Lúc dùng bữa, Ngu Đình Huyên ngồi ở bên cạnh Phó Thịnh, Tô Ảnh ngồi bên cạnh Mẫn Chỉ, vừa lúc đối diện với Phó Thịnh.

Đồ ăn nhà hàng này không chỉ bày biện rất đẹp mà còn rất ngon miệng.

Trong đó có một món rất ngon, Phó Thịnh ăn nhiều hơn một chút, Tô Ảnh lập tức ghi nhớ.

Lúc món ăn này chuyển tới trước mặt Tô Ảnh, cô nhỏ giọng phân phó người phục vụ chia cho mình một ít, cô muốn nếm thử, sau đó phân tích công thức chờ sau này có dịp làm cho Phó Thịnh ăn.

Thân là trợ lý sinh hoạt chính là phải để ý để ngày ba bữa cơm và sinh hoạt hàng ngày của ông chủ.

Chỉ là Phó gia gia nghiệp lớn, Tô Ảnh chỉ cần chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho một mình Phó Thịnh là được, ngày ba bữa cơm có đầu bếp chuyên môn thực hiện.

Nhưng không phải lúc nào Phó Thịnh cũng ở nhà dùng bữa, thi thoảng ăn ở bên ngoài, lúc này cô trợ lý như Tô Ảnh mới có tác dụng.

Cho nên, Tô Ảnh vô cùng nghiêm túc thực hiện công việc của mình.

Nhưng hành động này của Tô Ảnh ở trong mắt Phó Thịnh lại chính là cô thích món ăn này.

Anh ngẩng đầu nói với phục vụ: “Lại thêm một đĩa đi.”

Một lúc sau đĩa đồ ăn được dọn tới trước mặt Tô Ảnh.

Tô Ảnh nhìn đĩa thức ăn, vẻ mặt xấu hổ.

Mẫn Chỉ mỉm cười nhìn Tô Ảnh nói: “Không nghĩ tới cậu lại thích món ăn này như vậy, vậy thì ăn nhiều một chút.”

Sầm Yến Hành mặt mày hớn hở nói với Tô Ảnh: “Khó trách cô xinh đẹp đáng yêu như vậy, thì ra là thích ăn ngọt.”

Tô Ảnh không thể giải thích nên chỉ có thể xấu hổ cười.

Ngu Đình Huyên thấy Tô Ảnh vô thanh vô tức cướp đi toàn bộ lực chú ý trên bàn cơm, lập tức cảm thấy không cao hứng hừ một tiếng, buông đôi đũa trong tay xuống.

Cô ta ngồi bên người Phó Thịnh đương nhiên nghe được Phó Thịnh chuyên môn phân phó phục vụ thêm một đĩ đồ ăn vì Tô Ảnh.

Thật là đáng giận!

Một trợ lý sinh hoạt nho nhỏ nơi nào đáng giá Phó Thịnh cẩn thận đối đãi như vậy?

Thật là không thể tha thứ!

Những người khác sôi nổi ý vị thâm trường nhìn Phó Thịnh cùng Tô Ảnh, đều đang suy đoán quan hệ chân thật của hai người.

Tô Ảnh thật sự là ngồi không yên, đành phải đứng lên nói: “Mẫn Chỉ, thực xin lỗi mình đột nhiên nhớ tới mình còn có chút việc……”

Mẫn Chỉ thông minh lập tức hiểu ý, cô cũng đứng lên nói: “Có phải cậu vội sáng tác không? Người làm âm nhạc chính là mất ăn mất ngủ như vậy.”

Tô Ảnh cảm kích nhìn Mẫn Chỉ, cảm ơn cô ấy lấy cớ thích hợp cho cô.

“Đúng vậy, mình đã hẹn bạn hôm nay hoàn thành tác phẩm, xin lỗi, mình đi trước.” Tô Ảnh nhanh chóng nói: “Phó tổng, tôi đi về trước.”

Phó Thịnh gật gật đầu.

Mẫn Chỉ lại quan tâm nói: “Mình tiễn cậu ra ngoài.”

Tô Ảnh vừa đến cổng, đang muốn chào tạm biệt thì Mẫn Chỉ giữ cô lại, sau đó nhét hộp đồ ăn đã đóng gói sẵn cho cô: “Nhất định là cậu chưa ăn no, mình không nghĩ tới Đình Huyên có ý kiến với cậu lớn như vậy, nếu không mình… đồ ăn đã đóng gói sẵn, cậu mang về ăn.”

Nhìn Mẫn Chỉ săn sóc cẩn thận như vậy, Tô Ảnh cảm thấy hốc mũi chua xót, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.

Lớn như vậy rồi ngoại trừ mẹ thì không có ai dịu dàng đối đãi với cô như vậy.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái gì gọi là tình bạn.

Tô Ảnh cũng không khách khí, duỗi tay nhận lấy: “Chỉ mong mình không làm hỏng bữa tiệc hôm nay, nhanh quay về đi, nếu không Ngu tổng lại muốn tức giận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play