Phó Thịnh nghe thấy Tô Ảnh nói như vậy, lúc này mới hài lòng: "Nhanh lên!"
Sau khi Tô Ảnh cúp điện thoại, vẻ mặt ngại ngùng nhìn Diệp Tự: "Anh Phong Nguyệt, thật sự rất xin lỗi. Vốn đã nói sẽ cùng anh ăn bữa cơm này..."
Diệp Tự còn có chỗ nào không hiểu chứ?
Lúc này anh đứng lên, nụ cười ôn hòa nhàn nhạt: "Không sao, dù sao sau này anh cũng ở thành phố này, còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Em cần về vội, anh đưa em về nhé?"
Tô Ảnh xua xua tay: "Không cần không cần, em lái xe tới. Vậy, lần sau em mời khách nhé? Có được không?"
"Được." Diệp Tự cưng chiều mỉm cười: "Đều tùy em."
"Vậy em đi trước đây." Tô Ảnh vẫy vẫy tay, nụ cười xán lạn: "Cảm ơn anh Phong Nguyệt đã tặng em vòng tay, em nhất định sẽ trân trọng nó!"
Diệp Tự cười gật gật đầu.
Anh đưa mắt nhìn Tô Ảnh rời đi, nhìn bóng lưng yểu điệu kia dần dần đi xa, đáy lòng vậy tự dưng mất mát.
Anh đưa tay che ngực, cứ cảm thấy nơi đó có thêm hình bóng của một người.
Không có cách nào xóa đi.
"Ảnh Hạ Che Phủ, lần tiếp theo, anh nhất định sẽ khiến em chính miệng nói cho anh biết tên thật của em. Đúng rồi, anh cũng quên nói cho em tên của anh, anh tên Diệp Tự, Diệp trong lá cây, Tự trong tự thuật." Diệp Tự lẩm bẩm nói, từng chữ nói ra, khắc vào trong linh hồn.
Đời này không quên.
Lúc này, điện thoại của Diệp Tự cũng vang lên, anh chỉ nghe mấy câu đã lập tức nói ra: "Được, tôi sẽ tới ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tự lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình: "Lập tức đặt vé máy bay đi nước Đức, thầy của tôi đang bị bệnh nguy cấp!"
Tô Ảnh lái xe nhanh như điện chớp, cuối cùng chạy về nhà trong thời gian Phó Thịnh quy định.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh vừa muốn tìm Phó Thịnh, không ngờ eo bị xiết chặt, một giây sau đã rơi vào trong lồng ngực quen thuộc.
Tô Ảnh không cần quay đầu lại, cũng biết là ai!
"Phó tổng!" Tô Ảnh kêu lên: "Ngài đừng làm rộn!"
"Gọi anh là gì?" Phó Thịnh tà ác thổi hơi bên tai Tô Ảnh: "Anh ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, em dám ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi?"
Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người: "Ngài đi công tác ở bên ngoài, chênh lệch mấy tiếng với tôi, tôi nào dám gọi điện thoại chứ, nhỡ đâu ngài..."
"Giảo biện!" Phó Thịnh hung tợn khẽ cắn vành tai Tô Ảnh, cả người Tô Ảnh mềm nhũn, lập tức ngã vào trong ngực Phó Thịnh, không hề có sức chống cự.
"Gọi tên của anh!" Phó Thịnh hung hăng dạy cô: "Về sau còn dám gọi anh là Phó tổng, anh sẽ cắn em, cắn đến khi em nhớ kỹ mới thôi!"
Khuôn mặt Tô Ảnh đỏ bừng, chỉ có thể thuận theo: "Phó Thịnh. Được chưa được chưa, tôi gọi rồi đó, anh mau buông tay đi, để Lâm quản gia trông thấy không tốt đâu?"
"Có cái gì không tốt? Anh ôm bạn gái của mình, ai dám nói gì?" Phó Thịnh bá đạo trả lời.
Khuôn mặt của Tô Ảnh đã nóng đến nỗi sắp không ngẩng đầu lên được: "Anh nói linh tinh gì đấy, tôi vẫn chưa..."
Hình như Phó Thịnh chợt nhớ ra điều gì, rốt cục buông Tô Ảnh ra, quay người cô lại, đối mặt với mình, đôi mày dài chau lại như bức tranh thủy mặc, nghiêm túc chưa từng có, cứ thế nhìn Tô Ảnh: "Đúng rồi, em đã nhắc nhở anh. Câu trả lời của em đâu?"
"Anh đã tỏ tình với em ở Tô gia, em nói muốn suy nghĩ kĩ! Hiện tại đã nhiều ngày trôi qua, em cũng nên đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Thẳng nam sắt thép như Phó Thịnh thật khiến người ta một lời khó nói hết. Khi nói lời dỗ ngon dỗ ngọt không có chút áp lực nào, thế nhưng khi thẳng thắn, quả thực không trốn tránh nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT