CHƯƠNG 12:
Căn bản là Giang Dịch Hàn không xem người anh trai mà đã từng ngồi tù của Quản Phong ra cái gì.
Trước khi Giang gia còn chưa xảy ra chuyện ở Bắc Kinh Giang Dịch Hàn là người không sợ trời không sợ đất, phú nhị đại diễu võ dương oai, đương nhiên là anh cũng có nguyên tắc làm người, không hãm hại lừa gạt người khác, không sa vào các tệ nạn xã hội nhưng trừ cái đó ra thì những việc anh làm luôn khiến cho người lớn trong nhà phải đau đầu. Từ khi nhà của anh xảy ra chuyện anh dường như trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực của mình vào những lần đánh nhau nên dù lúc ấy anh không còn là cậu chủ nhà họ Giang nữa nhưng vẫn khiến người khác phải kiêng dè, chỉ vì mỗi lần đánh nhau anh luôn liều mạng.
Hoắc Văn Đạt nghe thấy lời nói "gan to bằng trời" của Giang Dịch Hàn còn chưa kịp phản ứng thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.
Từ khi đến đây Giang Dịch Hàn không còn mất ngủ nữa, ngày nào anh cũng đi ngủ sớm và ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy mẹ Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy anh từ phòng khách đi ra bà vội vàng nói nhỏ: "Con nhẹ nhàng một chút, đừng làm ồn đến Tiểu Khê. Hôm qua cô bé học đến khuya nên hãy để con bé ngủ một giấc thật ngon."
"Vâng." Giang Dịch Hàn cố gắng không gây ra tiếng động, sau khi rửa mặt xong anh ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa sáng tình yêu của mẹ Nguyễn.
Ba bữa ăn một ngày của nhà họ Nguyễn rất thanh đạm.
Bữa sáng đơn giản là cháo trắng, củ cải ngâm và trứng rán.
Trước đây Giang Dịch Hàn ăn ba bữa không đều đặn, khẩu vị rất nặng ba ngày hai bữa là ăn đồ cay, bây giờ bữa ăn lành mạnh hơn nhiều nhưng anh thường cảm thấy miệng hơi nhạt nên thỉnh thoảng anh sẽ chạy ra quầy nhỏ ở bến xe để ăn một bán bún xào,
Mẹ Nguyễn vừa bóc vỏ trứng vừa than thở: "Lúc trước tiêu khu muốn tìm bảo vệ và quét dọn vệ sinh thật ra cũng không mất nhiều tiền, nhiều hộ gia đình như vậy mà một tháng cũng không mất bao nhiêu nhưng mấy ông bà đó keo kiệt cả đời, muốn họ một tháng bỏ ra mấy chục tệ chẳng khác gì muốn mạng của họ cả, bây giờ đèn cảm ứng hỏng rồi chẳng biết đến bao giờ mới sửa được đây."
"Ba của Tiểu Khê cũng không đổi đèn, mấy ngày trước cô chú bận bịu, ngày nghỉ phải nhân tiện tìm người đến sửa, hôm trước tiêu Khê nói lúc lên lầu nó suýt nữa bước hụt". Mẹ Nguyễn càng nói càng tức giận "Sang năm là thi đại học rồi, phải trân trọng từng phút từng giây, nếu mấy đứa nhỏ bị té gãy chân thì không phải là hại mấy đứa à?"
"Thực ra dì cũng định tìm người sửa đèn khi nó vừa bị hỏng nhưng dì cảm thấy như thế không công bằng. Mấy lần trước cũng là nhà dì tìm người sửa hoặc dì cháu tìm người sửa. Những người khác cũng không ở chỗ này lâu như chúng ta, đặc biệt là ở tầng 5. Lần trước nhà dì tìm người sửa nhưng không đến mấy tháng thì đèn lại bị hỏng, lúc đó cô ta còn trách lại nhà dì" Mẹ Nguyễn phàn nàn xong thì cũng thoải mái hơn một chút "Không biết thợ sửa có rảnh hay không, haizz, nếu có bảo vệ thì tốt rồi, trong tiểu khu của đồng nghiệp dì đèn vừa hỏng hôm trước thì hôm sau bảo vệ đã tìm người đến sửa đèn rồi."
Giang Dịch Hàn trầm ngâm gật đầu.
Trước đây anh biết đèn cảm ứng bị hỏng nhưng nó không ảnh hưởng gì đến anh, dù sao thì anh nhắm mắt lên lầu cũng sẽ không bị ngã.
Chưa đến buổi trưa anh đã mượn một chiếc thang và một loạt dụng cụ của gia đình họ Nguyễn.
Nguyễn Khê tỉnh lại đã gần mười một giờ rồi, cô bình tĩnh rửa mặt rồi xỏ dép lê đi vào phòng khách.
Một mùi thơm truyền ra từ trong phòng bếp, cô đi tới hỏi: "Mẹ, mẹ đang làm thịt kho tàu ạ?"
"Ừ." Mẹ Nguyễn quay đầu lại: "Đúng lúc cháo trong nồi chín rồi, trứng ướp muối cũng xong rồi, con nếm thử xem."
"À, Giang Dịch Hàn về rồi ạ?"
Thực ra trong nhà có thêm một người con trai làm cô không thấy thoải mái. Trước đây, ba cô luôn làm thêm giờ ở ngân hàng, hoặc là cô ở nhà một mình hoặc là cô ở nhà cùng với mẹ, cô có thể yên tâm mặc váy ngủ. Hôm nay thì không giống vậy, vừa ngủ dậy cô đã phải mặc Bra, hôm qua tắm xong giặt đồ lót cô cũng dám phơi ngoài ban công phòng khách.
"Chưa về." Mẹ Nguyễn tỏ vẻ hài lòng: "Đứa nhỏ này thật nhiệt tình, thấy mẹ nói đèn cảm ứng bị hỏng rất bất tiện nên nó một mình đi sửa rồi."
Nguyễn Khê trừng to mắt: "Cậu ấy biết sửa ạ?"
"Lúc đầu mẹ cũng lo lắng kết quả là nó đã sửa chữa cả tầng một và tầng hai." Mẹ Nguyễn thở dài: "Giỏi hơn ba con nhiều."
Mẹ Nguyễn thường phàn nàn về chồng trước mặt con gái, cái gì cũng không biết làm, cống nghẹt cũng không sửa được, xách một thùng nước và một bao gạo lên lầu cũng mệt gần chết. Có lẽ là vì vậy nên khi Giang Dịch Hàn là một học sinh cáp ba mà đã biết sửa chữa đèn cảm ứng thì trong lòng mẹ Nguyễn anh vô cùng giỏi giang!
Lúc Nguyễn Khê mở cửa, Giang Dịch Hàn đang ngồi trên thang nghiêm túc sửa chữa đèn cảm biến trên tầng bốn.
Mùa thu không khí mát mẻ, nhưng hôm nay thời tiết nóng nực như thiêu đốt, mặc áo khoác mỏng vẫn cảm thấy oi bức, Giang Dịch Hàn mặc chiếc áo phông đen và quần bò, ánh mắt anh tập trung nghiên cứu mạch một cách bài bản.
Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn anh, cô thầm cảm thấy may mắn là cô không phải nhan cẩu, nếu không cô nhất định sẽ không chống lại được sức hấp dẫn của tiểu nãi cẩu này*.
*Tiểu nãi cẩu chỉ mấy anh trai moe moe đáng yêu
"Đẹp trai không?" Giang Dịch Hàn đã sửa xong đèn cảm ứng, cúi đầu thì thấy Nguyễn Khê đang nhìn mình.
Nguyễn Khê đã tỉnh táo trở lại, cô không hề ngượng ngùng khi nhìn lén người khác bị bắt gặp, ngược lại còn thích thú bình luận về ngoại hình của Giang Dịch Hàn: "Đẹp trai, thực ra tôi nghĩ nếu cậu đeo thêm một cái kính gọng vàng sẽ càng đẹp trai hơn."
