Mẫn Chỉ gật đầu đồng ý, nói: "Chắc cậu không biết? Khoảng thời gian trước có bộ phim tiên hiệp cục kỳ nổi tiếng, vốn muốn tới đây lấy cảnh. Tuy nhiên, hai vị kia không đồng ý."
Tô Ảnh gật đầu.
Phó Thịnh và Sầm Yến Hành đều không thiếu tiền, tự nhiên sẽ không vì kiếm một ít tiền, mà cho phép một số lượng người lớn lên núi.
Một đoàn làm phim phải có mấy trăm đến hơn một ngàn người, nhiều người đến, tự nhiên sẽ phá hỏng cảnh quan nơi đây.
Vậy nên bọn họ từ chối cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tô Ảnh cất đồ của mình xong, nói với Mẫn Chỉ: "Mình qua bên Phó tổng xem trước đã, sắp xếp xong xuôi mình sẽ lại tới."
"Đi đi." Mẫn Chỉ gật đầu.
Cô ấy biết, Sầm Yến Hành tổ chức chuyến du lịch suối nước nóng này là có mục đích gì.
Mấy ngày không gặp, hình như giữa Tô Ảnh và Phó Thịnh đã có điểm khác biệt.
Cũng không biết giữa hai người bọn họ, đã đột phá tầng cửa giấy kia chưa.
Mà không sao, có đột phá hay chưa đều không liên quan.
Yêu chính là phải như vậy, như thế mới thú vị!
Phòng của Phó Thịnh ở ngay cạnh phòng của Tô Ảnh, một mình anh độc chiếm một ao nước nóng.
Phòng của Sầm Yến Hành, ở ngay cạnh phòng của Mẫn Chỉ, cũng độc chiếm một ao nước nóng.
Bọn họ là ông chủ mà, đãi ngộ tự nhiên khác biệt.
Tô Ảnh gõ cửa phòng đi vào, nhìn thấy Phó Thịnh đang ngồi ở ngoài ban công, nhàn nhã uống trà.
Nghe thấy cô nói, Phó Thịnh mới ngước mắt lên nhìn Tô Ảnh: "Trợ lý đời sống là em tung tăng chạy lấy người, cậu ta không làm thì ai làm?"
Tô Ảnh áy náy nói: "Mẫn Chỉ kéo em đi xem phòng, em nhất thời vui vẻ, nên quên mất!"
"Hừ." Phó Thịnh không phản ứng cô.
Tô Ảnh vội vàng đi qua, chân chó châm trà cho Phó Thịnh: "Chẳng phải em đang đến nhận sai hay sao! Phó tổng, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, đừng tức giận có được không?"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Ảnh, Phó Thịnh có tức giận hơn nữa, cũng không thể tức giận được.
Tiểu ngốc nghếch này, sinh ra là để khắc mình à?
Phó Thịnh bất đắc dĩ chọc vào trên trán của Tô Ảnh, nói: "Bớt làm vẻ mặt này đi, vẫn còn đồ chưa mang vào, em đi hỗ trợ làm việc đi."
"Được rồi!" Tô Ảnh vội vàng đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, xa xa nhìn thấy Mộc Minh xách hai valy hành lý cuối cùng đi về phía bên này.
Tô Ảnh vội vàng đi qua, nhận lấy một chiếc xách vào phòng.
Đang đi, Tô Ảnh chợt nghe thấy giọng nói tràn đầy sợ hãi truyền đến từ bên cạnh: "Tô Ảnh? Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Tô Ảnh quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng sững sờ. Mao Vũ Phỉ? Tại sao cô ta lại ở chỗ này?
Mao Vũ Phỉ nhìn thấy Tô Ảnh, nhất thời hiểu ra, là Phó Thịnh dẫn tới!
Trong lòng Mao Vũ Phỉ nhất thời chua lòm, Tô Ảnh đúng là âm hồn không tan, ngày ngày quấn lấy Phó Thịnh đòi anh dẫn cô ta đi, đúng là con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Nếu không phải vì cô, sao Phó Thịnh có thể tỏ thái độ lạnh nhạt với mình được?
Tuy nhiên, Tô Ảnh tới cũng tốt.
Chẳng phải Tô Ảnh dựa vào đồ ăn Tô gia để đánh bại mình sao?
Lần này mình sẽ khiến Tô Ảnh mở rộng tầm mắt, xem cái gì mới được gọi là đồ ăn Tô gia chân chính!
Chờ mẹ đến, nhất định phải bảo mẹ hung hăng đánh nát mặt của Tô Ảnh!
Tô Ảnh thấy ánh mắt Mao Vũ Phỉ nhìn mình, càng ngày càng trở nên âm ngoan, cũng biết chắc người phụ nữ này đang suy nghĩ điều gì xấu xa.
Tô Ảnh không muốn kết thù lung tung, vì vậy cô khẽ gật đầu nói: "Tôi là trợ lý của Phó tổng, tự nhiên sẽ ở chỗ này. Nếu Mao tiểu thư không có chuyện gì, tôi cáo từ trước!"
Nói xong, Tô Ảnh xách valy rời đi.
Ánh mắt của Mao Vũ Phỉ càng ngày càng thâm độc, nhìn chằm chằm vào Tô Ảnh, cho đến khi không nhìn thấy mới thôi.
"Lần trước tôi thua cô, nhưng lần này chưa chắc đaau!" Mao Vũ Phỉ nhếch khóe môi nở nụ cười ác độc: "Tài nấu nướng của mẹ, là chân truyền của ông ngoại! Tô Ảnh, lần này thua cũng đừng có khóc đấy!
Một giọng nói truyền tới từ sau lưng Mao Vũ Phỉ: "Vũ Phỉ, con nhìn cái gì vậy?"
Mao Vũ Phỉ nghe thấy vậy, lập tức xoay người lại, nhìn thấy rõ người tới là ai, cô ta nhanh chóng chạy tới nũng nịu: "Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến! Con chờ mẹ lâu lắm rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT