CHƯƠNG 2:

Nhà của Nguyễn Khê ở khu phố cổ, có mấy chỗ đang bị phá dỡ. Có tin đồn rằng, tiểu khu của cô cũng có thể nằm trong diện bị phá bỏ trong mấy năm tới, dự kiến xây dựng một trung tâm mua sắm lớn ở đây. 

Đây là một thành phố hạng hai, bốn mùa rõ rệt, mùa thu là mùa thoải mái nhất trong năm, Nguyễn Khê vừa lên xe buýt đã có người nhường chỗ cho cô. Những sự quan tâm nhỏ này cô sẽ không cự tuyệt, cô gật đầu, mỉm cười với cậu nhóc đang đỏ mặt ở phía đối diện, vừa cảm ơn vừa ngồi xuống, lấy tai nghe từ trong cặp ra cắm vào điện thoại di động để nghe mấy từ tiếng Anh. Cửa sổ xe mở, một cơn gió thoảng qua thổi bay mái tóc dài của cô.

Nguyễn Khê là nữ thần trong lòng của nhiều chàng trai. Mặc dù cô luôn nở nụ cười trên môi, nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác khó gần. Đây có lẽ là chỉ có thể nhìn từ xa nhưng không thể chạm vào trong truyền thuyết. Ít ra còn có một số chàng trai thậm chí không có can đảm để viết thư tình và gửi thư.

Thành tích tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác, kính già yêu trẻ, cộng thêm gương mặt xinh đẹp. Không có gì ngạc nhiên khi cô trở thành hoa khôi với số lượt bình chọn cao.

Trường Nhất Trung là một ngôi trường có bề dày lịch sử, cũng nằm trong khu phố cổ, rất gần nhà của Nguyễn Khê, cách khoảng ba bốn trạm, cô xuống xe, trước khi xuống xe còn nhường chỗ cho một người phụ nữ đang mang thai vừa lên xe buýt.

Vừa xuống xe, bên cạnh bến xe có một người bán hàng rong, xe chở đầy đồ ăn vặt, có bánh mì kẹp thịt trứng, vỉ đồ nướng và xiên cay, có không ít học sinh đứng ở trước quầy hàng.

"Nguyễn Khê! Ở chỗ này nè!"

Một người bạn đang gọi cô, là bạn học cũ thời trung học cơ sở của cô.

Nguyễn Khê đi tới: "Chào cậu, Phương Đồng, thật là trùng hợp."

"Cậu có muốn ăn bánh mì kẹp thịt trứng không, mình sẽ mời cậu." Trước đây Phương Đồng là bạn cùng bàn của cô. Mối quan hệ của hai người luôn rất tốt, đều thi vào trường cấp ba Nhất Trung. Chẳng qua là lúc sau Phương Đồng chọn khối văn còn Nguyễn Khê vẫn ở lại khối tự nhiên, hai người tách nhau từ đó.

Cả hai chưa bao giờ cắt đứt liên lạc, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, cùng uống cà phê và ăn tối.

Món bánh mì kẹp thịt trứng có vị rất ngon, Nguyễn Khê biết điều này, nhưng hai đời cộng lại cô mới ăn được hai lần.

"Không được, mình phải về nhà ăn cơm ngay, bây giờ ăn xong chút nữa ăn sẽ không ngon, mẹ sẽ mắng mình."

Nguyễn Khê ít khi đi ăn ở ngoài, cô là học sinh ngoại trú, thỉnh thoảng sẽ ở lại trường học tiết tự học và buổi tối, cho dù ăn cơm ở căng tin cô cũng luôn chọn thức ăn ít dầu và muối nhất có thể.  

Dường như cô không có yêu cầu cao đối với đồ ăn, cũng ít thèm ăn. Cùng với sự cố gắng kiểm soát cân nặng của mình, cô cao 1m65 và cân nặng của cô chỉ khoảng bốn bảy phẩy lăm ki lô gam.

"Cậu thật gầy." Phương Đồng cay đắng cắn một miếng bánh mì kẹp thịt: "Bây giờ cân nặng của mình đã hơn sáu mươi cân rồi. Đúng là không cho người ta một con đường sống mà." 

"Thực ra nặng hay nhẹ không quan trọng lắm. Mà quan trọng là vóc dáng cơ thể." Nguyễn Khê không quá hài lòng với dáng người của mình,vẫn cảm thấy hơi gầy một chút. Chẳng qua cô đang tập trung vào việc học và trêu chọc Chu Trừng, tạm thời không có thời gian để điều chỉnh vóc dáng của mình.

Cô đã suy nghĩ hết rồi, sau khi thi vào đại học thì sẽ bắt đầu tăng cơ, vóc dáng ưa nhìn mới là điều quan trọng nhất, còn cân nặng thì... cũng chỉ là là mây bay.

Có một số người dù chiều cao giống nhau nhưng cân nặng nặng sáu mươi ki lô gam còn trông khỏe mạnh và đẹp hơn người nặng năm mươi ki lô gam. 

Phương Đồng ăn mấy miếng thì hết bánh mì kẹp trứng thịt, nhìn Nguyễn Khê: "Mình vừa mới xem diễn đàn, có người chụp hình cậu đang đi với Chu Trừng."

Nguyễn Khê kiềm chế tò mò muốn lên diễn đàn hóng chuyện, cười nhạt nói: "Mình có mấy đề muốn hỏi cậu ấy."

"Mình biết ngay là cậu không thích Chu Trừng mà." Gia đình Phương Đồng sống trong khu phố cổ, bên cạnh nhà Nguyễn Khê. Hai người họ chung đường về, khoác tay nhau cùng đi: "Thành tích của Chu Trừng cũng đâu quá tốt, hình như chỉ có môn vật lý tốt hơn một chút? Cậu ta cũng không đẹp trai. Nói chung, dường như không có gì thu hút cậu. Mình vẫn cho rằng hot boy là người có khả năng trở thành bạn trai cậu nhất, nghe nói cậu ấy sẽ thi vào cùng một trường đại học với cậu." 

Nguyễn Khê không phủ nhận, cười một tiếng.

Học sinh cấp ba rất đơn thuần, chỉ quan tâm đến thành tích hoặc gương mặt. Đó là lý do tại sao người ta nói rằng tình cảm ở giai đoạn này là thuần khiết nhất, không cần xét đến thực tế hay vật chất.

Cô thì khác, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy điểm sáng chói trên người Chu Trừng giữa bao nhiêu người.

Mặc dù Nguyễn Khê không bác bỏ nhận xét của Phương Đồng, nhưng vẫn uyển chuyển nói: "Thực ra Chu Trừng rất tốt."

"Vậy nếu cậu ta đuổi theo cậu, cậu có đồng ý không?" Phương Đồng cố ý trêu chọc.

Nguyễn Khê không nói gì, trong lòng thì gật đầu lia lịa——

Tại sao không đồng ý!

Cô chỉ chờ đến ngày đó, kết quả đó!  

Nhưng khi nói đến chủ đề này, Nguyễn Khê cảm thấy thất bại một chút. Không phải là cô khoe khoang, cô thực sự cảm thấy rằng Chu Trừng không chán ghét cô.

Từ năm lớp mười một cấp ba, cô cố ý hay vô ý duy trì một mối quan hệ không xa lạ cũng không thân thiết với Chu Trừng, tốt hơn bạn học bình thường một chút, lại kém bạn bè một chút. Nguyên nhân chính là cô không biết làm thế nào để cân bằng mối quan hệ, theo cô hiểu thì thực ra Chu Trừng rất cứng đầu, nếu như coi anh ấy là bạn, chẳng phải anh ấy sẽ luôn coi cô là bạn sao?

Đã lâu như vậy rồi mà Chu Trừng vẫn chưa ngỏ ý rằng anh ấy thích cô.

Chỉ trong vài lần tiếp xúc, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Chu Trừng đang đặt trên người cô và sự căng thẳng của anh.  

Nếu nói rằng anh ấy không có ý gì với cô, có chết Nguyễn Khê cũng không tin.

Cô sẽ không chủ động theo đuổi Chu Trừng, điều này không phù hợp với hình tượng của cô, cô tin tưởng sâu sắc rằng dù là con trai hay đàn ông, bên trong đều rất tiện, thường không trân trọng những người con gái chủ động theo đuổi. Ngược lại đối xử với họ như gần như xa, cũng không để ý, ngược lại sẽ khiến họ si mê. Cô muốn Chu Trừng động tâm.  

Haizz.

Nguyễn Khê có mâu thuẫn một chút, cô cảm thấy rằng bây giờ là thời điểm tốt nhất và cũng cảm thấy đây là thời điểm tồi tệ nhất.

Cấp ba lớp mười hai ngay cả một phú nhị đại giàu có như Chu Trừng cũng muốn chăm chỉ học hành, nếu bị phát hiện ra dấu hiệu yêu sớm, nhất định sẽ bị phụ huynh và cô giáo gọi đến nói chuyện.

Nếu gặp Chu Trừng khi anh ấy đang học đại học hoặc đi làm, e rằng anh đã bị một đống mỹ nữ vây quanh, đâu đến phiên cô trở thành ánh trăng sáng hoặc tình đầu của anh ta?  

Thấy Nguyễn Khê im lặng, Phương Đồng nghĩ rằng cô đang lo lắng về "scandal" với Chu Trừng, nhân tiện nói: "Anh trai mình là một hacker, nếu cậu không thích bài đăng này, mình sẽ bảo anh ấy xóa nó, được không?"

"Không cần." Nguyễn Khê lắc đầu, nghĩ kỹ lại thì bài đăng này xuất hiện rất đúng lúc, trước đó cô và rất nhiều người đã từng bị tung "scandal", nhưng nam chính trong mắt cô thì chưa bao giờ xuất hiện trên diễn đàn.  

Nếu Chu Trừng nhìn thấy bài này sẽ có biểu hiện gì?

"Mình và Chu Trừng chỉ có quan hệ bạn học bình thường. Nếu bài đăng này bị hack, sẽ khiến người ta cảm giác mình đang giấu đầu lòi đuôi."