Nếu dùng từ nhã nhặn bại hoại* để hình dung về anh thì cũng không đúng, nếu như Giang Dịch Hàn lớn thêm mấy tuổi và đeo loại kính mà cô nói thì trông anh sẽ giống "du côn lịch sự" hơn.
* Nhã nhặn bại hoại (斯文败类): Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối.
"Sau đó thì sao?" Giang Dịch Hàn không vội xuống thang mà tiếp tục hỏi.
"Chẳng có sao chăng gì cả."
"Nghĩa là trong mắt cậu tôi rất hoàn mỹ?"
Nguyễn Khê lắc đầu: "Không. Đối với tôi thì anh họ chỉ đạt sáu mươi điểm thôi."
Ngoại hình của Giang Dịch Hàn đúng là không chê vào đâu được, nếu như anh tiến vào showbiz thì cô tin chắc chỉ cần dựa vào gương mặt và vóc dáng này thì anh không cần phải lo ăn mặc cả đời.
Cả hai đời Nguyễn Khê chưa bao giờ gặp một người đàn ông gần như là hoàn hảo như vậy.
Không chỉ có kinh tế mà dung mạo, vóc dáng cũng đẹp, khí chất và tố chất ưu tú, người như vậy xưa nay rất hiếm, cô không có vận khí tốt để gặp những người như vậy.
"Chỉ có sáu mươi điểm?" Giang Dịch Hàn bất mãn một chút.
Nguyễn Khê nói: "Tôi không thể co một trăm điểm, dù sao thì từ trước đến nay tôi mới gặp được 4 người đàn ông."
Giang Dịch Hàn bướng bỉnh hỏi: "Vậy trong bốn người đó vị trí thứ nhất được bao nhiêu điểm?"
"Bảy mươi lăm điểm." Nguyễn Khê bình tĩnh đáp.
"Cậu bị mù." Giang Dịch Hàn hạ thang xuống, không đổi sắc mặt nhìn cô: "Đi khám khoa mắt đi."
Khi Nguyễn Khê đang chuẩn bị vào cửa, Giang Dịch Hàn lại gọi cô lại: "Không được, cậu nói cho tôi biết cách tính điểm của cậu đi. Tiêu chuẩn của cậu có vấn đề, tôi phải giúp cậu thay đổi một chút."
"Được thôi, vậy tôi sẽ chịu khó nói chuyện với cậu." Dù sao thì nhan sắc của anh hôm nay cũng làm cô vui vẻ, cô cũng sẽ nói thêm với anh vài câu nữa: "Tôi dựa vào giá trị nhan sắc, vóc dáng, IQ, nhân phẩm và tiền cũng là tiêu chuẩn chấm điểm."
"Điểm theo thứ tự của tôi là bao nhiêu?"
"Nhan sắc và vóc dáng của cậu đều có điểm tối đa là bốn mươi điểm. Trí thông minh và nhân phẩm là 15 điểm, độ giàu có là 5 điểm. Tổng là 60 điểm."
Lúc đầu khi nghe thấy nhan sắc và vóc dáng đều đạt điểm tối đa anh rất vui vẻ, nhưng phần sau là cái quái gì thế?
"Tại sao mấy thứ sau tôi chỉ có hai mươi điểm?"
Nguyễn Khê lười nói chuyện với anh.
Giang Dịch Hàn không đồng ý nói: "Người đạt bảy mươi lăm điểm là ai?"
Đương nhiên là chồng tương lai của cô, Chu Trừng, nhưng lời này Nguyễn Khê không thể nào nói ra, cô nhìn Giang Dịch Hàn thở dài nói: "Tôi quyết định trừ một điểm của cậu."
"Này!"
"Người quá dài dòng nên trừ điểm."
Cái quái gì thế? Giang Dịch Hàn không chịu thua kém nói: "Cậu có biết trong lòng tôi cậu đáng giá bao nhiêu điểm không?"
Nguyễn Khê nói trước khi anh cho điểm cô: "Đừng nói với tôi, tôi không muốn biết, nếu cậu cứ tiếp tục dài dòng như thế tôi sẽ lại trừ điểm của cậu."
Giang Dịch Hàn: " .. ."
Nói xong câu này Nguyễn Khê đi thẳng vào nhà.
Từ trong bếp mẹ Nguyễn loáng thoáng nghe thấy Nguyễn Khê đang cãi nhau với Giang Dịch Hà vì vậy bà bước ra ngoài và hỏi: "Hai đứa đang cãi nhau về chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Nguyễn Khê tiện tay buộc tóc đuôi ngựa lên: "Con chỉ cảm ơn vì cậu ấy đã làm việc tốt".
"Đúng là nên cảm ơn con nhiều" mẹ Nguyễn suy nghĩ một chút, "Mẹ thấy siêu thị đang có hoạt động khuyến mại đấy, con và tiểu Hàn ra ngoài dạo chơi đi. Mẹ cũng không biết mấy đứa thích ăn gì, thôi cứ mua một ít hoa quả về đi."
"Vâng ạ." Nguyễn Khê không có ý kiến gì với Giang Dịch Hàn, qua mấy lần tiếp xúc với anh cô thấy người này cũng không phải người xấu, chưa kể có anh họ là trùm trường có thể giúp cô tránh không ít phiền phức. Giờ cô mới phát hiện ra, kể từ khi mọi người trong trường biết Giang Dịch Hàn là anh họ của cô thì thư tình và người bắt chuyện cô cũng giảm đi. Nghe Trần Lan Thanh nói là nam sinh trong trường đều rất sợ anh.
Trong cuộc nói chuyện với Nguyễn Khê Giang Dịch Hàn không chiếm thế thượng phong, khi anh chuẩn bị thu thang, hộ gia đình ở trên lầu thấy anh vẫn chưa sửa chữa đèn cảm biến ở tầng năm thì xuống thúc giục anh.
"Cậu sửa tốt đấy, người sửa đèn lần trước chẳng chuyên nghiệp gì cả, chưa đến mấy hôm đã hỏng rồi." Bà cô ở phòng 501 dừng một chút rồi nói: "Buổi trưa cháu gái tôi sẽ nghỉ trưa nên cậu sửa nhanh lên. Nếu gây ồn ào cháu gái tôi sẽ không ngủ được, học cấp ba rất vất vả, có được ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi thật tốt."
Cháu gái của phòng 501 cũng đang học năm cuối cấp ba, nhưng lúc đó cháu gái bà ta không đủ điểm để vào Nhất Trung nên chỉ có thể học Tứ Trung.
Cô gái mặc váy sơ mi thấy Giang Dịch Hàn thì ngượng ngùng cúi đầu, kéo quần áo của bà nội nói nhỏ: "Bà nội, cháu không sao mà."
Giang Dịch Hàn lườm hai bà cháu này một cái, lúc trước anh cũng từng nghe mẹ Nguyễn nói qua là bà cô này luôn tung tin đồn thất thiệt, lúc thì nói Nguyễn Khê yêu sớm, lúc thì nói Nguyễn Khê gian lận mới vào được cấp ba, vô cùng phiền phức.
"Ai nói tôi muốn sửa đèn của cả tòa nhà?" Giang Dịch Hàn hời hợt nói.
Bà cô phòng 501 sững sờ: "Tại sao chỉ sửa từ tầng 1 đến tầng 4?"
"Bởi vì tôi sống ở tầng bốn." Giang Dịch Hàn vỗ vỗ quần áo vốn dĩ không dính bụi bẩn nào: "Bốn tầng trở lên không liên quan đến tôi, bà có thể tự mình sửa chữa."
Dù sao thì anh cũng không phải là Lôi Phong*.
* Lôi Phong được mô tả là một người vẫn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui của mình