Tô Ảnh đã chẳng muốn tán phét với Vương Nhạc Đông nữa rồi, trực tiếp đưa tay đẩy Vương Nhạc Đông ta.

Nào đâu biết rằng, Vương Nhạc Đông lại chết sông không buông tay, kết quả chính là hai người cùng ngã lên mặt đất.

Lưng Tô Ảnh hung hăng đụng vào hàng ghế phía sau, Tô Ảnh đau đến mức khuôn mặt trắng không còn chút máu.

Vương Nhạc Đông thấy Tô Ảnh không giống như là đang diễn, lập tức bị dọa buông lỏng tay ra: "Tô Ảnh, em không sao chứ?"

Tô Ảnh giơ tay sờ lên vị trí sau lưng, một tay máu.

Vương Nhạc Đông thấy cảnh này, không có xem thương thế của Tô Ảnh trước, mà lại sợ Tô Ảnh đổ cho anh ta, bị dọa khóc lên, quay đầu bỏ chạy mất!

Nhìn bóng lưng chạy trốn của Vương Nhạc Đông, Tô Ảnh không nói gì lắc đầu.

Năm đó, mẹ làm sao có thể đồng ý cho mình với một thứ hàng nhát cáy như vậy định hôn ước chứ?

Cũng may, tín vật đính hôn cũng đã lấy trở về, nếu không...

Tô Ảnh vịn bàn, khập khiễng đứng lên, nghỉ ngơi nửa ngày, lúc này mới có sức ra ngoài.

Tô Ảnh chỉ cảm thấy phần phía sau lưng kia đau rát, không cần đến bác sĩ cũng biết, lần này bị thương không nhẹ.

Tô Ảnh vốn là muốn đến bệnh viện băng bó một chút, kết quả phát hiện mình ngoại trừ mang theo điện thoại di động bên người, cũng không mà ví tiền.

Mà bệnh viên, không thể trả tiền bằng điện thoại.

Tô Ảnh cười khổ một tiếng, chỉ có thể giùng giằng lên xe, chịu đựng đau nhức kịch liệt sau lưng, lái xe về biệt viện Gia Thịnh một chuyến.

Lúc Tô Ảnh vào nhà, đã đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi, đau nhức đến nói cũng không nói ra lời.

"Làm ơn, cho tôi một chút thuốc." Tô Ảnh nói xong câu đâu, trước mắt bỗng tối sầm, cả người ngã xuống đại sảnh lầu một.

Quản gia Lâm lại càng hoảng sợ, vội vàng gọi bác sĩ đến.

Phó Thịnh vừa về nhà, nhìn qua chính là hình ảnh chỗ này gà bay chó chạy.

Khi anh biết, Tô Ảnh đi ra ngoài một chuyết, toàn thân lại bị thương trở về, khí thế cả người lập tức sắc bén hơn ba phần, nhíu mày, không che dấu được sát khí: "Chuyện gì xảy ra?"

Quản gia Lâm lau cái trán đầy mồ hôi: "Đại thiếu gia, tôi cũng không biết! Tô Ảnh vừa về đến nơi, liền té xỉu ở đây."

Phó Thịnh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Ảnh, đáy lòng lập tức nổi lên đau đớn chằng chịt.

Anh đau lòng.

"Người phụ nữ ngốc ngếch này!" Phó Thịnh ghét bỏ nhìn thoáng qua Tô Ảnh thảm hại, nhưng lại chủ động đi về phía Tô Ảnh, cẩn cẩn thận thận bế cô lên, sợ đụng phải vết thương của cô, cứ như vậy từng từng từng bước mang về phòng.

Mặc dù ngoại thương đã được xử lý rồi, nhưng mà bên ngoài vết thương cũng lớn cỡ bàn tay, thoạt nhìn vẫn là nhìn thấy mà giật mình!

Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy?

Hôm nay cô ấy đi ra ngoài, gặp người nào?

Tô Ảnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức còn chưa tỉnh táo, cũng cảm giác có người đang xốc quần áo phía sau lưng cô lên, đang bôi thuốc cho cô.

"Đau, đau, đau." Tô Ảnh vô thức kêu lên: "Nhẹ chút, đau."

Quả nhiên, bàn tay sau lưng đó lập tức nhẹ nhàng đi rất nhiều.

"Ừm, thật thoải mái…" Mí mắt của Tô Ảnh lại lần nữa khép lại.

Đột nhiên sau lưng lại truyền đến một trận đau nhức kịch liệt!

"A!" Tô Ảnh lập tức hét lên, tất cả côn trùng đang ngủ, lập tức chạy đến Thái Bình Dương!

"Anh làm sao dùng..." Tô Ảnh dùng sức quay đầu lại, vừa muốn hét lên với đối phương, đôi mắt lại lập tức chạm vào đôi mắt thâm sâu của Phó Thịnh, những lời còn sót lại, đánh chết cũng không dám nói ra.

Phó tổng?

Anh trở về khi nào?

Đợi chút!

Mình bây giờ không mặc quần áo!

Đợi chút!

Phó tổng đang bôi thuốc cho mình!

A!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play