Phương Đồng nhún vai: "Vậy thì thôi, đúng là Chu Trừng được lợi quá, nếu không có cậu thì sao cậu ta có thể xuất hiện trên diễn đàn của trường chứ? Ai mà chú ý đến cậu ta."

Nguyễn Khê cong cong khóe môi.

A, thật sự là một người đáng yêu và đơn thuần.

Nhưng chuyện này không liên quan đến chuyện khiêm tốn của Chu Trừng.

Mặc dù một số bạn học đều biết gia đình Chu Trừng giàu có, nhưng mấy người này vừa đáng yêu lại chính trực, họ chỉ nghĩ, tiền của người ta có liên quan gì đến bọn họ đâu, không hề có ý định ôm đùi.

Trong số những người bạn học chất phác, giản dị và đáng yêu này, Nguyễn Khê tự cảm thấy mình là nước bùn.

Xem ra cả hai đời cô đều được chú định là sẽ không thể trở thành người chất phác, giản dị và đáng yêu như vậy

Thế giới chứa đựng nhiều thứ, sẽ có một số người giống như cô, điều này vô hại không ảnh hưởng đến ai cả.

Nguyễn Khê tới trước cửa tiểu khu, sau khi tạm biệt Phương Đồng, cô đi bộ đến tòa nhà ký túc xá. Đây là một tiểu khu nhỏ, là ngôi nhà mà ông nội Nguyễn đã tặng khi ông vẫn cònở đây. Các thành viên trong gia đình đều sống trong cùng một nhà, mọi người đều thân thiết với nhau. Cuối cùng, khi cô đi đến tòa nhà thứ năm, đôi tay của cô đã đầy ắp túi táo và quýt, đều là của các dì trong tiểu khu cho cô.

Nhà cô ở tầng bốn, mỗi tầng có hai nhà.  

Khi Nguyễn Khê đang cầm chìa khóa, cô phát hiện nhà hàng xóm đang phát ra tiếng phanh phanh, giống như đang kéo đồ đạc nặng, cô do dự một lúc, mở cửa, vô ý thức nhìn thoáng qua hướng đó, nhà dì Mỹ Chi có một đôi giày con trai màu trắng nằm trên nệm.

"Tiểu Khê về rồi đấy à?" Mẹ Nguyễn đeo tạp dề bưng bát đĩa từ trong bếp đi ra.

Nguyễn Khê đóng cửa lại, thay dép lê, vào phòng ăn rót một cốc nước, vừa uống vừa hỏi: "Nhà dì Mỹ Chi có chuyện gì mà náo nhiệt thế?"

Chẳng trách Nguyễn Khê tò mò như vậy.

Vương Mỹ Chi là một nhân viên tài chính, năm nay hơn bốn mươi tuổi, chưa lập gia đình. Nghe nói cha mẹ bà ấy dùng cái chết để ép bà ấy kết hôn khi bà ấy còn trẻ, nhưng bà ấy vẫn chưa kết hôn và luôn ở một mình, nhưng theo quan điểm của Nguyễn Khê, cuộc sống của Vương Mỹ Chi rất thoải mái. Căn hộ có một căn phòng được bài trí giống như nhà của cô, ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, bà ấy còn có một chiếc ô tô, chắc hẳn trong nhiều năm qua bà ấy đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Vương Mỹ Chi không hay nấu cơm, bà ấy ăn ở căng tin công ty hoặc ăn ở ngoài, thỉnh thoảng bà ấy đi du lịch ở các nơi.

Bà ấy không có bạn trai, ngay cả bạn bè bà ấy cũng hiếm khi đến nhà bà ấy, trong nhà luôn yên lặng, đây là lần đầu tiên có tiếng động lớn như vậy. 

Mẹ Nguyễn đặt đĩa xuống và nói: "Con nhắc mẹ mới nhớ ra, Dì Vương có họ hàng xa tới ở, hình như là người Bắc Kinh, là con trai, trạc tuổi con."

"Thì ra là vậy." Nghe thấy vậy Nguyễn Khê cũng không quan tâm nữa.

"Hôm nay ngân hàng lại họp, ba con tối nay mới về, hai mẹ con ăn cơm trước thôi." Mẹ Nguyễn cười: "Thời tiết sắp thay đổi rồi. Hôm nay mẹ vừa được phát tiền thưởng, tí nữa mẹ đưa con ra ngoài mua ít quần áo đẹp."

Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, mặc dù Nguyễn Khê nghĩ rằng dù có khoác tấm ga trải giường lên người thì trông cô vẫn xinh đẹp, nhưng cô vẫn muốn mua quần áo mới, cô lập tức mỉm cười và nói: "Vâng ạ!"

Mẹ Nguyễn im lặng một lúc rồi nói: "Thẩm mỹ của mẹ không tốt, tí nữa gọi Dì Vương đi cùng cho ý kiến, chiều nay dì ấy hẹn mẹ đi dạo phố, hình như dì ấy muốn mua quần áo cho con trai của họ hàng kia."

Tác giả có điều muốn nói:

Nam chính đã lên sàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play