Tô Ảnh nghe thấy Phó Thịnh hiếm có một lần ngây thơ như vậy, lập tức tức giận vuốt ve ngón tay của anh, thốt ra: "Nói hươu nói vượn, trên thế giới này, không tìm được người đàn ông nào đẹp trai hơn anh đâu!"
Nói xong, Tô Ảnh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Sao mình lại nói lời trong lòng ra vậy.
Phó Thịnh nghe thấy Tô Ảnh nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng điên cuồng vui mừng!
Hóa ra trong mắt cô, mình là đẹp trai nhất?
Vậy mới khoa học chứ!
Hừ, anh cũng không tin không quyến rũ được cô!
"Vậy câu trả lời của em thì sao?" Phó Thịnh được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi.
"Em, em phải suy nghĩ đã!" Tô Ảnh hốt hoảng lui ra phía sau một bước, tay chân không biết để đâu, nói: "Chuyện này đột ngột quá! Để em suy nghĩ đã, thời gian không còn sớm, ngủ ngon!"
Đồ ngốc nghếch này, còn ra vẻ bình tĩnh nữa, đáng tiếc chính bản thân cô cũng không biết, nét mặt của cô đã sớm bán đứng tâm tình của cô rồi đúng không?
Tô Ảnh bước nhanh về phòng của mình, cửa phòng vừa đóng lại, cả người dựa vào trên cửa, đưa tay sờ sờ gương mặt, thật nóng, thật nóng.
Vừa rồi Phó Thịnh đột nhiên thổ lộ, tuy giật nảy mình, đáy lòng lại không nhịn được ngọt ngào.
Thì ra anh thật sự thích mình.
Thế nhưng, mình có thể đón nhận được không?
Tự vấn lòng, nếu nói mình không rung động, thì là gạt người.
Thế nhưng là chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn, thật sự có thể chứ?
Tô Ảnh chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi.
Trời ạ! Mình đúng là không biết thận trọng! Tại sao có thể như vậy chứ?
Ngay khi Tô Ảnh đang suy nghĩ lung tung, Phó Thịnh bỗng nhiên gửi tin nhắn tới: "Đồ ngốc, ngủ ngon nhé!"
Tô Ảnh lập tức lầm bầm: "Anh mới là đồ ngốc!"
Tô Ảnh vẫn ngoan ngoãn gửi icon qua: "Ngủ ngon!"
Ném điện thoại sang một bên, đáy lòng vẫn tiếp tục ngọt ngào như cũ.
Tô Ảnh cầm di động, cho rằng Phó Thịnh sẽ tiếp tục gửi tin nhắn cho mình, thế nhưng chờ hồi lâu vẫn không có.
Trong lòng Tô Ảnh mất mát.
Tên này, đúng là vẫn xấu lắm.
Vừa mới thổ lộ, đã không để ý đến mình.
Có ai như anh đâu chứ?
Ngay khi Tô Ảnh đang suy nghĩ lung tung, điện thoại rung lên, Tô Ảnh phản xạ có điều kiện lập tức cầm điện thoại lên, vẻ vui mừng trên mặt trong nháy mắt dừng lại khi nhìn thấy tên người gửi trên màn hình.
Không phải Phó Thịnh nhắn tin tới, mà là Tự Thuyết Phong Nguyệt.
"Mấy ngày nay không có tin gì của em, lại bận gì rồi à?" Tự Thuyết Phong Nguyệt hỏi cô.
Lúc này Tô Ảnh mới điều chỉnh tâm trạng trả lời tin nhắn này: "Gần nhất có chút việc. Sao vậy, anh Phong Nguyệt?”
"À, không có gì." Tự Thuyết Phong Nguyệt nói: "Phim truyền hình sắp chiếu rồi, thời gian là vào tám giờ tối thứ sáu. Đài truyền hình và trên mạng sẽ đăng song song với nhau."
Tô Ảnh thở phào.
Giờ cô mới nhớ tới, mấy ngày Mạnh Tiểu Ngư nói với cô, cô phải đi theo đoàn làm phim tham gia tuyên truyền.
Không ngờ nhanh như vậy đã sắp chiếu rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh mà!
Tô Ảnh trả lời tin nhắn: "Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhất định em sẽ xem phim!"
Tự Thuyết Phong Nguyệt nhắn: "Anh rất chờ mong biểu hiện của em."
Tô Ảnh cầm di động nhắn icon nghịch ngợm, rồi ném điện thoại di động sang một bên, xoay người đi tắm rửa.
Một bên khác Diệp Tự nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, cũng không thấy Tô Ảnh nhắn lại, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Trợ lý ở bên cạnh không nhịn được hỏi: "Đại thiếu gia, ngài đã để ý cô gái này như vậy, vì sao không điều tra thân phận của cô ấy vậy? Chỉ cần ngài ra lệnh, tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng tài liệu về cô ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT