảng khoái.
Nào biết rằng câu nói tiếp theo của Nguyễn Khê khiến anh lập tức tức giận.
"Là thực lực của cậu sao?"
Bỗng nhiên Giang Dịch Hàn đặt đũa xuống phát ra một tiếng vang thật lớn: "Ý của cậu là gì? Ồ, tôi chỉ xứng đáng đứng hạng cuối à? Tôi nói cho cậu biết, thứ tôi khinh thường nhất chính là gian lận, kể cả thi đại học có đáp án chính xác để trước mặt tôi tôi cũng tuyệt đối không thèm liếc nhìn một cái!"
Nguyễn Khê biết rằng anh không nói dối, anh thực sự khinh thường gian lận, như vậy cô đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh không gian lận.
Thấy Giang Dịch Hàn vẫn còn đang rất tức giận, Nguyễn Khê gắp trứng cá từ trong đĩa vào bát của anh, chớp chớp mắt, vô tội nói: "Anh họ, anh hiểu lầm em rồi, em không nghi ngờ anh gian lận, em cũng biết là anh khinh người làm loại chuyện này. Vừa rồi em chỉ muốn hỏi là, thực lực của anh chỉ đứng thứ hai lăm sao? Em nghĩ nếu như anh cố gắng hơn thì đứng tốp mười trong lớp mới là thực lực của anh. Anh hiểu lầm em rồi."
Lồng ngực anh vẫn đang kịch liệt phập phồng, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại, anh liếc cô một cái, sau đó nhìn trứng cá trong bát: "Cậu thật sự nghĩ như vậy?"
Nguyễn Khê gật đầu: "Đúng vậy!"