Phó Thịnh gặp qua Tô Ảnh lỗ mãng, gặp qua Tô Ảnh yếu đuối khóc thút thít, gặp qua Tô Ảnh yếu ớt khi bị người khác bắt nạt, lại chưa từng gặp qua Tô Ảnh nghiêm túc đầu nhập như thế.

Ngón tay cô rất dài, rất đẹp, đầu ngón tay chạm tới phím đàn giống như những con tinh linh ưu nhã nhảy nhót trên phím đàn đen trắng.

Tiếng đàn rất hay, tiết tấu cũng rất tốt.

Vừa nghe đã biết kiến thức cơ bản của cô vững chắc đến mức nào.

Tô Ảnh vừa đành đàn vừa viết ra khúc phổ.

Chừng 1h sau cô mới hoàn thành bản thảo.

Tô Ảnh duỗi eo thẳng lưng, cảm thấy mỹ màn đứng lên, vừa quay người lại lập tức đâm vào trong ngực Phó Thịnh.

Mùi hương độc nhất trên người anh nháy mắt tràn ngập khoang mũi của cô.

Tô Ảnh hoảng sợ, theo bản năng lùi ra sau, hai tay đồng thời ấn ở trên phím phát ra rối loạn.

“Phó... Phó tổng! Ngài trở lại khi nào vậy?” Tô Ảnh cật lực dựa ra sau, ra sức kéo ra khoảng cách với Phó Thịnh.

Phó Thịnh thu hết biểu tình và động tác của Tô Ảnh vào đáy mắt, tức giận trả lời: “Đã về lâu rồi, nghe cô đánh đàn hơn 1h rồi.”

Tô Ảnh đỏ mặt nói: “Xin lỗi Phó tổng, tôi… tôi chỉ là…”

Phó Thịnh ghét nhất là đàn bà dựa gần mình, nhưng nhìn thấy Tô Ảnh đỏ mặt đáng yêu như vậy, anh theo bản năng dồn hỏi: “Chỉ là cái gì?”

Tô Ảnh nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Thịnh càng ngày càng dựa gần cùng với cảm giác áp bách càng ngày càng mạnh mẽ, cô lắp bắp càng nói không ra lời: “Chỉ là, là... Là tôi... Tôi...”

Phó Thịnh đùa dai nhìn cô, nhướn mày hỏi: “Sao lại nói lắp rồi?”

Tô Ảnh cảm thấy đại não trống rỗng, cứ trơ mắt nhìn Phó Thịnh tới gần nhưng không thể động đậy!

Phó Thịnh giơ tay chống ở hai bên người Tô Ảnh, khoảng cách giữa hai người không đến một cánh tay.

“Xem ra hôm nay cô ở nhà chơi rất vui vẻ.” Phó Thịnh như suy tư gì đó nhìn Tô Ảnh: “Thân là trợ lý sinh hoạt của tôi mà còn nhàn nhã tự tại hơn cả tôi.”

Vành tai Tô Ảnh nóng lên: “Phó tổng, tôi...”

Tránh ra đi!

Anh có biết khuôn mặt của anh đẹp thế nào không hả?

Đối với phụ nữ mà nói là dụ hoặc thế nào không hả?

Không phải anh ghét đàn bà tới gần mình sao?

Hiện tại anh dựa gần tôi như vậy là định làm gì hả?

Tôi chỉ muốn an ổn làm tốt công việc sau đó cầm tiền cao chạy xa bay mà thôi.

Phó tổng, mời anh đừng quyến rũ tôi.

Phó Thịnh không để lỡ khuôn mặt càng ngày càng hồng cùng ánh mắt trốn tránh của Tô Ảnh, anh không tiếp tục áp xuống mà như cười như không nhìn Tô Ảnh: “Cô trốn tránh tôi?”

Tô Ảnh miễn cưỡng cười cười, cười đến nỗi gò má cứng đờ: “Phó tổng thật biết nói giỡn, ngài là ông chủ của tôi, tôi dám dám trốn tránh ngài?

Haha, kẻ lừa đảo này.

Không chỉ có ngốc nghếch mà còn biết nói dối!

Phó Thịnh vươn tay qua cổ Tô Ảnh, đầu ngón tay như có như không đụng chạm cổ cô, từng luồng điện lưu xoát xoẹt qua, thân thể Tô Ảnh càng thêm cứng đờ.

Đám người hầu và quản gia nhìn một màn trước mắt sau đó yên lặng rời khỏi.

Đây là lần đầu tiên thiếu gia nhà họ chủ động tới gần phụ nữ.

Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!

Thiếu gia rốt cuộc cũng có hứng thú với phụ nữ rồi!

Vì thế, lúc Tô cầu cứu nhìn Lâm quản gia, Lâm quản gia cơ linh bỏ lỡ.

Ngay khi Tô Ảnh cho rằng Phó Thịnh sẽ tiến thêm một bước lại nghe thấy anh mở miệng nói: “Cô soạn nhạc sao? Không tồi!”

Tô Ảnh hoảng hốt: “sao cơ?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play