Bờ môi của Tô Ảnh run run, trên khuôn mặt rõ ràng do dự một hồi, mới mở miệng gọi một tiếng: "Cụ ngoại."
Tô Tập nghe thấy tiếng cụ ngoại này, trong nháy mắt nước mắt chảy ra.
Tô Tập nhẹ khẽ gật đầu một cái, run giọng trả lời: "Đứa trẻ ngoan. Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Tô Ảnh không biết nên nói gì, xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Như Quân.
Tô Như Quân khẽ lắc đầu với Tô Ảnh, Tô Ảnh thu lại ánh mắt, không rút ra bàn tay bị nắm lại.
Bệnh của Tô Tập thật sự quá nặng.
Sau khi ông nói xong hai câu đã chìm vào hôn mê.
Chờ Tô Tập nằm ngủ lần nữa, lúc này mới đi chuyển sang phòng khách chính thức tiếp đón khách.
Người hầu đưa trà nước xong liền rời đi, Phó Thịnh lập tức nói: "Cháu thấy nhà cửa Tô gia rộng rãi đồ sộ nên rất ngưỡng mộ, muốn đi ngắm nghía xung quanh, không biết có tiện không ạ?"
Thật ra, anh muốn nhường chỗ cho bọn họ nói chuyện phiếm.
Bây giờ anh vẫn chưa phải cháu rể Tô gia, dĩ nhiên không có tư cách nghe quá nhiều.
Tô Chân lập tức nói: "Đương nhiên có thể, Phó đại thiếu cứ tự nhiên, tuyệt đối đừng khách khí!"
Phó Thịnh gật gật đầu, nhìn thoáng qua Tô Ảnh cảm xúc sa sút, lúc này mới mang người quay người rời đi.
"Cụ..." Tô Như Quân im lặng một lát, mở miệng hỏi: "Còn bao nhiêu thời gian?"
Tô Chân cũng im lặng một lát, rồi nói: "Bác sĩ nói, không nhiều hơn ba tháng, thậm chí chỉ một tháng."
Đáy lòng Tô Ảnh run nhẹ.
Nước mắt của Tô Như Quân lại bừng lên: "Có phải nếu cháu không tranh tài với Tô Như Thiến, ông mãi mãi sẽ không tới tìm cháu hay không?"
Tô Chân tự giễu cười một tiếng: "Làm sao mà ông tìm được? Chuyện này xảy ra hơn hai mươi năm, cháu không để lộ chút dấu vết nào. Mặc dù Tô gia sống xa hoa, nhưng vẫn chưa phô trương đến mức có thể tìm được một người cố ý che giấu hành tung của mình từ trong biển người mênh mông!"
Tô Như Quân lập tức im lặng.
Năm đó khi bà rời khỏi Tô gia, là Tô Như Thiến cảnh cáo bà, tốt nhất đừng để lại dấu vết, tránh liên lụy đến Tô gia.
Cho nên Tô Như Quân mang theo tài sản nhà phú thương đó để lại cho cho bà, lặng lẽ rời đi.
Bà bán những tài sản đó thành tiền, sinh Tô Ảnh ra, lại dựa vào những món tài sản còn lại xem như đồ cưới, gả cho Điền Thạch Trung.
Về sau, bà chỉ là làm một bà chủ gia đình, không có thu nhập nên dĩ nhiên không cần làm thẻ ngân hàng, chỗ nào cần tiêu tiền hoặc là đưa tay xin Điền Thạch Trung, hoặc là bán đồ cưới của mình.
Về sau, Điền Thạch Trung phát hiện đồ cưới của Tô Như Quân đáng tiền, sau đó liền lừa gạt Tô Như Quân để ông ta giúp tìm người quen bán, rõ ràng bán mười vạn, lại lừa gạt Tô Như Quân chỉ bán được một vạn. Tiền dư ra, tất cả đều bị Điền Thạch Trung cầm đi nuôi tiểu tam và ăn uống cá cược chơi gái.
Về sau, sau khi Tô Ảnh lớn lên, trực tiếp liền dùng thẻ căn cước của Tô Ảnh mở tài khoản.
Tô Như Quân lặng lẽ không tiếng động trốn đi, nếu không đủ thế lực và năng lực, đúng là không thể tìm thấy bà.
Sao bà có thể ngờ được, bởi vì bà che giấu tin tức, suýt nữa đã bỏ lỡ lần cuối gặp cụ được đây?
Tô Chân thở dài một tiếng nói: "Nói đi nói lại, vẫn phải cảm ơn đại thiếu gia Phó gia, nếu như không phải cậu ấy nhắc nhở, tôi cũng không biết, bây giờ con gái của tôi đã có tiền đồ như thế."
Trong lòng Tô Ảnh dao động, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cho nên ngài tìm tới chúng tôi, là bởi vì Phó tổng Phó Thịnh thông báo?"
Tô Chân lập tức nhìn sang Tô Ảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT